Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 38

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 38 :Mấy người là cái tập thể hoàn hảo gì vậy hả???

————–

“Không phải, nghĩ một chút cũng biết là không thể mà!”

Bên dưới Giang Kinh Mặc quấn áo khoác của mình, bên trên khoác áo khoác của Thời Tuế, nhăn nhó ôm đầu ngồi xổm ở một bên.

Bên trong cậu vẫn trống trơn.

Chỉ là phía bên ngoài quấn hai lớp quần áo, nhìn thì cũng tạm ổn.

Nhưng thực ra thì đau buồn lắm á.

Cậu vừa mới đánh nhau với một người cấp 3S xong, trên người cũng có vết thương đó!

Mấy người đối xử với thương binh như vậy sao?

Muốn đánh cho thương binh bị chấn thương não à? Dù sao cũng đã bị thương rồi, đến lúc đó chữa chung một lần cho xong phải không?

Đội trưởng thì cũng thôi đi, còn hai người các anh nữa, mỗi người một cái là sao?

Không phải là đồng đội chí cốt nữa rồi sao??

“Ai bảo mấy anh nghĩ bậy chứ, không cần nghĩ cũng biết mà!!”

Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên quả thực bị câu nói của Giang Kinh Mặc làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn.

Cốc Khải rất có kinh nghiệm bế trẻ con, anh ôm lấy đứa bé, còn Đoạn Mặc Hiên thì vội vàng kéo áo để giữ ấm cho cậu bé.

Tiểu Giang ấm ức, Tiểu Giang cực kì ấm ức.

Cậu thanh niên từ trước đến nay vốn luôn vui vẻ nay lại gục đầu xuống.

“Em chỉ đùa chút thôi mà, sao lại có chuyện em với đội trưởng chỉ ở chung một lúc mà lại sinh ra một đứa con chứ? Ai sinh? Đội trưởng sinh chắc? Trí tưởng tượng của mấy anh quá phong phú thì liên quan gì đến em?”

Cậu chỉ đơn thuần là một bé cá voi sát thủ nhỏ thôi mà, còn là giống đực!

Hiện tại cùng lắm chỉ là một nam sinh cấp ba trong sáng thôi!

Cậu không sinh được, chẳng lẽ là đội trưởng sinh chắc?

Đợi có cơ hội tui sẽ tạt nước vào mấy người cho biết!

Điên cuồng ghi thù.

Thời Tuế và Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng giao ‘quả bom nhỏ’ trong tay đi.

Thời Tuế thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên cạnh Giang Kinh Mặc, nghe thấy câu này, hắn còn muốn đưa tay lên vỗ vào đầu con cá nhỏ nói lung tung này.

Thật là cái gì cũng dám nói!

Em là sự kết hợp tối thượng của cái miệng lẻo mép và nói nhảm hả?

Đây không còn là suy nghĩ nhảy vọt nữa rồi, mà là tư duy phá vỡ bầu trời, bắt đầu đi theo hướng kỳ diệu rồi.

Không ngờ bên kia còn có hai người còn kỳ diệu hơn.

Đoạn Mặc Hiên suy nghĩ cẩn thận một chút, ăn ngay nói thật: “Tôi vẫn luôn cảm thấy không có chuyện gì mà anh Tuế không làm được, chuyện sinh con này, cũng không phải là không thể nghĩ tới, dù sao hai người cũng ở chung một ký túc xá, biết đâu lại có điều bất ngờ.”

Cốc Khải đứng bên cạnh cũng đồng tình: “Dù sao thì anh Tuế có tiền, làm ra chuyện gì anh cũng không thấy lạ.”

Thời Tuế: …

“Nếu có thể cải tạo để đàn ông sinh con, tôi mà có cơ hội thì nhất định sẽ đưa hai người đi trải nghiệm một lần.”

Hắn đen mặt, lạnh lùng đánh giá Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên, dường như đang cân nhắc xem nên ra tay từ chỗ nào thì tốt nhất.

Dáng vẻ này trông còn khó chấp nhận hơn việc nghe câu nói vừa nãy của Giang Kinh Mặc.

Vừa nãy, hắn vô thức đưa tay ra vỗ đầu Giang Kinh Mặc, chỉ vì cảm thấy câu đó quá vớ vẩn, nhưng nếu nói hai người họ có một đứa con thì…

Thời Tuế suy nghĩ, không chắc chắn lắm, nhưng lại cảm thấy hình như bản thân thật sự không ghét bỏ loại ý nghĩ này.

