Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1395

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1395 :Tỷ lệ đặt cược trận chiến đầu tiên
Chu Sở tiếp tục nói,"Nghe nói tổ sư gia có ba thành kiếm, cũng có ba bộ kiếm pháp tương ứng từng cái, nhưng bộ kiếm pháp kia lại không ở trong ba bộ kiếm pháp, các đời chưởng môn của chúng ta truyền miệng, nói bộ kiếm pháp kia là tổ sư gia ngộ ra trước khi lâm chung."
Giang Khải khiếp sợ nhìn hộp gỗ trong tay, bên trong đặt một bộ kiếm pháp mà sư phụ ngộ ra trước khi lâm chung?
"Tên kiếm pháp là 'Vô kiếm'."
Đêm khuya, Giang Khải nghỉ ngơi trong đống đổ nát thành thị số 062 giữa đường, hắn đốt đống lửa, thản nhiên nhìn hình dáng thành thị rách nát trong bóng đêm.
"Lão Chu nói, không chỉ không ai có thể luyện thành, ngay cả xem cũng xem không hiểu?" Giang Khải không khỏi nghĩ đến bộ kiếm pháp kia.
Hắn quay lại xe, gỡ hộp gỗ xuống mở ra.
Bên trong có một quyển thẻ tre, hắn cầm thẻ tre, sau khi mở ra phát hiện ngoại trừ hàng thứ nhất viết hai chữ "Vô kiếm", còn lại đều là trống rỗng.
Hiện tại không khó hiểu vì sao không ai luyện thành, không ai xem hiểu.
"Vô tự thiên thư..." Giang Khải cau mày,"Nói cái gì phải kết hợp tâm pháp Thanh Vân môn, lấy 'tâm nhãn' chi quan mới có thể thấy, tâm nhãn... Hơi mơ hồ."
Lão Chu tin tưởng vững chắc kiếm pháp ở trong đó, hắn ta sẽ không đùa kiểu này, Giang Khải suy nghĩ vấn quyết định thử một lần.
"Tiểu hỗn cầu, Khải Vô Địch, để ý xung quanh giúp ta chút." Giang Khải thả tiểu hỗn cầu và Khải Vô Địch ra ngoài, mình thì đặt ngang thẻ tre ở trước mặt, sử dụng tâm pháp Thanh Vân môn tu luyện.
Ngay từ đầu, Giang Khải cũng chưa cảm giác được điều khác thường gì, hắn nhắm mắt lại tất nhiên cũng không thấy thứ gì.
Nhưng Giang Khải không hề từ bỏ, đã muốn thử vậy toàn lực thử một lần.
Suốt cả đêm, Giang Khải đều đang nhắm mắt tu luyện nhưng không mảy may tiến triển.
Đến rạng sáng, sắc trời dần sáng lên, lúc này Giang Khải mới mở to mắt.
"Thế nào?" Khải Vô Địch hỏi.
Giang Khải lắc đầu,"Không có cảm giác gì."
"Thời gian không còn sớm, trên đường đi lại thử lần nữa."
Buổi tối ngày thứ hai, Giang Khải tiếp tục thử, không thu hoạch được gì.
Ngày thứ ba cũng là như thế.
Ngày thứ tư, Giang Khải sắp đến kinh thành, nhìn sắc trời đã tối, Giang Khải vốn có thể tiếp tục đi đường, dù sao khoảng cách về kinh thành không xa, trên đường đi cũng khá an toàn nhưng hắn lại cố ý ở lại thêm một buổi tối.
"Tối hôm nay thử lần nữa."
Lần thử trước đó, Giang Khải nhìn thẻ tre cẩn thận suy nghĩ.
"Tuy ta nắm giữ tâm pháp Thanh Vân môn nhưng trình độ thuần thục không có khả năng cao hơn các đời chưởng môn của Thanh Vân môn, ngay cả bọn họ cũng không thể cảm giác, có lẽ không đơn thuần là sử dụng tâm pháp."
Nghĩ tới đây, Giang Khải càng không vội thử.
"Có lẽ, sư phụ để lại kiếm pháp vốn không phải cho người bình thường học tập, lấy đẳng cấp của sư phụ, hắn chắc chắn sẽ thiết lập một cấp bậc nhất định."
"Chẳng lẽ là... Cường độ linh hồn?"
Đến cấp bậc của Tam Kiếm tiên sinh, thuộc tính mấu chốt nhất là lực lượng linh hồn.
Nghĩ tới đây, Giang Khải thử tập trung tất cả tinh thần của mình, để mình ở vào trạng thái phát động công kích nguyên thần mạnh nhất, trạng thái này là lúc lực lượng linh hồn của hắn tập trung nhất.
Sau đó lấy loại trạng thái này tiến vào tu luyện tâm pháp Thanh Vân môn.
Nhưng đúng lúc này Giang Khải đột nhiên cảm giác được trong đầu xuất hiện một bóng trắng như đang múa kiếm, nhưng tốc độ quá nhanh hơn nữa rất mơ hồ, thoáng qua một cái liền biến mất.
Chờ đến khi hắn muốn quan sát lại, hắn đột nhiên cảm giác đầu váng mắt hoa, không cách nào duy trì trạng thái trước đó.
Loại trạng thái tập trung tinh thần cao độ này, cho dù là Giang Khải cũng chỉ có thể duy trì mười mấy giây.
Giang Khải bất đắc dĩ rời khỏi trạng thái tu luyện, lập tức cảm thấy hết sạch sức lực.
Nhưng tâm trạng của Giang Khải lại rất kích động.
"Vừa rồi ta thấy, chẳng lẽ là kiếm pháp Vô kiếm?"
"Nếu đúng vậy, vậy nói rõ ta đoán đúng, Vô kiếm có cấp bậc rất cao, cấp bậc này là lực lượng linh hồn!"
Ngay cả hô hấp của Giang Khải cũng hơi gấp rút, đây chính là tinh hoa sở học suốt đời của sư phụ!
"Đáng tiếc hình ảnh vừa rồi thoáng qua quá nhanh, ta căn bản không thấy rõ lắm, hơn nữa ta cũng không còn cách nào thử... Xem ra, lực lượng linh hồn của ta còn chưa đủ!"
Tăng lực lượng linh hồn cũng không phải chuyện một sớm một chiều, muốn tăng lên thì tăng lên, Giang Khải chỉ có thể lùi lại cầu việc khác,"Tuy hình ảnh thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn thấy được một chút, nếu nhìn thêm mấy lần có lẽ sẽ thấy toàn bộ."
"Hôm nay không thử nữa, ngày mai phải đi Bán thần chi chiến."
Giang Khải cẩn thận cất kỹ thẻ tre và hộp gỗ, có Khải Vô Địch và tiểu hỗn cầu ở bên cạnh, hắn có thể ngủ một giấc thật ngon.
Trong vô thức, sắc trời đã hơi sáng lên, Giang Khải mở to mắt, mệt mỏi duỗi lưng một cái,"Ngủ không tệ, lại là một ngày tràn đầy nguyên khí!"
Nói xong, Giang Khải nghiêng người, nhảy lên xe,"Khải Vô Địch, tiểu hỗn cầu, về nhà!"...