Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 21

topic

Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 21 :“Không đổi để cậu tiếp tục nghe trộm à?”

Từ Maldives trở về, tâm trạng Ninh Thiển quả thật vui vẻ đến mức đi đường cũng mang theo từng luồng gió nhẹ.

Sáng thứ Hai, sau khi họp xong, cô vừa đi về phía văn phòng vừa chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền dặn Tiểu Dương: “Đi mua cho tôi một cái điện thoại mới, càng nhanh càng tốt.”

Tiểu Dương gật đầu: “Vâng.”

Gần trưa, Trần Thiên Dã mang hộp cơm đến. Hắn vừa bước vào đã liếc thấy chiếc điện thoại mới trên bàn, thuận miệng hỏi: “Chị, chị đổi điện thoại rồi à?”

“Ừ.” Ninh Thiển không thèm ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Không đổi thì chờ cậu nghe lén à, đồ b**n th**.”

“Chị… em chỉ muốn bảo vệ chị thôi.”

Ninh Thiển ngẩng lên, khoanh tay: “Bảo vệ gì chứ? Bây giờ còn ai dám động đến tôi nữa?”

Trần Thiên Dã không chút khách khí chen vào chiếc ghế sếp, cằm khẽ đặt lên vai cô, giọng trầm thấp: “Chị, đâu thể nói thế được.”

Ninh Thiển không hề bị hắn dỗ ngọt, nhướng mày: “Thôi nào, tôi đã thừa nhận thích cậu rồi, thì đừng chơi mấy trò này nữa có được không? Nếu cậu học không ra dáng tôn trọng tôi, tôi vẫn sẽ đá cậu như thường.”

Nói dứt lời, cô thẳng tay đẩy hắn ra, rồi đi sang bàn nghỉ ngơi mở hộp cơm, thuận miệng hỏi: “Hôm nay làm món gì thế, thơm thật đấy.”

Ánh mắt Trần Thiên Dã lướt qua chiếc điện thoại mà Ninh Thiển chưa kịp cầm đi, đáy mắt thoáng hiện chút cảm xúc khó đoán, nhưng hắn vẫn kiềm lại, bước đến bên cô, giọng dịu dàng: “Nấu canh chị thích uống.”

Sắp đến giờ tan ca, Trần Thiên Dã nhận được một cuộc điện thoại.

Khi cúp máy, Ninh Thiển liếc nhìn thần sắc có chuyện của hắn, nói: “Có việc thì đi trước đi, đừng ở đây lãng phí thời gian.”

Hắn áp sát, cằm chống lên bàn, ánh mắt lưu luyến: “Chị, có tài liệu cần gấp, chắc em phải về nhà lấy một chuyến.”

Từ sau Tết đến giờ, đây là lần đầu tiên Ninh Thiển nghe hắn nhắc đến chuyện lấy tài liệu, cũng hơi ngạc nhiên: “Thật hiếm khi thấy cậu cũng biết bận công việc đấy. Thế thì đi nhanh lên, lo việc của cậu đi.”

Trần Thiên Dã lười biếng cọ nhẹ ngón tay vào tay cô, vẻ quyến luyến chẳng muốn rời: “Không muốn về… Sắp hết giờ rồi, em muốn cùng chị về nhà cơ.”

Ninh Thiển dở khóc dở cười: “Tôi còn phải tăng ca, chưa về được ngay đâu. Cậu về trước đi, lo xong việc rồi quay lại đón tôi cũng được, thời gian dư sức mà.”

Sau khi cướp được mấy cái hôn, Trần Thiên Dã mới chịu luyến tiếc rời đi, lúc đi còn không quên nói sẽ mua thêm bánh ngọt mang đến.

Khi hắn đi rồi, Ninh Thiển nhìn màn hình máy tính, tâm trí đã chẳng còn đặt vào công việc. Ngón tay khẽ chạm vào nơi vừa bị hắn hôn, khóe môi không nhịn được cong lên thành nụ cười.

