Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 20

topic

Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 20 :“Tro cốt của cha mẹ tôi đang ở đâu?”

Ninh Thiển liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

“Chậc.”

Ninh Chấn Viễn cười khẩy, đầy khinh miệt.

Ninh Thiển bình tĩnh thốt ra một cái tên. Cái tên ấy khiến nụ cười đắc ý trên mặt ông ta cứng lại, đột nhiên ngưng bặt.

Sắc mặt Ninh Chấn Viễn lập tức tái nhợt, ánh mắt mang theo nghi hoặc lẫn hoảng hốt, gần như là trừng vào cô: “Mày… mày biết bao nhiêu rồi?”

Ninh Thiển thản nhiên nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Ông làm bao nhiêu chuyện, tôi biết bấy nhiêu.”

Câu nói này nặng tựa ngàn cân. Ninh Chấn Viễn như bị người ta chặn họng, mặt mày xám xịt, hồi lâu không nói nổi một câu.

Ninh Thiển tiếp tục: “Tôi biết ông vì dự án này mà động vào bao nhiêu quyền lực không nên động, cũng biết ông đã bỏ ra không ít công sức, thậm chí đem toàn bộ gia sản nhà họ Ninh đặt cược. Ông có ký được hợp đồng này hay không, giờ quyền quyết định ở trong tay tôi.”

Ninh Chấn Viễn nghiến răng ken két: “Mày muốn gì?”

Sắc mặt Ninh Thiển vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại dậy sóng, cô cực lực đè nén cảm xúc, giọng khàn khàn: “Tro cốt cha mẹ tôi… đang ở đâu?”

Ninh Chấn Viễn như nắm được nhược điểm của cô, bật cười đắc ý: “Muốn lấy lại tro cốt của cha mẹ mày? Được thôi, đưa những tài liệu đó cho tao! Một tay giao tiền, một tay giao hàng!”

Khóe môi Ninh Thiển cong lên nụ cười lạnh, giọng chậm rãi nhưng mang theo sát khí: “Ông còn chưa rõ tình thế của mình đâu. Giờ ông không có tư cách mặc cả với tôi. Chỉ cần ông bước ra khỏi nhà vệ sinh này, tin tức về chuyện hối lộ sẽ ngay lập tức được tung ra. Ông rõ hơn ai hết, một khi tư pháp nhúng tay, hợp đồng sẽ bị kéo dài vài tháng. Hậu quả thế nào, ông thừa biết. Không tin thì cứ thử xem.”

Ninh Chấn Viễn dĩ nhiên hiểu rõ nặng nhẹ. Ông ta giãy giụa rất lâu, giống như bị dồn đến đường cùng, cuối cùng gằn giọng không cam lòng: “Coi như tao thua!”

Tối hôm đó, mọi chuyện diễn ra thuận lợi. Ninh Thiển lấy lại được tro cốt.

Cô không đưa tài liệu cho ông ta như đã hứa, mà ôm chiếc hộp tro cốt nhẹ bẫng kia đến thẳng bệnh viện để giám định.

Trong lúc chờ kết quả, Ninh Thiển chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, dán chặt xuống sàn nhà.

Trần Thiên Dã thu xếp xong công việc, đi đến ôm lấy cô. Hắn chạm vào tay cô, mới nhận ra nó lạnh buốt. “Chị, chị đang nghĩ gì vậy? Tay sao lạnh thế này?”

Ninh Thiển mím môi, khẽ nói: “Tôi sợ.”

Cô sợ đó thật sự là tro cốt cha mẹ, lại càng sợ đó không phải.

Trần Thiên Dã siết chặt tay cô, giọng dịu dàng: “Chị, chuyện nên đến thì sẽ đến, can đảm đối diện đi, được không?”

Hắn lấy từ túi ra một tấm ảnh, đưa cho cô: “Chị xem.”

Ninh Thiển nhìn vào tấm ảnh 5 inch, một đôi vợ chồng trẻ, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc. Người đàn ông đứng, người phụ nữ ngồi, nhưng cả hai bàn tay đều đặt nhẹ lên bụng đang hơi nhô lên cô gái, rõ ràng đang mang thai.

Ngón tay Ninh Thiển run run chạm vào gương mặt có bảy tám phần giống mình, giọng nghẹn ngào: “Đúng… là cha mẹ tôi.”

Trần Thiên Dã gật đầu.

