Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 552
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 552 :
“Ai nói tôi lo cho nó?” Phó Vọng Sơn trừng mắt, “Tôi thở dài không phải vì lo cho nó, mà là nhớ cháu đích tôn của tôi!” Tính toán kỹ, ông nội này đã gần hai tháng không gặp Tiểu Diệp rồi. Không biết bây giờ thằng bé có đáng yêu hơn không, chắc là cũng biết nói nhiều hơn rồi chứ?
Lời Phó Vọng Sơn vừa dứt, mẹ Phó, cũng rơi vào trầm tư.
“Bà đang nghĩ gì đấy?” Phó Vọng Sơn lấy lại tinh thần, thấy vợ mình đang suy tư, tò mò hỏi.
“Nghĩ đến Mạn Mạn chứ sao,” mẹ Phó nói, “Mấy ba con các ông thì ngày nào cũng bận rộn, còn tôi thì chỉ có thể bầu bạn với con dâu. Giờ con bé không về, tôi lại thui thủi một mình.” Nói rồi, bà chợt nảy ra một ý: “Dù sao dạo này cũng không có việc gì, chi bằng ... tôi trở lại Kinh Thành, vừa hay có thể chăm sóc Tiểu Diệp.”
“Không được!” Phó Vọng Sơn vội vàng ngăn lại, “Bà đừng có đi!”
Thấy vợ nhìn mình đầy khó hiểu, ông nhanh chóng nghĩ ra một lý do: “Tôi không muốn lại phải đi đ.á.n.h cờ với Lão Nguỵ đâu!”
Cháu trai không ở bên, con cái cũng đi vắng, nếu vợ lại đi Kinh Thành nốt, ông sẽ chẳng còn ai bầu bạn. Ông Phó nghĩ, Cảnh Thần đã có chí tiến thủ, nhận nhiệm vụ mới, thì ông cũng nên nghiêm túc tự nâng cao bản thân mình. Quay về Kinh Thành, mới có thể thường xuyên ở bên cạnh cả gia đình được!
Thế là, với ý thức trách nhiệm và cảm giác khủng hoảng bất ngờ ập đến, Phó Vọng Sơn không ngồi yên trong nhà nữa, xách đồ đạc đến nhà Ngụy lão.
Ông quá khao khát tiến bộ rồi !
Hai ngày trôi qua nhanh như cái chớp mắt.
Cả gia đình họ Hứa đã lên đến Kinh Thành. Lần này, dưới sự dẫn dắt của Hứa lão gia tử, họ đi thẳng tới chỗ Hứa Mộc.
Hứa Mộc đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho họ. Đó là một tứ hợp viện gần trường Đại học Kinh Thành, tuy không bề thế bằng căn nhà cũ, nhưng bù lại có sự riêng tư rất tốt.
“A Mộc, khi nào thì ông có thể gặp được cháu dâu đây?” Vừa đặt hành lý xuống, Hứa lão gia tử đã sốt ruột hỏi.
Sắc mặt Hứa Mộc thoáng qua một vẻ không tự nhiên. Kể từ lần cãi vã không vui với Nghê Vi lần trước, hai người đã không gặp nhau vài ngày rồi. Đương nhiên, trước mặt người nhà, hắn phải giữ vững hình tượng là trưởng tử, trưởng tôn sáng chói của gia tộc, những lời này tuyệt đối không thể nói ra.
“Chỉ vài ngày nữa thôi ạ, chờ con sắp xếp thời gian cho hợp lý, chúng con sẽ gặp mặt.”
Hứa lão gia tử lúc này mới tạm hài lòng.
Cả nhà mang theo không ít đồ đạc, đến chiều đã thu xếp xong xuôi. Thấy Hứa lão phu nhân đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, Hứa lão gia tử nói:
“Lần này lên đây dự hôn sự của A Mộc, bà phải thể hiện đúng bộ dáng của một người làm bà nội đấy.” Ông ta ngừng một chút, vẫn không muốn từ bỏ bên Khương Du Mạn: “Cháu ngoại chúng ta có tiền đồ lớn, Tần Đông Lăng lại vừa lên làm Tổng Tham mưu trưởng. Dù sao chúng ta cũng ở Kinh Thành lâu như vậy, bà theo tôi đi gặp con bé một lần đi.”
