Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 39
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 39 :Ha ha ha.
—————–
Giang Kinh Mặc vung vẫy chiếc áo khoác đã thay ra của mình, vung ra không ít bọt nước, quay đầu lại cười dịu dàng với Tưởng Chiến.
“Không sao đâu, bọn em chỉ đùa thôi.”
Tưởng Chiến: …
Nhìn các cậu có giống đang đùa không hả?!
Vì đã tìm thấy người, rất nhanh đã có dị năng giả lái thuyền nhỏ tới, nhanh chóng vớt Tần Gia Hoan đang trôi theo dòng sông lên.
Trong kênh liên lạc tạm thời của đội hành động lần này cũng vang lên giọng báo cáo của phía bên kia.
“Đã tìm thấy mục tiêu tại tọa độ xác định, vẫn còn dấu hiệu sinh tồn, phản phệ của thuốc P vẫn đang tiếp tục, chúng tôi đã khống chế người này, hiện giờ đang đưa tới bệnh viện chỉ định, báo cáo hết.”
“Đã nhận.”
Tưởng Chiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tắt kênh liên lạc, anh lại lên tiếng.
“Hiện tại, một số đội dị năng từ các thành phố lân cận không có nhiệm vụ cũng đã nhận được tin tức và đang tiếp viện cho chúng ta, chúng tôi đang xin hỗ trợ từ tiểu đội cấp 3S Ôn Tắc của Hồng Kông. Dù đối phương chạy trốn rất nhanh, nhưng chúng ta đã bổ sung thêm người ở các điểm kiểm soát, bọn chúng cũng không thể xâm nhập vào khu dân cư đông đúc. Chúng tôi phân tích rằng, dù đã rút dây động rừng vào buổi chiều, nhưng bọn chúng vẫn cố chịu đựng cho đến bây giờ, chắc chắn là vì Phong thị còn có thứ gì đó mà chúng muốn. Giờ này chắc bọn chúng cũng không chạy xa đâu.”
Ôn Tắc là dị năng giả hỗ trợ cấp 3S mạnh nhất ở nước Vân Hạ, thực sự rất phù hợp để truy bắt dị năng giả như Ứng Tích.
“Hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ đợi đến khi đội Ôn Tắc đến nơi, trong khoảng thời gian này cố gắng tìm ra Ứng Tích, kéo dài thời gian không cho bọn chúng rời đi.”
Đoạn Mặc Hiên giơ tay ra hiệu một cái, tất cả đều hiểu.
Tưởng Chiến dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nếu nhắc nhở thêm thì lại khiến một đội trưởng của đội cấp S như anh, trông như không tin tưởng đội cấp 3S vậy.
Nhưng thật sự thì—
Anh cứ cảm thấy cái nhóm người này nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin lắm.
Tưởng Chiến lại lau mặt lần nữa, cố gắng dẹp bỏ suy nghĩ cho rằng đội của Thời Tuế không đáng tin.
“Được rồi, đợi chúng tôi kiểm tra thêm đứa bé và Tần Gia Hoan, nhanh thì tối nay sẽ có kết quả cụ thể. Trước khi đội trưởng Ôn Tắc tới, xin hãy tạm thời phối hợp hành động với chúng tôi, có gì tôi sẽ kịp thời thông báo cho các cậu.”
Ôn Tắc bây giờ đang làm nhiệm vụ ở một thành phố khác, chắc trong vài ngày tới cũng không thể đến được.
Có nghĩa là thời gian quay về sẽ phải trì hoãn thêm một chút nữa.
Tưởng Chiến mang theo sự lo lắng rời đi.
Đoạn Mặc Hiên nhìn bóng lưng anh ta, cười ha hả.
“Vài năm trước rõ ràng trông anh ta chẳng đâu vào đâu, bây giờ sao lại là người nghiêm túc nhất trong mấy đội dị năng giả vậy chứ? Nghiêm túc đến mức tôi còn lo lắng cho tóc của anh ta nữa, có phải vài năm nữa sẽ hói luôn không.”