Mắt cô nhòa đi, cả đời này, hình ảnh cha mẹ trong tưởng tượng cuối cùng cũng có hình dáng cụ thể. Nếu cha mẹ còn sống, nhìn thấy cô hôm nay, chắc chắn sẽ vì cô mà kiêu hãnh.

Trần Thiên Dã nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: “Chị, em chỉ còn có chị. Và chị cũng chỉ còn có em. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, được không?”

Lời hắn quá thật lòng, nhưng cô không có tâm trí nghĩ nhiều, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dán vào phòng giám định.

Hắn cũng không hỏi thêm, chỉ âm thầm ôm cô chặt hơn.

Kết quả nhanh chóng được đưa ra, đó đúng là tro cốt cha mẹ ruột của cô.

Trần Thiên Dã đã chuẩn bị sẵn mộ phần. Khi quan tài được hạ huyệt, Ninh Thiển không kìm nén nổi nữa, quỳ sụp xuống đất, òa khóc đến nỗi không thành tiếng.

Trần Thiên Dã lặng lẽ để cô khóc cho thỏa, rồi mới vòng tay ôm lấy eo cô, cằm đặt lên vai, giọng khẽ khàng: “Chị, có em đây. Chị còn có em. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, bất kể có chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa chị.”

Ninh Thiển nghẹn ngào, giọng run rẩy.

Trần Thiên Dã nhìn bia mộ, giống như đang lập thệ: “Bác trai, bác gái, hai người yên tâm. Cháu sẽ dùng cả đời này để yêu thương, bảo vệ chị ấy. Mãi mãi, cho đến khi chết đi.”

Lời hứa ấy khiến trái tim cô ấm áp đến nghẹn ngào. Ninh Thiển hít sâu, gắt gao nắm lấy tay hắn.

Ngày hôm đó, cô ở nghĩa trang rất lâu, đến tận tối mới rời đi.

Trên đường trở về Quảng Châu, Ninh Thiển như bị rút hết sức lực, tựa đầu vào cửa sổ máy bay, cảm thấy vô cùng mệt mỏi và trống rỗng.

Cho dù đã lấy lại được tro cốt cha mẹ, cho dù đã lật đổ Ninh Chấn Viễn, nhưng cha mẹ vẫn không thể sống lại. Tình thương của cha mẹ mà cô đáng lẽ phải có, vẫn mãi mãi không còn.

Những năm qua, cô đã có được rất nhiều, nhưng cũng đánh mất không ít. Nhiều đến mức, đôi khi cô không dám nghĩ sâu, chỉ sợ nghĩ thêm một chút thôi cũng sẽ bị những nỗi đau đè nát.

Lạ thay, Trần Thiên Dã hôm nay lại đặc biệt trầm mặc.

Ninh Thiển khẽ quay sang nhìn anh, giọng thấp: “Trần Thiên Dã, lúc cha mẹ cậu mất, cậu thấy thế nào?”

“Quên rồi.”

Ngoài dự liệu, hắn lại đáp như thế.

“Sao có thể quên được?”

Ánh mắt hắn thoáng tối đi, giọng trầm thấp: “Chị, có những chuyện qua rồi thì cho nó qua, không cần lôi ra dày vò bản thân. Chúng ta nên nhìn về phía trước.”

Câu “nhìn về phía trước” này, không biết là hắn nói cho cô nghe, hay nói cho chính mình.

Cuối tháng Tư, ban quản lý dự án tập hợp các công ty liên quan, công bố lại đơn vị trúng thầu.

Khi kết quả vang lên, công ty của Ninh Thiển trúng thầu khiến tất cả đều sững sờ.

Vốn dĩ hồ sơ của cô đã cực kỳ xuất sắc, công bằng mà nói, có đến bảy tám phần cơ hội thắng. Giờ không còn Ninh Chấn Viễn phá rối, cô dĩ nhiên trở thành lựa chọn số một.

Khoảnh khắc ấy, mọi người kinh ngạc, rồi nhanh chóng chúc mừng.

Ninh Thiển vui mừng đến khó giấu, nhưng vẫn giữ vẻ khiêm nhường, cảm ơn từng người. Cô hiểu rõ lúc này mình càng phải điềm đạm.

Mọi việc sau đó đều suôn sẻ, hợp đồng nhanh chóng được ký, những việc còn lại cũng được Tiểu Dương sắp xếp gọn gàng.