Hắn có thể nuôi nấng và chăm sóc đứa trẻ này cùng với Giang Kinh Mặc, cũng xem như nuôi con.

Nhưng sinh thì miễn đi.

Hắn sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà đập vỡ đầu của Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên mất.

Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên nghẹn một chút, nuốt lại lời nói của mình.

Cốc Khải nhìn đứa trẻ trong lòng vì đột ngột nghe thấy âm thanh mà không quen, rơm rớm nước mắt.

Nhìn thấy xe của Cục Quản lý Dị năng Phong thị từ xa vội vã lao tới, anh cúi đầu dỗ dành.

“Không khóc, không khóc.”

Ai ngờ anh vừa nói xong, đứa bé vốn đang dâng đầy nước mắt bỗng bật khóc to hơn.

“Anh có được không đấy?”

Đoạn Mặc Hiên thò đầu qua nhìn.

“Trước đây anh còn khoe với em là ở nhà anh chăm trẻ con rất nhiều, sao giờ lại dỗ không nổi vậy? Hay là anh lừa em?”

Lão Cốc trợn mắt nhìn qua: “Cậu có thể xúc phạm nhân cách, nhưng không thể xúc phạm khả năng chăm trẻ của anh!!”

Giang Kinh Mặc xen vào đúng lúc: “Anh Hải cẩu, bây giờ xem ra nhân cách của anh cũng không đáng giá rồi.”

Nhìn xem đứa nhỏ này khóc kìa.

Rất thể hiện kĩ năng chăm trẻ của Cốc Khải.

Cốc Khải: ……

Em có cần gấp gáp báo thù như vậy không??

Cá voi sát thủ có thù là trả ngay trong đêm đúng không??

“Em giỏi thì làm đi!!”

Cốc Khải làu bàu rồi đưa đứa bé trong tay đến trước mặt Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc hơi lùi lại, không muốn ôm lấy cái ‘quả bom’ lúc nào cũng khiến cậu lo sợ sẽ làm rơi này, lập tức đầu hàng.

Vô cùng dịu dàng, giọng điệu ôn hòa.

“Hì hì, em chỉ nói vậy thôi, chẳng phải anh Hải cẩu vừa mới đảm bảo sao? Anh Hải cẩu có kinh nghiệm, vẫn là anh ôm đi….”

Còn chưa đợi Cốc Khải rút tay về, theo bậc thang đi xuống.

Đứa bé đang được Cốc Khải ôm trong lòng đã hoàn toàn tỉnh táo, chớp chớp đôi mắt xanh biếc, trong tầm nhìn xuất hiện người mà bé thấy có chút quen mắt, dù vẫn còn ngấn lệ, nhưng rõ ràng tiếng khóc đã ngừng lại.

“Ya, ya, ya——”

Đôi tay nhỏ mũm mĩm của bé vươn ra, còn mang theo tiếng nức nở, ư ư a a cố gắng nắm lấy Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc đối diện với đôi mắt to ngấn nước kia, hơi sững người một chút, vẫn cẩn thận đưa tay ra, để bé nắm lấy đầu ngón tay mình.

“Ya, ha——”

Rõ ràng bé rất vui mừng, cơ thể nhỏ xíu còn muốn vươn tới.

Thời Tuế đứng bên cạnh nhìn mà kinh hoảng.

Mấy vị đại ca đứng đây thực sự không biết phải làm thế nào với đứa bé này.

Hắn đưa tay muốn đỡ lấy.

Đứa bé quay đầu nhìn về phía Thời Tuế, cũng đưa tay muốn nắm lấy.

Cuối cùng, Cốc Khải trở thành công cụ hình người ôm đứa nhỏ.

Nhìn Thời Tuế và Giang Kinh Mặc mỗi người một bên, đưa ngón tay của mình cho đứa nhỏ này nắm lấy, vừa rồi còn khóc toáng lên, giờ đã lập tức nín khóc.

Đầu ngón tay còn từ từ biến thành những dây leo nhỏ, quấn quanh ngón tay của Thời Tuế và Giang Kinh Mặc, chậm rãi nở ra vài bông hoa nhỏ màu trắng.

Như thể đang biểu đạt sự vui vẻ.

“Hoa tuyết liễu?”

Thời Tuế nhìn lướt qua đứa bé mới bảy, tám tháng tuổi đã có dị năng này với vẻ mặt nghiêm túc.

Đoạn Mặc Hiên đứng bên cạnh quan sát.

Anh ta chú ý đến biểu cảm kìm nén của Cốc Khải.

“Có cảm giác như….”