“Thực ra theo lẽ thường, các chỉ số thể chất của dị năng giả đều sẽ dần dần được dị năng điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, vì vậy ngay cả dị năng giả bảy, tám mươi tuổi cũng vẫn đẹp trai, trường hợp hói đầu là rất hiếm….” Cốc Khải nghiêm túc nói.
Còn chưa nói xong, Giang Kinh Mặc ở bên cạnh đã đầy vẻ tò mò.
“Nhưng không phải là không thể xảy ra?”
Đột nhiên cả ba người đều cảm thấy da đầu lạnh toát.
Ba người đồng loạt quay sang nhìn Giang Kinh Mặc.
Tóc rất rậm, học hành cực kém, mỗi ngày đều vui vẻ không phiền muộn – cá nhỏ chớp chớp mắt nhìn lại.
“Em đừng nói nữa, đừng nguyền rủa bọn anh!”
Đoạn Mặc Hiên ‘thét chói tai’.
“Gần đây anh rụng tóc cũng hơi nhiều, nhưng lại không ngờ bị em nói ra!”
Ngay cả Thời Tuế cũng vô thức sờ lên đầu.
Giang Kinh Mặc cười tủm tỉm tiến lại gần.
“Không sao đâu, cho dù đội trưởng có hói thì vẫn đáng yêu mà.”
Nói xong cậu còn nghiêm túc gật đầu.
Sau đó bị Thời Tuế giữ đầu, ép quay người đi chỗ khác.
“Tốt nhất là quay về thôi.”
“Tối nay làm tí đồ ăn đêm nhé? Chúng ta đi dạo siêu thị? Đừng gọi cơm hộp nữa, khó khăn lắm mới đến Phong thị một lần, làm nhiệm vụ mà còn ăn cơm hộp thì ra gì nữa.”
“Ai nấu? Anh chỉ giỏi chăm trẻ thôi, chứ nấu ăn thì chịu nhá.”
“Đội trưởng cũng không được, đội trưởng bị thương rồi.” Giang Kinh Mặc bị bắt ép quay đầu sang hướng khác, vẫn cố chấp nói.
“Hơn nữa, làm một mỹ thực gia, em phải ăn đồ ngon mới được.”
“Sao em lại thành mỹ thực gia rồi??” Đoạn Mặc Hiên hừ cười một tiếng.
“Chờ đấy, chờ anh Chim của em trổ tài đây! Anh Chim của em cũng là dị năng giả gần 2S, của cải phong phú! Tay nghề cực đỉnh, em nói xem với một đối tượng tốt như anh thế này, sao đến giờ vẫn chưa tìm được vợ nhỉ?”
“Anh Chim nhỏ.”
“Hửm?”
Đoạn Mặc Hiên vô thức nhìn sang Giang Kinh Mặc đang lên tiếng.
Lúc này, bạn học Tiểu Giang đang bị đội trưởng giữ chặt gáy, không thể quay lại, đang bước về phía xe.
Thời Tuế dùng tay không bị thương khống chế cậu, cậu không dám giãy giụa, cố gắng dùng thuật ngữ mới học được để nói.
“V em 500, xem thực lực.*”
Đoạn Mặc Hiên: ……
“Đừng có mơ!!”
Ừm, dị năng giả gần 2S này vì hoàn cảnh sống trước đây mà nổi tiếng keo kiệt, chuyện không tìm được vợ, có vẻ đã rõ rồi.
Cốc Khải đứng bên cạnh cười khúc khích, còn chu đáo dịch giúp một chút.
“Gần 2S có nghĩa là không tới 2S, chỉ có S thôi.”
Đoạn Mặc Hiên: Không cần chu đáo như vậy đâu 🙂
Bốn người lên xe, Đoạn Mặc Hiên ngồi ở ghế lái, mở định vị tìm một siêu thị lớn gần đó.