Nôn nóng trở về công ty, Ninh Thiển lập tức mở cuộc họp, hăng hái diễn thuyết, chia sẻ niềm vui chiến thắng với toàn bộ nhân viên.

Một tháng qua, ai nấy đều trải qua bao phen hồi hộp lo lắng, giờ cuối cùng cũng vỡ òa trong tiếng reo hò.

Tại buổi tiệc ăn mừng buổi tối, Ninh Thiển dứt khoát tuyên bố tất cả những người tham gia dự án đều được thưởng hậu hĩnh, đồng thời công ty sẽ cho nghỉ một tuần, cả đoàn ra nước ngoài nghỉ dưỡng.

Mọi người phấn khởi vô cùng, Tiểu Dương cũng ngay lập tức lo thủ tục thuê chuyến bay riêng.

Hai ngày sau, đoàn của Ninh Thiển đã đặt chân đến Maldives.

Cô để nhân viên tự do vui chơi, còn mình thì vội vã trở về khách sạn, thay đồ bơi, khoác kính râm, rồi nằm thảnh thơi trên ghế dài ngoài ban công.

Trần Thiên Dã thu xếp hành lý xong bước ra, vừa nhìn đã thấy cặp chân thon dài trắng mịn của cô. Hắn quay lại phòng, lấy một chiếc khăn tắm, cẩn thận phủ lên: “Chị, cẩn thận kẻo đen da.”

Ninh Thiển hất khăn ra, thản nhiên: “Đâu đến mức ấy, khỏi cần.”

“Chị…” Hắn lại nhìn cô bằng đôi mắt ướt át, đáng thương.

Ninh Thiển chịu không nổi: “Được rồi, được rồi, đắp thì đắp. Thua cậu luôn.”

Thấy cô đã phủ kín chân, Trần Thiên Dã mới yên tâm nằm xuống bên cạnh, còn không quên gắp hoa quả đưa đến miệng cô: “Chị, ăn đi.”

Tảng đá đè nặng lòng bấy lâu đã hoàn toàn biến mất, giờ cô thả lỏng, hít sâu bầu không khí trong lành khác hẳn Quảng Châu, buông lời cảm thán: “Thật thoải mái.”

Hắn cười khẽ: “Chị, nếu muốn, giờ chị có thể nghỉ hưu rồi.”

“Không được. Công việc đối với tôi rất quan trọng.” Ninh Thiển lắc đầu ngay, “Dù có tự do tài chính, tôi vẫn thích làm việc, thích cuộc sống bận rộn, tràn đầy ý nghĩa.”

“Nhưng chị kiếm nhiều tiền như vậy, mấy đời cũng không tiêu hết.”

“Cậu không hiểu. Nhiều ít không quan trọng, quan trọng là quá trình. Tôi tiêu không hết thì đem đi từ thiện, giúp ích cho xã hội.”

Trần Thiên Dã chớp mắt, trêu: “Chị đúng là vĩ đại.”

Ninh Thiển xoa đầu hắn: “Vĩ đại gì chứ, tôi chỉ muốn trong quãng đời hữu hạn này làm thêm nhiều điều có ý nghĩa. Thật ra, tôi phải cảm ơn cậu. Dù là chuyện của Ninh Chấn Viễn, hay những chuyện khác, cậu đã giúp tôi rất nhiều. Tình cảm lẫn lý trí, tôi đều phải nói cảm ơn.”

“Em không cần chị cảm ơn.” Trần Thiên Dã lắc đầu, mỉm cười, “Em chỉ muốn ở bên chị thôi.”

Cô khẽ thở dài: “Đôi khi tôi thật sự không hiểu, cậu rốt cuộc thích tôi ở điểm nào, tại sao lại cứ là tôi?”

“Chị, thích một người vốn dĩ không cần lý do. Em thích chị, đơn giản chỉ là thích. Không mong chị hồi đáp, thậm chí chị không cần biết tình cảm này. Giống như ánh trăng trên cao, chỉ cần được nhìn thấy, được cảm nhận là đủ. Có hay không sở hữu, không quan trọng. Nhưng em lại may mắn có được, nên dù thế nào cũng không muốn buông tay nữa.”

Trần Thiên Dã vốn rất hiếm khi nói ra những lời tình cảm dính lấy lòng người thế này, vậy mà câu nói vừa rồi lại khiến tim Ninh Thiển dâng lên một dòng ấm áp. Cô chớp mắt mấy cái, cuối cùng vẫn nghe theo tiếng lòng mình, thật thà nói: “Trần Thiên Dã, cậu như vậy… hình như tôi sắp thích cậu mất rồi.”