Giống như những người lần đầu làm cha mẹ, đang đứng bên nôi em bé cẩn thận chăm sóc đứa con sơ sinh.

Đoạn Mặc Hiên bật cười: “Lão Cốc, trông anh rất giống cái nôi em bé nha.”

Cốc Khải: …

“Cút!”

Vừa mới bảo Giang Kinh Mặc em giỏi thì làm đi, kết quả là đứa bé này chẳng hề nể mặt, vừa nhìn thấy Giang Kinh Mặc là cười.

Đừng hỏi, hỏi là thấy đau mặt.

Danh tiếng chăm sóc trẻ con đời này của anh!!

“Mấy người cứ trêu chọc anh đi, chẳng lẽ không biết tôn trọng người lớn tuổi sao? Đứa bé này cũng giống hệt cái nết mấy người, chẳng để lại cho anh chút mặt mũi nào.”

Cốc Khải lẩm bẩm, nhưng tay ôm đứa bé lại rất chắc chắn.

Trẻ con vốn hay ngủ, dễ mệt mỏi, lúc này cố gắng thể hiện sự yêu thích của mình, còn dùng dị năng, hai tay nhỏ xíu nhanh chóng biến về những ngón tay mũm mĩm ban đầu, đôi mắt xanh biếc chớp chớp, cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ.

Cánh tay nhỏ mũm mĩm nhưng có nhiều vết xanh tím như kim châm kia buông xuống, dáng vẻ này thật khiến người ta đau lòng.

Giang Kinh Mặc thở phào nhẹ nhõm, thu tay lại.

“Mọi người không sao chứ?”

Tưởng Chiến, người phụ trách giải quyết những con quái vật ẩn nấp trong khu dân cư, chậm chạp đến muộn.

Nhìn thấy áo Thời Tuế dính máu, vẻ mặt anh lập tức trở nên lo lắng.

“Mau lên, bác sĩ đâu rồi!”

Bác sĩ ở trên chiếc xe khác, vừa mới xử lý xong vết thương cho Tiểu Thập và những người khác, rồi nhanh chóng đưa năm người đang trong tình trạng hấp hối đến bệnh viện. Lúc này, sau khi thu dọn đồ đạc, bác sĩ lập tức từ trên xe lao xuống.

“Bệnh nhân ở đâu?”

Thời Tuế không để tâm đến vết thương trên vai mình cho lắm.

Chỉ là trông có vẻ nghiêm trọng mà thôi, cũng không tổn thương đến xương, dựa theo khả năng tự phục hồi của hắn, có lẽ sẽ không mất bao lâu để tự khép lại.

Hắn chỉ vào Giang Kinh Mặc đang ngồi xổm ở một bên.

“Kiểm tra cho em ấy trước, có thể bị thương đến nội tạng rồi.”

Giang Kinh Mặc do dự một chút, yếu ớt giơ tay lên.

“Có thể tìm cho em một bộ quần áo để mặc trước được không?”

Cá voi sát thủ cũng cần thể diện mà.

May mắn là vết thương của Giang Kinh Mặc và Thời Tuế không nghiêm trọng, với dị năng của họ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể phục hồi. Tuy nhiên, đối với Giang Kinh Mặc, khoảng thời gian dưỡng thương trước đây xem như công cốc, lần này bị thương thì sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.

“Đến lúc đó bảo anh trai em hầm ít canh bổ để ăn lót dạ.”

Đoạn Mặc Hiên đứng bên cạnh, nhìn bác sĩ xử lý vết thương cho Giang Kinh Mặc, cau mày nhưng giọng vẫn vui vẻ.

Trên người Giang Kinh Mặc mặc bộ đồng phục của Cục Quản lý Dị năng, hơi rộng một chút, giờ phút này chỉ hận không thể biến thành một con cá mặn.

“Anh đây là không muốn em được bồi bổ, mà là muốn lấy mạng em.”

Tưởng Chiến vừa gọi điện thoại xong.

“Mọi người ổn hết chứ? Lát nữa chúng ta sẽ phải chia nhóm tìm kiếm dọc bờ sông để truy tìm dấu vết của Tần Gia Hoan, dị năng giả rơi từ tầng 20 xuống có thể bị thương nặng….”

Thấy Đoạn Mặc Hiên lập tức nhìn qua, Tưởng Chiến bất đắc dĩ đối mặt với công thần: “Rồi rồi rồi, tôi có kinh nghiệm, tôi biết.”

Sau đó anh tiếp tục nói.