Cốc Khải ngồi ở ghế phụ, Giang Kinh Mặc và Thời Tuế thì ngồi ở hàng ghế sau.
“Trước tiên quay về khách sạn một chuyến đã,” Đoạn Mặc Hiên nhìn qua gương chiếu hậu thấy bộ dạng lôi thôi của hai người, “Quay lại thay đồ đi, nếu không đội trưởng thế này sẽ dọa chết người ta mất.”
Thời Tuế không có ý kiến gì về chuyện này.
Hắn hơi mệt mỏi xoa xoa thái dương, từ nãy đến giờ cũng không có động tĩnh gì.
“Anh Tuế, cậu không sao chứ?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Thời Tuế, Đoạn Mặc Hiên có chút lo lắng.
“Vấn đề khó chịu vì dùng dị năng quá mức bây giờ vẫn còn à?”
Giang Kinh Mặc vừa nghe thấy vậy, lập tức nhìn sang Thời Tuế.
“Đội trưởng?”
“Không sao, chỉ hơi nhức đầu chút thôi.”
Thời Tuế nhanh chóng bình tĩnh đáp lời.
“Gì mà không sao, cậu gọi đó là hơi nhức đầu à?” Đoạn Mặc Hiên vừa lái xe vừa nói.
“Đừng có ỷ là năm cuối nên bạn học nhỏ không biết tình huống trước kia của cậu, rồi cứ thế lừa em ấy được không?”
Giang Kinh Mặc nghe xong câu này, cũng nghiêm túc gật đầu.
Đúng vậy, không được lừa em đâu.
“Chỉ là dị năng quá mạnh, lúc thức tỉnh thể chất không theo kịp, có một thời gian gặp phải tác dụng phụ khi mất kiểm soát, nhập học muộn hơn hai năm so với dị năng giả bình thường, sau khi nhập học vẫn tiếp tục chịu đựng một thời gian, bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa.”
Thời Tuế rõ ràng không có ý định nói rõ thêm về chuyện này.
Tuy đầu nhỏ của Giang Kinh Mặc không dùng vào việc học, nhưng vẫn rất nhanh nhạy và thông minh.
Từ lúc đến đây cậu chưa từng nghe nói dị năng giả cấp 3S có tác dụng phụ gì, sau khi cậu được kiểm định là 3S cũng không ai nhắc đến những chuyện này, đủ để chứng tỏ tình trạng của Thời Tuế không phải là phổ biến.
Thật ra cậu đã nghe nói Ôn Tắc vốn không thuộc Hồng Kông, sau này mới được điều tới, từ đó trở đi, Hồng Kông trở thành nơi duy nhất trong toàn Vân Hạ có hai dị năng giả tiềm lực cấp 3S.
Ngay từ đầu, Cục Quản lý Dị năng đã để Thời Tuế quan sát hành động của cậu, nên việc hai dị năng giả cấp 3S ở Hồng Kông này đột nhiên có lời giải thích hợp lý.
Có thể khiến Thời Tuế không quá bài xích, nếu dị năng của Thời Tuế gặp vấn đề, ít nhất Ôn Tắc vẫn có thể hỗ trợ chiến đấu.
Thú hai chân đồng cảnh ngộ, thương cảm cho nhau.
Giang Kinh Mặc quay đầu, trong mắt đầy cảm xúc.
Thời Tuế không muốn nhận sự thương cảm kiểu này, nên lại xoay đầu cậu sang một bên, để cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn bình tĩnh mở miệng: “Tần Gia Hoan vẫn còn sống, những gì các cậu nói trước đó, anh ta đều nghe thấy hết rồi. Hiện tại, anh ta đang ở Cục Dị năng, không thể chắc chắn liệu anh ta có cắn ngược, vu cáo cho Giang Giang dùng thuốc P hay không….”
“Trời má ơi….”