Đúng bảy giờ tối, điện thoại reo, giọng hắn qua đầu dây bên kia: “Chị, đường hơi kẹt, chị đợi em mười phút được không?”

Chỉ nghe qua điện thoại thôi, Ninh Thiển cũng hình dung được vẻ mặt hắn lúc này chắc chắn đầy áy náy. Cô cười khẽ: “Không sao, cậu cứ đi chậm thôi, chú ý an toàn. Đúng lúc tôi còn chút việc chưa xong.”

“Vậy chị đợi em.”

“Ừ.”

Ngắt máy, tâm trạng Ninh Thiển bỗng dưng tốt hẳn lên.

Thực ra, tính từ Tết đến giờ cũng đã nửa năm trôi qua. Không biết từ lúc nào, cô đã quen có một người bên cạnh biết lạnh biết nóng, quen nghe hắn ấm ức gọi “chị”, quen những bữa cơm sáng trưa chiều cùng hắn. Thậm chí, từ chỗ từng cảm thấy ngột ngạt khi phải ở chung một không gian, dần dần, lúc hắn bận việc không xuất hiện, cô lại thấy không quen.

Thói quen thật sự là thứ rất đáng sợ.

Ninh Thiển bất lực lắc đầu, bỗng dưng rất muốn gặp Trần Thiên Dã.

Cô dứt khoát đóng máy tính, khóa cửa văn phòng, xách túi rời khỏi tòa nhà công ty.

Nhân viên đã về từ lâu, chỉ còn ánh đèn lác đác ở bãi đỗ xe.

Ngày trước, khi thành lập công ty, trong tay cô không có quá nhiều vốn, cân nhắc nhiều mặt mới chọn tòa nhà ở ngoại ô. Ngoài một trạm tàu điện ngầm gần đó, khu dân cư cách đây cũng phải hai cây số. Ban ngày có người thì còn đỡ, giờ trời đã tối, không có nguồn sáng, xung quanh lập tức trở nên hoang vắng, âm u.

Một cảm giác bất an vô cớ dâng lên, Ninh Thiển vô thức tăng tốc bước chân.

Chỉ cần băng qua bãi đỗ là đến khu có ánh sáng, nhưng ngay khi sắp ra khỏi, một chiếc xe van đỗ ven đường bất ngờ mở cửa, hai gã đàn ông bịt kín mặt lao xuống.

Ánh mắt tham lam, bẩn thỉu của một tên khiến cô khó chịu, bàn tay nắm chặt túi xách, cố ý vòng xa ra.

Chỉ còn cách cổng một bước, sau gáy cô đột ngột bị đánh mạnh, chưa kịp kêu cứu, cũng chẳng kịp cảm nhận cơn đau, cả người đã mềm oặt ngã xuống.

Một giọng nói âm u vang lên: “Đưa cô ta lên xe!”

“Được thôi, nhưng…” Tên đàn ông vừa xoa tay vừa cười: “Chuyện xong rồi thì tiền cũng nên thanh toán chứ?”

“Chưa đưa người lên xe thì nói gì đến tiền? Đưa đi trước đã.”

“Được, được.”

Hắn thuần thục nhét Ninh Thiển vào cốp sau, đổi biển số xe, nhận tiền rồi thỏa mãn bỏ đi.

“Đợi đã, cái túi cũng cho mày, nhưng nhớ ngậm miệng lại.”

Con đường tối tăm, chiếc xe van bình thường chẳng mấy nổi bật ấy lặng lẽ lướt qua một chiếc Lexus, nhanh chóng lao lên đường cao tốc, hòa vào dòng xe tấp nập.

Trần Thiên Dã dừng xe trước công ty, trên môi là nụ cười, tay xách hộp bánh ngọt, từng bước nhẹ nhàng xuống xe.

Thang máy dừng ở tầng tám, hiếm khi hành lang lại không bật đèn.

“Chị?”

Không có tiếng đáp.

