Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1394
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1394 :Vô kiếm (2)
"Ngươi nghĩ xem, có được huyết mạch của cường giả thời thượng cổ, điều này có khả năng đạt được cường độ thân thể của những cường giả kia, nếu lại phối hợp với thức tỉnh trí nhớ, thậm chí bọn họ có thể hoàn toàn khôi phục thực lực trước kia!"
Giang Khải nhíu mày nói,"Ý của ngươi là, người thức tỉnh có trí nhớ người thức tỉnh và người thức tỉnh huyết mạch là hai loại khác nhau?"
"Ta chỉ đoán mò." Chu Sở nói.
Giang Khải lại lắc đầu, hắn đột nhiên nhớ đến lúc gặp nhà Mizuno đòi Hoàng Kiến Quốc ở Đảo quốc, nhà Mizuno đã vận dụng một loại lực lượng huyết mạch nào đó.
Tuy trong lòng Giang Khải có nghi ngờ nhưng nghĩ đến mình sắp tham gia Bán thần chi chiến, đến lúc đó chắc sẽ gặp được đủ loại người thức tỉnh, khi đó có thể làm rõ.
Giang Khải để lão Chu tiếp tục chú ý tình hình bên Côn Luân công hội giúp hắn, một khi thấy Thường Tư Diêu lập tức liên hệ với mình.
Trước khi đi, lão Chu gọi Giang Khải.
"Giang Khải, có phải mười ngày nữa ngươi mới đến Bán thần chi chiến không?"
Giang Khải gật đầu, kỳ quái nhìn Chu Sở,"Ừ, sao thế?"
Vẻ mặt Chu Sở có hơi do dự, không giống với lúc bình thường nữa.
"Vậy ngươi có thể..." Chu Sở do dự mãi, cuối cùng nói,"Đi với ta đến Thanh Vân sơn một chuyến!"
"Thanh Vân sơn? Trong hiện thực?"
"Đúng!"
Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía Chu Sở, không biết hắn muốn mình đến Thanh Vân sơn là có chuyện gì quan trọng.
Vài ngày sau, Giang Khải lái xe đến Thanh Vân thành, nơi này là thành thị tập trung tương ứng với khu 1.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Khải gặp Chu Sở ở offline.
Chu Sở đứng chờ Giang Khải ở trước cửa thành, sau khi thấy xe Giang Khải liền chặn hắn lại, sau đó chui vào ghế lái.
"Không cần vào thành, Thanh Vân sơn ở ngoài thành, ta dẫn ngươi đi."
Giang Khải khẽ nhíu mày nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể biết, Thú Thần đã chiếm lĩnh Thanh Vân sơn chân chính.
Thanh Vân thành không có khả năng đặt một vùng núi vào trong thành.
Cũng may Thanh Vân thành cách Thanh Vân sơn không xa, mười mấy cây số đã đến chân núi Thanh Vân sơn.
Sau khi Giang Khải giấu kỹ xe, liền theo Chu Sở lên núi.
Thềm đá trên đường đi đã loang lổ không chịu nổi, gần như bị thực vật bao trùm, rào chắn hai bên bậc thang chỉ còn lại một bộ phận dấu vết tàn khuyết, phần lớn đã không thấy tung tích.
Chu Sở nhìn đường núi rách nát, khẽ thở dài một tiếng,"Rất lâu không quay về rồi..."
"Cẩn thận chút, trên núi có Thú Thần. Tuy nói Chiến Thần điện vẫn đến dọn dẹp nhưng dù sao nơi này cũng sẽ tụ tập rất nhiều Thú Thần."
Giang Khải gật đầu,"Yên tâm đi, khu vực xung quanh thành thị tập trung thế này, đẳng cấp Thú Thần sẽ không quá cao."
Dọc theo con đường này thật sự có mười mấy Thú Thần loại viên hầu, dã lang nhảy ra từ trong rừng, nhưng cấp bậc đều không cao, Giang Khải có thể trực tiếp miểu sát.
Hai giờ sau, cuối cùng hai người đã leo lên đỉnh Thanh Vân sơn.
Sau khi đi lên đỉnh núi, Giang Khải thấy ở đây có một vài căn nhà cổ xưa, trên mặt đất cũng phủ gạch đá, rõ ràng trước kia có người ở đây.
"Đây chính là trụ sở cũ của Thanh Vân môn?" Giang Khải hỏi.
Chu Sở nhẹ gật đầu,"Đi theo ta."
Giang Khải đi theo sau lưng Chu Sở, xuyên ra đình viện mọc đầy cỏ dại, đi vào một biệt viện ở sau núi.