Thời Tuế mặt không biến sắc ném ra một quả bom nặng ký.
Làm cho Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải ngồi phía trước sốc nặng, Đoạn Mặc Hiên suýt nữa đã đạp phanh dừng xe, không kìm được đen mặt.
Trong lòng hai người ít nhiều đều biết, song dị năng của Giang Kinh Mặc không phải là chuyện bình thường.
Cũng không phải là chưa từng nghĩ đến việc đó liệu có liên quan đến thuốc P hay không.
Dù sao thì, theo lời đồn, loại thuốc này được một dị năng giả thực vật từ nước ngoài chế tạo ra, tổ chức của bọn chúng gần như đã trở thành một tà giáo rồi.
Một năm trước đã có những sự kiện liên quan xuất hiện, những kẻ bị phản phệ còn thờ phụng người đã cho họ dị năng là thần thánh, hơn nữa phần lớn các dị năng thức tỉnh từ thuốc P đều là thực vật hệ sinh học hoặc các loại thuộc hệ tinh thần khác.
Cho nên, dị năng dây leo của Giang Kinh Mặc đột nhiên xuất hiện là cực kì đáng nghi.
Nhưng mà cậu lại nói ra một cách thản nhiên như vậy là một chuyện khác đấy!
Giang Kinh Mặc cúi đầu xuống.
Giống như đang tự phong bế bản thân.
Giọng nói vẫn điềm tĩnh, mang theo chút buồn bực.
“Nhưng mà em không nhớ gì cả.”
Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu của Giang Kinh Mặc qua gương chiếu hậu.
Thanh niên này, trong khoảng thời gian bị nhồi nhét điên cuồng, dường như có mập lên chút xíu, nhưng so với những cậu trai cùng tuổi thì vẫn rất gầy.
Đặc biệt là cậu còn đang mặc một chiếc áo khoác quá khổ của Cục Quản lý Dị năng, bộ dáng đó trông càng nhỏ bé hơn, chiếc thắt lưng siết chặt lại còn để lộ ra vòng eo thon nhỏ.
Nhìn gầy yếu đến mức Cốc Khải cũng thấy đau lòng.
Nên là, sao lại nói như vậy hả, nói ra một cách thản nhiên như thế làm đứa nhỏ không vui rồi kìa.
Họ rất tin tưởng vào kết quả kiểm tra, dù sao thì trên người Giang Kinh Mặc không có nguy cơ phản phệ.
Nhưng lần này họ cũng gặp một dị năng giả cấp 3S khác – Ứng Tích, người không có đăng ký với Cục Dị năng, không ai có thể chắc chắn liệu dị năng của người này có được thức tỉnh nhờ thuốc P hay không, và liệu có phải nhờ tiêm chích số lượng lớn mà chưa xuất hiện phản phệ hay không.
Hơn nữa, bọn chúng rốt cuộc đang làm thí nghiệm gì?
Nếu thực sự có loại thuốc không có tác dụng phụ này xuất hiện, e rằng từ lúc loại thuốc này ra đời, rất nhiều người thường sẽ trở nên điên cuồng.
Dù sao thì số lượng dị năng giả ngày càng tăng, cảm giác chênh lệch tâm lý của người bình thường chỉ ngày càng mạnh mẽ hơn.
“Không có sức mạnh nào đạt được mà không phải trả giá.”
Thời Tuế lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của hai người.
“Anh Tuế, cậu nói rất đúng!” Đoạn Mặc Hiên lập tức lên tiếng đồng ý.
Rồi âm thầm tiếp lời.
“Vậy nên vừa rồi định giết anh ta cũng không sai, chúng ta tìm cơ hội….”
“Cậu thực sự muốn trở thành kẻ phạm pháp à? Tập trung lái xe đi, chuyện này chúng ta phải tính toán lâu dài, thế này đi, anh quen một dị năng giả rắn thuộc hệ sinh vật, cậu ta đã tiến hóa ra một loại độc sau khi giết chết con mồi sẽ lập tức biến mất không dấu vết, các cậu thấy thế nào?” Cốc Khải cũng vỗ tay một cái.