Sắc mặt hắn chợt trầm xuống, nhanh chóng bật đèn, trước mắt là cánh cửa văn phòng đã khóa. Đôi mắt sâu thẳm dừng lại vài giây, rồi mở điện thoại.

Màn hình hiển thị bảy tám chấm đỏ đang di chuyển dần về phía trung tâm thành phố, cuối cùng dừng lại ở một quán bar.

Quán bar?

Chị, chị thật không ngoan chút nào.

Gần như không tốn chút sức lực nào, Trần Thiên Dã đã tìm được gã đàn ông đang say khướt trong nhà vệ sinh. Chiếc túi vốn luôn được Ninh Thiển giữ gìn sạch sẽ nằm vất bên cạnh, đồ trang điểm và khăn giấy rơi đầy đất, nhìn qua cũng biết thứ đáng giá đã sớm bị đem bán đi.

Hắn chỉ cần liếc mắt một cái liền đoán ra được ngọn ngành sự việc, giọng lạnh lùng: “Chị ấy đâu?”

Gã đàn ông đầy mùi rượu, chẳng thèm để Trần Thiên Dã vào mắt, văng tục mắng chửi: “Cái gì mà chị ấy đâu, tao không biết! Nhầm người rồi đấy? Muốn bịa chuyện hố tao à?”

Trần Thiên Dã chỉ bình thản nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một kẻ đã chết.

Cái nhìn ấy chọc giận gã đàn ông, mà tửu khí lại phóng đại sự hèn hạ trong gã ta. Gã giơ nắm đấm lên, định động thủ, miệng còn tục tĩu: “Nhìn cái gì mà nhìn, mẹ nó, còn dám trừng hả? Tin tao móc mắt mày ra không? Biến mau! Hôm nay ông đây tâm trạng tốt, không chấp loại ranh con như…”

Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị Trần Thiên Dã nắm chặt.

Gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, lôi gã đàn ông nặng cả trăm tám chục cân kéo thẳng tới bồn nước trong nhà vệ sinh, một chân đạp chặt sau đầu, ấn mạnh xuống.

Nước lạnh tanh hôi xộc vào mũi vào miệng, gã đàn ông bị sặc đến thở không ra hơi, ngay cả kêu cứu cũng chẳng kịp. Sau mấy lần bị dìm tới dìm lui, gã rốt cuộc hoảng loạn gào thét: “Tôi nói! Tôi nói!”

Trong cơn xóc nảy dữ dội của xe, trán Ninh Thiển đập mạnh vào v*t c*ng. Đau đớn ập tới khiến cô mơ hồ tỉnh lại.

Trán đau buốt, cổ cũng đau, toàn thân chẳng chỗ nào dễ chịu.

Cô thử cử động, nhưng tay chân bị trói chặt không thể nhúc nhích, tầm mắt đập vào là trần xe lạnh lẽo.

Không cần đoán cũng biết, cô đã bị bắt cóc, nhét vào cốp xe.

Ai là kẻ đứng sau chuyện này?

Là Ninh Chấn Viễn? Hay người khác?

Vì sao lại bắt cô? Chẳng lẽ vì dự án mà cô vừa nắm trong tay?

Trần Thiên Dã thì sao? Hắn có biết cô gặp chuyện không?

Cơn đau nhức khiến đầu óc Ninh Thiển tê dại, mí mắt càng lúc càng nặng nề.

Không biết xe chạy bao lâu, trong cơn xóc nảy, cuối cùng cũng dừng lại. Cô cảm giác có người mở cốp, luồng gió lạnh lùa vào, ngay sau đó mắt bị bịt kín, rồi thô bạo kéo xuống xe.

Không nhìn thấy gì càng làm nỗi sợ phóng đại, Ninh Thiển muốn gào thét, nhưng cổ họng chỉ phát ra âm thanh ú ớ.

Người kia động tác nhanh gọn, trói cô vào một cây cột, sau đó giật phăng tấm vải che mắt.