Chu Sở mở cửa sân, đi thẳng đến một căn phòng.
Trong phòng, cửa sổ đã sớm hư hao, đủ loại thư tịch tàn trang đã sớm ố vàng, tán loạn trên mặt đất, giá gỗ ngã trái ngã phải nhưng Chu Sở cũng không quan tâm những chuyện đó, đi thẳng đến trước vách tường ở cánh bắc căn phòng, hắn ta nhẹ nhàng ấn vào một khối gạch đá trên vách tường, trên tường liền mở ra một cánh cửa ngầm.
Giang Khải tò mò nhìn cũng không hỏi nhiều, nhà ai mà không có đường hầm phòng tối tóm lại hắn chỉ đi theo sau lưng Chu Sở.
Chu Sở đốt đuốc trên vách tường, hai người đi theo lối đi vào chỗ sâu hơn, cho đến khi thấy một cánh cửa sắt dày nặng ở phía trước.
Chu Sở cẩn thận lấy ra chìa khóa, mở cửa sắt.
Một tiếng cọt kẹt, cửa sắt từ từ mở ra, hai người lần lượt đi vào cửa sắt.
Trong phòng đặt một số binh khí, thư tịch, cùng một số hộp gỗ, còn có một cái két sắt.
Chu Sở mở két sắt, lấy ra một cái hộp gỗ ở, quay người đưa hộp gỗ cho Giang Khải, nói với Giang Khải,"Cái này cho ngươi!"
"Đây là cái gì?" Giang Khải kỳ quái nhìn hộp gỗ trong tay.
"Kiếm pháp."
"Kiếm pháp? Cửu tiêu tru tiên kiếm sao?"
"Không phải. Không phải ngươi đã xác nhận trên thực tế Cửu tiêu tru tiên kiếm cũng không phải Kiếm động cửu thiên hoàn chỉnh sao." Chu Sở nói,"Đây là một bộ kiếm pháp khác, bảo tồn rất hoàn chỉnh, nghe nói trước khi tổ sư gia lâm chung đã giao cho đệ tử."
"Vậy... Sao không nghe nói Thanh Vân còn có một bộ kiếm pháp thành danh?" Giang Khải hỏi.
Chu Sở bất đắc dĩ lắc đầu,"Nói ra thật xấu hổ, mấy ngàn năm qua Thanh Vân cầm bộ kiếm pháp hoàn chỉnh nhất này, lại... Ngàn năm không có một người luyện thành!"
Giang Khải trợn to mắt, mấy ngàn năm không một người luyện thành?!
Giang Khải nhíu mày nói,"Ý của ngươi là, người thức tỉnh có trí nhớ người thức tỉnh và người thức tỉnh huyết mạch là hai loại khác nhau?"
"Ta chỉ đoán mò." Chu Sở nói.
Giang Khải lại lắc đầu, hắn đột nhiên nhớ đến lúc gặp nhà Mizuno đòi Hoàng Kiến Quốc ở Đảo quốc, nhà Mizuno đã vận dụng một loại lực lượng huyết mạch nào đó.
Tuy trong lòng Giang Khải có nghi ngờ nhưng nghĩ đến mình sắp tham gia Bán thần chi chiến, đến lúc đó chắc sẽ gặp được đủ loại người thức tỉnh, khi đó có thể làm rõ.
Giang Khải để lão Chu tiếp tục chú ý tình hình bên Côn Luân công hội giúp hắn, một khi thấy Thường Tư Diêu lập tức liên hệ với mình.
Trước khi đi, lão Chu gọi Giang Khải.
"Giang Khải, có phải mười ngày nữa ngươi mới đến Bán thần chi chiến không?"
Giang Khải gật đầu, kỳ quái nhìn Chu Sở,"Ừ, sao thế?"
Vẻ mặt Chu Sở có hơi do dự, không giống với lúc bình thường nữa.
"Vậy ngươi có thể..." Chu Sở do dự mãi, cuối cùng nói,"Đi với ta đến Thanh Vân sơn một chuyến!"
"Thanh Vân sơn? Trong hiện thực?"
"Đúng!"
Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía Chu Sở, không biết hắn muốn mình đến Thanh Vân sơn là có chuyện gì quan trọng.
Vài ngày sau, Giang Khải lái xe đến Thanh Vân thành, nơi này là thành thị tập trung tương ứng với khu 1.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Khải gặp Chu Sở ở offline.
Chu Sở đứng chờ Giang Khải ở trước cửa thành, sau khi thấy xe Giang Khải liền chặn hắn lại, sau đó chui vào ghế lái.
"Không cần vào thành, Thanh Vân sơn ở ngoài thành, ta dẫn ngươi đi."