Hắn khẽ nghiêng đầu, chóp mũi kề sát mũi cô, khóe môi nhếch lên: “Chị vốn dĩ nên thích em, chỉ thích một mình em thôi.”

“Có ai bá đạo như cậu không chứ?”

“Em chỉ bá đạo với một mình chị.”

Ninh Thiển nhớ lại chuyện tám năm trước, không nhịn được bật cười: “Có lúc tôi chẳng biết nên mắng cậu là đồ khốn hay là gì nữa. Cậu đấy, từ tám năm trước tới giờ, khi tốt thì tốt đến mức khiến người ta mềm lòng, mà lúc không nói lý thì cũng khiến tôi phát điên. Lúc cậu nhốt tôi lại, tôi thật sự hận chết cậu rồi, có ai lại thích người theo kiểu đó chứ?”

Trần Thiên Dã cười khẽ, trong mắt nghiêm túc mà sâu thẳm: “Chị, em biết chị muốn tự do, muốn một thế giới rộng lớn hơn. Nhưng lúc đó nếu em không giữ chị lại, chị đã chẳng thể ra nước ngoài được đâu. Ninh Chấn Viễn vốn đã có ý định bán chị lần thứ hai. Em thừa nhận, giữ chị ở bên mình là vì em ích kỷ, muốn nhìn chị cười, không muốn chị rời đi. Nhưng hơn hết, vẫn là vì muốn bảo vệ chị.”

Ninh Thiển giật mình, bỗng nhớ tới điều gì: “Có phải sáu năm trước, ngày tôi rời đi, cậu căn bản là không hề ngủ?”

Hắn không đáp, nhưng nụ cười trong mắt đã thay lời xác nhận.

Ninh Thiển trừng hắn một cái, lại hỏi: “Thế còn quãng thời gian tôi ở nước ngoài, hay ở Quảng Châu, cậu có biết cả rồi đúng không? Có phải cậu gắn định vị vào điện thoại tôi?”

Trần Thiên Dã chỉ cười.

“Giỏi lắm!”

Cô lập tức ra tay, nhéo hắn một cái: “Cậu giám sát tôi như thế à? Đúng là đồ b**n th**!”

Hắn để mặc cho cô hành hạ, ngược lại còn thẳng thắn thổ lộ: “Chị, em không phủ nhận. Chị không biết đâu, những ngày em uống thuốc điều trị, tất cả đều nhờ vào ảnh của chị mới có thể gắng gượng được.”

Hắn lại nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi mình vào mũi cô, giọng khàn khàn: “Chị, em thật sự rất thích chị.”

Gió biển mơn man thổi qua, mái tóc hắn khẽ tung bay. Trong đôi mắt sáng ngời kia, sự chân thành rõ ràng đến mức khiến tim Ninh Thiển lỡ nhịp.

Khoảnh khắc ấy, Trần Thiên Dã đã hoàn toàn rũ bỏ vẻ ngây ngô năm nào, trở nên chín chắn, mang đến cho người ta ảo giác rằng hắn thật sự là bờ vai đáng tin cậy.

Ánh mắt Ninh Thiển dừng lại trên đôi môi mềm mại của hắn, trái tim dẫn lối, cô không chút do dự mà vòng tay ra sau đầu hắn, mạnh mẽ in xuống một nụ hôn.

Đôi mắt Trần Thiên Dã sáng rực, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn ấy, nhưng rất nhanh đã chủ động dẫn dắt, khéo léo đưa cô vào nụ hôn sâu hơn. Ninh Thiển cảm nhận được dụng ý của hắn, th* d*c tách ra, vừa cười vừa mắng: “Giữa ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ à?”

“Nhưng như vậy chẳng phải càng k*ch th*ch sao?”

Ở bên nhau bao năm, giờ cô mới nhận ra hình như Trần Thiên Dã còn có một mặt “âm thầm ph*ng đ*ng”. Ninh Thiển không nể tình mà cắn lên vai hắn: “Về thôi! Đừng có mà bậy bạ!”

Hắn cười trầm thấp: “Không muốn về thì sao? Chị, dù gì ở đây cũng chẳng có ai, hay là thử một lần nhé? Chỉ một lần thôi, được không?”