Ánh sáng trong căn phòng vô cùng mờ tối, dù cô có trợn to mắt cũng không phân biệt nổi đây là đâu. Mùi ẩm mốc thối rữa xộc thẳng vào mũi, ép buộc cô phải Chấn tĩnh, suy đoán nơi này hẳn là một nhà kho bỏ hoang, cách xa trung tâm thành phố.

“Bốp…”

Đèn lớn trong kho bất ngờ bật sáng.

Ninh Thiển theo bản năng nheo mắt lại, mất một lúc mới thích ứng được ánh sáng chói gắt. Ngay khi nhìn rõ khoảng cách chưa đầy một bước trước mặt, trái tim cô chợt co thắt dữ dội.

Là Ninh Chấn Viễn.

So với một tháng trước khi còn phong độ ngời ngời, giờ phút này ông ta thê thảm đến mức khó tin. Mái tóc vốn chải chuốt gọn gàng rối tung, quần áo bẩn thỉu vương bụi, đôi mắt từng bình tĩnh điều khiển mọi chuyện giờ phủ đầy tia máu, hung hãn nhìn chằm chằm cô, tựa như giây tiếp theo sẽ nhào đến xé nát cô.

Ninh Thiển bất giác run sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng khàn run: “Là ông. Ông muốn gì?”

Khoé môi Ninh Chấn Viễn kéo ra một nụ cười vặn vẹo, giọng khàn khàn: “Muốn gì à? Mày nghĩ bây giờ mày còn có gì để cho tao sao?”

Cơn phẫn nộ quá rõ ràng.

Ninh Thiển mím môi, hít sâu, cố giữ giọng điềm tĩnh: “Dự án đã thành chuyện đã rồi, ông tuyệt đối không thể lấy được. Nếu ông cần tiền, tôi có thể cho.”

“Tiền?”

Ninh Chấn Viễn cười như nghe được trò cười nhạo, ánh mắt càng âm trầm, giọng trộn lẫn giận dữ và tuyệt vọng: “Mày nghĩ tiền là có thể cứu vãn tao bây giờ sao? Tao nói cho mày biết, tao chẳng còn gì nữa rồi! Tao từng hứa đưa tro cốt cha mẹ ruột mày cho mày, vậy mà mày còn dám tố cáo tao, còn muốn đoạt lấy dự án! Giờ công ty phá sản, nhà họ Ninh tan nát hết cả! Mày hài lòng chưa?!”

Ninh Thiển kinh ngạc: “Cái gì?”

Cô hận Ninh Chấn Viễn, nhưng với Chương Duyệt và Ninh Dương vẫn giữ lại chút lòng trắc ẩn, sao có thể muốn đẩy nhà họ Ninh tới chỗ phá sản?

“Đừng giả bộ thanh cao! Mày chẳng phải luôn muốn thấy nhà họ Ninh bại hoại, không bao giờ gượng dậy được sao? Giờ thì vừa lòng rồi! Nhưng Ninh Dương còn nhỏ, nó mới bảy tuổi! Mày ngay cả một đứa trẻ cũng không tha?!”

Ninh Thiển sững người, lập tức nghĩ đến Trần Thiên Dã.

Khi ấy cô còn chìm trong tang sự cha mẹ, mọi chuyện hậu sự đều do hắn sắp xếp. Lẽ nào là hắn ra tay? Nhưng rõ ràng cô đã dặn, không được động đến Chương Duyệt và Ninh Dương…

Trái tim Ninh Thiển chùng xuống, giọng trầm hẳn: “Bất kể ông tin hay không, tôi chưa từng hại Ninh Dương. Thậm chí tôi cũng vừa biết chuyện ông phá sản. Tôi chưa bao giờ có ý định đẩy ông vào đường cùng.”

Ánh mắt Ninh Chấn Viễn càng hung tợn: “Không sai, không phải mày! Nhưng mày nghĩ tao phá sản thế nào? Tất cả đều do Trần Thiên Dã! Chính nó bày mưu khiến dự án tao đầu tư đổ bể, ép tao bán cả nhà ở thủ đô trả nợ! Mày nghĩ mày đưa tao chút tiền là vá nổi cái lỗ to ấy sao? Giờ Chương Duyệt chết rồi, Ninh Dương bị đưa đi, tao còn sống thì có ý nghĩa gì nữa?!”