“Ngã xuống mặt đường xi măng cứng cũng chưa chắc chết, huống chi bên dưới là mặt sông, anh ta vẫn rất nguy hiểm với Phong thị, chúng ta phải đề phòng tổ chức đứng sau cứu anh ta. Theo lời Tiểu Thập và những thông tin thu thập được, bây giờ chúng ta đã hiểu một chút về Tần Gia Hoan và dị năng giả cấp 3S đó, nhưng phần lớn thời gian đội của Tiểu Thập đều trong trạng thái hôn mê, chỉ biết được một vài chuyện về Tần Gia Hoan và năng lực của tên dị năng giả đã khiến họ thất bại. Các cậu có manh mối hoặc thông tin gì, chúng ta cùng trao đổi một chút.”

“Em không sao!”

Giang Kinh Mặc vừa nghe xong, giơ tay lên, biểu thị rằng nếu là đi tìm kẻ ngược đãi và làm hại bé thú hai chân, thì cậu vẫn có thể không làm cá mặn nữa.

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Thời Tuế nắm chặt tay Giang Kinh Mặc, đứng dậy, tiện tay kéo theo bạn học Tiểu Giang, bình thản nói: “Đi thôi.”

Đội dị năng giả tản ra, bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Tần Gia Hoan dọc bờ sông.

Tưởng Chiến đi theo đội của Thời Tuế.

“Thực ra mối quan hệ của đôi chồng chồng này rất tệ, từ nhỏ Tần Gia Hoan đã sống trong môi trường không tốt, tính cách cố chấp. Ban đầu hai người sống khá hòa hợp, nhưng sau đó anh ta cảm thấy chồng mình phải luôn quay quanh mình, toàn tâm toàn ý với mình. Vì vậy mà ghen tuông vô cớ, cho rằng chồng mình có quan hệ với một số đồng nghiệp trong công ty, còn từng đến công ty làm loạn hai lần. Đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài cũng là do anh ta ép buộc, sau đó Phong Tử Hàng không chịu nổi nữa, đã ngoại tình, có lẽ từ đó mà xảy ra chuyện.”

“Nhưng cũng không thể làm hại trẻ con.” Cốc Khải nghiêm nghị nói.

Đứa trẻ kia đã được nhân viên y tế bế đi kiểm tra.

Hiện tại, tác động của thuốc P đối với đứa bé vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng có một điều chắc chắn là, nếu họ không can thiệp, đứa trẻ này rất có thể sẽ bị phản phệ mà chết.

“Đúng vậy, làm sao có thể ra tay với một đứa bé nhỏ như thế chứ!”

Đoạn Mặc Hiên cũng lên tiếng phụ họa!

Giang Kinh Mặc càng thêm nghiêm túc: “Thế giới của anh ta dơ bẩn, nhưng cũng đừng có tự ý quyết định vấy bẩn thế giới của người khác.”

Ngữ điệu của ba người này cứ như thể Tần Gia Hoan đang đứng trước mặt, bọn họ sẵn sàng nhào tới giết chết anh ta ngay lập tức.

Tưởng Chiến lau mồ hôi trên trán.

Nghĩ tới yêu cầu từ cấp trên, hiện nay thuốc P ngày càng hoành hành, việc nghiên cứu của họ cũng cần phải đuổi kịp, Tần Gia Hoan có thể xem là một đối tượng nghiên cứu khá tốt, hiện giờ bị phản phệ nhưng có lẽ vẫn chưa đến mức chết.

Nhìn quanh một lượt, Thời Tuế vẫn là người bình tĩnh nhất.

Anh đang nghĩ như vậy thì Giang Kinh Mặc nhìn thấy từ xa có một vật thể trôi nổi trên mặt sông.

“Các anh nhìn kìa, có phải Tần Gia Hoan không?”

“Ở đâu?”

Cốc Khải rút từ sau lưng ra một sợi dây thừng.

“Tôi có dây thừng!”

Đoạn Mặc Hiên cũng lập tức nói: “Tôi có dao!”

Giang Kinh Mặc: “Em có quần áo vừa mới thay, có thể nhét vào miệng!”

Tưởng Chiến: …

Tưởng Chiến liếc nhìn Thời Tuế.

Đừng có vội như vậy chứ!

Cậu hãy trấn tĩnh bọn họ trước đi đã, đợi lát nữa rồi cùng thống nhất xử lý có được không?

Nhưng Thời Tuế lại chậm rãi nhìn quanh một vòng: “Nơi này làm chỗ vứt xác cũng không tệ.”

Tưởng Chiến: “Này!”

Mấy người là cái tập thể hoàn hảo gì vậy hả??