Hứa lão phu nhân không trả lời, rõ ràng là không muốn đi.
“Bà già cả rồi, còn có thể lên đây được mấy lần nữa? Nếu lần này không đi thăm, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội.” Hứa lão gia tử nhíu mày.
Hứa lão phu nhân nghe đến phát phiền: “Không đi!”
Hứa lão gia tử tức giận quay người bỏ đi, đóng sầm cửa lại.
Cánh cửa đóng chặt không thể ngăn được tiếng cằn nhằn vọng vào từ bên ngoài, lòng Hứa lão phu nhân chua xót không thôi.
Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của con gái bà, nhưng ngoại trừ bà ra, không một ai trong nhà nhớ đến. Có lẽ, ngay cả khi bà nhắc đến, những người khác cũng sẽ cảm thấy xui xẻo, hoặc nhân cơ hội này kéo bà đi tìm Khương Du Mạn, nằng nặc muốn nhận lại đứa cháu ngoại này.
Bà là một người mẹ vô dụng, nhưng ít nhất, bà sẽ kiên quyết không gặp Khương Du Mạn, để ngăn chặn bất cứ khả năng nào nhà họ Hứa làm ảnh hưởng đến cháu ngoại của bà.
Hứa lão phu nhân chắp hai tay lại, áp lên mặt. Nước mắt chảy dài theo những nếp nhăn trên má, bà khẽ khàng mở miệng: “Tiểu Mi, sinh nhật vui vẻ, con gái bé bỏng của mẹ.”
Cũng cùng lúc đó ở Kinh Thành, Tần Đông Lăng cũng mua một đống lễ vật, dẫn theo con gái và cháu ngoại cùng nhau đến viếng mộ Hứa Mi.
Vì cô là liệt sĩ, mộ phần được người định kỳ quét tước. Đứng trước bia mộ, Khương Du Mạn tràn đầy sự cảm kích và hoài niệm dành cho Hứa Mi.
Tiểu Diệp không hiểu lắm vì sao phải lẩm bẩm trước một tấm bia đá, nhưng cũng ngoan ngoãn không quấy phá.
Trên đường trở về, Khương Du Mạn thấy Tần Đông Lăng có vẻ buồn bã, liền an ủi ông: “Ba à, ba đừng đau khổ nữa, mẹ chắc chắn hy vọng chúng ta vui vẻ.”
Tần Đông Lăng không nói gì. Ngày hôm nay đối với ông là một ngày vô cùng đặc biệt, nhưng ý nghĩa sâu xa của nó có lẽ chỉ có thể chờ đến ngày ông rời xa thế gian này mới có thể nói ra sự thật cho con gái biết. May mắn thay, dù tình yêu của họ có một chút tiếc nuối, nhưng ông vẫn còn Khương Du Mạn.
Nhìn Khương Du Mạn, Tần Đông Lăng cảm thấy an ủi phần nào, tâm trạng cũng tốt hơn, bắt đầu trò chuyện với cô về Phó Tư Diệp.
Thấy vậy, Tôn Thật Phủ đang lái xe ở phía trước nhẹ nhàng thở phào. Hắn sợ nhất là Tổng Tham mưu trưởng cứ giữ mãi nỗi buồn trong lòng. Ông ấy chịu nói chuyện là tốt rồi.
Không tiếp tục nghĩ ngợi nhiều, hắn lái xe đi thẳng vào khu đại viện của Tổng Quân khu. Chưa kịp vào cửa đã thấy Chính ủy Trác đang đứng đợi.
Thấy xe của họ, Chính ủy Trác chủ động bước lên hai bước.
Tần Đông Lăng hạ cửa kính xuống: “Saocậu lại tới đây?”
“Vào trong nói chuyện,” Chính ủy Trác nói.
Rõ ràng là ông ấy đã đợi ở đây một lúc rồi. Tần Đông Lăng nhận thấy anh em mình tâm trạng không vui, liền xuống xe cùng ông lên lầu.