“Chết… rồi?” Ninh Thiển hoảng hốt, trực giác xấu tràn lên, run giọng: “Ông nói… Chương Duyệt chết rồi?”

“Đúng như mày nghĩ đó! Cô ta chết rồi! Chết trên đường rời thủ đô!”

Ninh Thiển thở gấp, đầu óc trắng xoá. Cô nghẹn ngào: “Sao có thể… Tôi chưa từng muốn hại bà ấy…”

Ninh Chấn Viễn điên cuồng cười lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên Chương Duyệt, rồi đột nhiên tiến sát, khoé môi nhếch lên lạnh lẽo: “Ninh Thiển, tao thật sự thấy thương hại mày.”

Cô ngơ ngác: “Ông nói vậy là sao?”

Ông ta cười nhạo: “Mày tưởng mày hiểu rõ bộ mặt thật của Trần Thiên Dã sao? Mày nghĩ nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời mày? Giờ tao chẳng còn gì, chẳng sợ gì nữa! Mày tưởng tám năm trước, nó thật sự ngu ngốc, bỏ ra mười triệu để mua mày à? mày nghĩ em xứng đáng với giá đó sao?”

“Ông… ông muốn nói gì?”

“Từ khoảnh khắc nó bỏ tiền mua mày, bàn cờ đã được sắp xếp! Tao đúng là ngu, lúc ấy không nhận ra. Giờ nghĩ lại mới thấy, tất cả đều nằm trong tay nó! Nó lợi dụng mày, lợi dụng hận thù của mày, lợi dụng lòng tốt của mày, lợi dụng tất cả của mày!”

“Không… không thể nào.” Ninh Thiển choáng váng, bản năng kháng cự lại, “Tôi chẳng có gì để hắn lợi dụng cả.”

“Ừ, bề ngoài thì đúng thế. Nhưng nó đợi chừng ấy năm chỉ vì ngày hôm nay! Vì muốn chính tay mà, khiến nhà họ Ninh phá sản! Mày chẳng phải luôn tin rằng cha mẹ mình chết là do tao sao? Tao nói cho mày biết, cha mẹ nó cũng có dính líu! Bọn họ cũng chẳng sạch sẽ gì đâu!”

“Ông nói rõ ràng ra xem nào. ‘Có dính líu’ nghĩa là sao?”

Ninh Chấn Viễn cười lạnh: “Năm đó, tao, vợ chồng nhà họ Trần và cha mẹ mày là bạn thân, còn từng ước định mai này kết thông gia. Khi chúng tao cùng xuống biển làm ăn, cha mẹ mày mắc bệnh nhiễm trùng máu, sống dở chết dở. Là tao đã giúp họ… để họ hoàn toàn được giải thoát. Trước khi nhắm mắt, họ nhờ tao và vợ chồng Trần nhất định phải chăm sóc mày. Tao thừa nhận, tao có tâm tư, giữa lợi ích và việc nuôi dưỡng mày, tao chọn lợi ích, nuốt trọn việc kinh doanh của cha mẹ mày. Nhưng vợ chồng nhà họ Trần cũng chẳng tốt đẹp gì! Miệng nói sẽ chăm sóc mày, nhưng bảy năm mày ở viện mồ côi, họ chưa bao giờ đến tìm! Hoàn toàn làm ngơ! Mày nói tao không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng ít ra tao đã đón mày về, cho mày hơn mười năm sống trong sung túc!”

Tim Ninh Thiển co thắt từng chút, nghiến răng: “Tôi dựa vào đâu phải tin lời ông?”

Ông ta lạnh giọng cười: “Mày có thể không tin. Nhưng mày có thể đến két sắt nhà họ Trần mà tìm, sẽ có thứ mày muốn biết!”