Giang Khải khẽ nhíu mày nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể biết, Thú Thần đã chiếm lĩnh Thanh Vân sơn chân chính.
Thanh Vân thành không có khả năng đặt một vùng núi vào trong thành.
Cũng may Thanh Vân thành cách Thanh Vân sơn không xa, mười mấy cây số đã đến chân núi Thanh Vân sơn.
Sau khi Giang Khải giấu kỹ xe, liền theo Chu Sở lên núi.
Thềm đá trên đường đi đã loang lổ không chịu nổi, gần như bị thực vật bao trùm, rào chắn hai bên bậc thang chỉ còn lại một bộ phận dấu vết tàn khuyết, phần lớn đã không thấy tung tích.
Chu Sở nhìn đường núi rách nát, khẽ thở dài một tiếng,"Rất lâu không quay về rồi..."
"Cẩn thận chút, trên núi có Thú Thần. Tuy nói Chiến Thần điện vẫn đến dọn dẹp nhưng dù sao nơi này cũng sẽ tụ tập rất nhiều Thú Thần."
Giang Khải gật đầu,"Yên tâm đi, khu vực xung quanh thành thị tập trung thế này, đẳng cấp Thú Thần sẽ không quá cao."
Dọc theo con đường này thật sự có mười mấy Thú Thần loại viên hầu, dã lang nhảy ra từ trong rừng, nhưng cấp bậc đều không cao, Giang Khải có thể trực tiếp miểu sát.
Hai giờ sau, cuối cùng hai người đã leo lên đỉnh Thanh Vân sơn.
Sau khi đi lên đỉnh núi, Giang Khải thấy ở đây có một vài căn nhà cổ xưa, trên mặt đất cũng phủ gạch đá, rõ ràng trước kia có người ở đây.
"Đây chính là trụ sở cũ của Thanh Vân môn?" Giang Khải hỏi.
Chu Sở nhẹ gật đầu,"Đi theo ta."
Giang Khải đi theo sau lưng Chu Sở, xuyên ra đình viện mọc đầy cỏ dại, đi vào một biệt viện ở sau núi.
Chu Sở mở cửa sân, đi thẳng đến một căn phòng.
Trong phòng, cửa sổ đã sớm hư hao, đủ loại thư tịch tàn trang đã sớm ố vàng, tán loạn trên mặt đất, giá gỗ ngã trái ngã phải nhưng Chu Sở cũng không quan tâm những chuyện đó, đi thẳng đến trước vách tường ở cánh bắc căn phòng, hắn ta nhẹ nhàng ấn vào một khối gạch đá trên vách tường, trên tường liền mở ra một cánh cửa ngầm.
Giang Khải tò mò nhìn cũng không hỏi nhiều, nhà ai mà không có đường hầm phòng tối tóm lại hắn chỉ đi theo sau lưng Chu Sở.
Chu Sở đốt đuốc trên vách tường, hai người đi theo lối đi vào chỗ sâu hơn, cho đến khi thấy một cánh cửa sắt dày nặng ở phía trước.
Chu Sở cẩn thận lấy ra chìa khóa, mở cửa sắt.
Một tiếng cọt kẹt, cửa sắt từ từ mở ra, hai người lần lượt đi vào cửa sắt.
Trong phòng đặt một số binh khí, thư tịch, cùng một số hộp gỗ, còn có một cái két sắt.
Chu Sở mở két sắt, lấy ra một cái hộp gỗ ở, quay người đưa hộp gỗ cho Giang Khải, nói với Giang Khải,"Cái này cho ngươi!"
"Đây là cái gì?" Giang Khải kỳ quái nhìn hộp gỗ trong tay.
"Kiếm pháp."
"Kiếm pháp? Cửu tiêu tru tiên kiếm sao?"
"Không phải. Không phải ngươi đã xác nhận trên thực tế Cửu tiêu tru tiên kiếm cũng không phải Kiếm động cửu thiên hoàn chỉnh sao." Chu Sở nói,"Đây là một bộ kiếm pháp khác, bảo tồn rất hoàn chỉnh, nghe nói trước khi tổ sư gia lâm chung đã giao cho đệ tử."
"Vậy... Sao không nghe nói Thanh Vân còn có một bộ kiếm pháp thành danh?" Giang Khải hỏi.
Chu Sở bất đắc dĩ lắc đầu,"Nói ra thật xấu hổ, mấy ngàn năm qua Thanh Vân cầm bộ kiếm pháp hoàn chỉnh nhất này, lại... Ngàn năm không có một người luyện thành!"
Giang Khải trợn to mắt, mấy ngàn năm không một người luyện thành?!