Ninh Thiển đỏ bừng mặt. Thực ra cô cũng có chút tò mò, nhưng nghĩ tới việc ban ngày ban mặt mà lại… thì thấy không đúng lắm.

Nhưng Trần Thiên Dã dễ dàng nhìn thấu tâm tư cô, bật cười khẽ, rồi bất ngờ ra tay.

“Ưm…” Ninh Thiển hoảng hốt kêu một tiếng, vội vàng đưa tay che miệng.

“Chị, sợ gì chứ. Sẽ không có ai đến đâu. Hãy giao hết cho em, em sẽ cho chị một trải nghiệm khắc cốt ghi tâm cả đời này.”

“Lưu manh!”

Ban đầu Ninh Thiển còn có thể gượng gạo mắng hắn vài câu, nhưng chẳng mấy chốc, cô đã hoàn toàn không thốt nên lời nữa…

Không rõ đã trôi qua bao lâu, khi Ninh Thiển lần nữa mở mắt thì hoàng hôn đã buông. Mặt trời chậm rãi lặn xuống, ráng chiều nhuộm đỏ biển trời, ánh vàng cam rực rỡ phủ lên cảnh sắc, mang theo hơi thở nồng đậm của vùng đất xa xứ.

Trần Thiên Dã ôm cô ra ghế nằm ngoài ban công, cùng nhau ngắm cảnh.

Ninh Thiển lười biếng dựa trong ngực hắn, thỉnh thoảng há miệng nhận lấy thức ăn được hắn đút, để mặc gió biển mằn mặn thổi tới, lòng người khoan khoái vô cùng.

Ánh mắt Trần Thiên Dã dịu dàng, bàn tay to ấm áp men dần xuống eo cô: “Chị…”

Ninh Thiển hất tay hắn ra: “Không được.”

Hắn khẽ cười: “Chị nghĩ gì thế, em chỉ muốn giúp chị mát-xa thôi.”

“Ghê gớm nhỉ, còn biết giở trò với tôi.” Cô lườm hắn một cái, đưa tay định nhéo.

Hắn lập tức lấy lòng, hôn chụt lên mặt cô: “Chị, mệt không? Có muốn nghỉ trước không?”

Ninh Thiển “ừ” một tiếng, nhưng lười nhúc nhích.

“Vậy để em cõng chị nhé?”

“Được đấy.”

Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, chắc chắn bế lên, bước vào phòng ngủ.

Ninh Thiển cảm nhận được từng nhịp bước vững vàng, trêu chọc: “Sức cũng khá đấy.”

Trần Thiên Dã đặt cô xuống giường, chống tay đè lên, cười thấp giọng: “Sức của em thế nào, chị chẳng phải đã cảm nhận rõ rồi sao? Hay chị thử lại lần nữa?”

“Thôi đi, tôi không muốn lại thức trắng cả đêm.” Ninh Thiển dứt khoát đẩy hắn ra, “Ngủ, mai còn đi chơi.”

Hắn kéo chăn đắp cho cô, ôm lấy rồi thì thầm: “Thật ra, chị không cần ra ngoài cũng có thể thấy rất nhiều cảnh đẹp.”

“Ừm?”

Ninh Thiển nheo mắt nhìn hắn, tất nhiên hiểu rõ hàm ý, “Thôi nào, ngoan đi, ngủ đi.”

Hắn bật cười trầm trầm, bàn tay còn nghịch nghịch nơi eo cô mấy cái, cuối cùng cũng chịu dừng lại.

Ninh Thiển nhắm mắt, nghe rõ tiếng thở nóng hổi bên tai. Cô mở mắt ra rồi lại nhắm vào, cuối cùng không nhịn được đẩy hắn: “Quay sang bên kia đi, đừng thở vào mặt tôi, ồn lắm, ngủ không nổi.”

“Được…”

Hắn thật sự ngoan ngoãn quay lưng lại, để lộ tấm lưng rắn chắc.

Ninh Thiển thấy hắn im lặng thì lại cảm thấy mất tự nhiên, liền nhẹ nhàng dịch sát vào, tham lam hơi ấm từ cơ thể hắn.

Trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở đều đặn và tiếng sóng vỗ ngoài khơi.

Khóe môi Trần Thiên Dã khẽ cong, hắn lặng lẽ xoay người, vòng tay ôm lấy eo Ninh Thiển, tay chân đều quấn chặt.

Mi mắt cô khẽ run, nhưng vẫn không mở ra.