“…Cũng chưa đến mức đó đâu.”
Giang Kinh Mặc cảm thấy ấm lòng, ngẩng đầu cười ngây ngô.
Đôi mắt đẹp đẽ ấy tràn đầy sự tin tưởng và ngoan ngoãn, làm đầu óc Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải choáng váng trong chốc lát.
“Chủ yếu là chúng ta chính nghĩa! Tên Tần Gia Hoan này thật không ra gì, nếu Cục Dị năng tin vào mánh khóe của anh ta, tôi sẽ báo cáo, khiếu nại!!”
“Đúng đúng!!”
Thời Tuế cúi đầu, nhìn dây leo nhỏ màu đen trắng quấn quanh cổ tay mình, cọ qua cọ lại, còn muốn chui vào tay áo, cứ dán chặt vào người hắn.
Gì mà tủi thân chứ?
Rõ ràng trông vui vẻ lắm mà.
Hắn nắm chặt dây leo, kéo nó ra ngoài.
Sao cứ dính lấy hắn thế?
Nhưng trước đó nói thế nào nhỉ.
“Thu lại.”
Muốn cọ cọ thì cũng phải chọn chỗ không có ai mà cọ cọ chứ.
Thời Tuế nhìn thẳng, mặt mày chính trực nghiêm túc, gần như trêu chọc bóp nhẹ dây leo nhỏ lần nữa.
“Được ạ.”
Bạn học Tiểu Giang ngoan ngoãn nghe lời, dây leo lập tức rút lại vào cổ tay cậu.
“Chắc dị năng của anh ta là hệ tinh thần, nhưng rõ ràng dị năng đã mất kiểm soát, cả tinh thần cũng có vấn đề, nên chắc nói năng cũng không rõ ràng đâu.”
Giang Kinh Mặc cười, nhìn ba đồng đội của mình, thành thật giải thích.
Quả nhiên, sau khi họ ăn xong bữa khuya trong vui vẻ, để Đoạn Mặc Hiên thể hiện tài nấu nướng của mình một phen, thì tin tức từ Cục Quản lý Dị năng cũng tới.
Tần Gia Hoan quả thật đã được kiểm định là có dị năng hệ tinh thần, tinh thần của anh ta cũng trở nên điên loạn, không nói được câu nào rõ ràng.
Dị năng hệ tinh thần này rất đặc biệt, được các chuyên gia của Cục Quản lý Dị năng đặt cho một cái tên mới là ‘Mẫu trùng’, có khả năng kết nối và điều khiển ý thức của côn trùng và bò sát, khiến chúng nghe lời anh ta.
Quái vật bướm lá khô và tắc kè đuôi lá Satan mà bọn họ gặp trước đây cũng đều do anh ta điều khiển, là những sinh vật anh ta dùng để thay thế sau khi giết chết bạn đời Phong Tử Hàng.
Quái vật không có tình cảm, sẽ không biết yêu thương.
Anh ta điều khiển những con quái vật này để khi chúng nhìn thấy anh ta thì nảy sinh ý muốn bảo vệ và giao phối, tạo ra ảo giác rằng quan hệ của họ rất mật thiết, rất tốt đẹp.
Anh ta còn đắm chìm trong khoái cảm khi được người khác yêu thương và tranh giành tình cảm vì anh ta, thậm chí khi đóng vai người chồng của anh ta, những con quái vật này cũng phải cạnh tranh để có được vị trí đó.
Trước đây mỗi khi thiết bị định vị quái vật phát hiện ra những con quái vật này, đó là lúc chúng tranh giành vị trí bạn đời của anh ta.
Chỉ là đối phương không ngờ rằng, tiểu đội Thời Tuế lại đến chi viện vào thời điểm này, vừa vặn gặp phải những chuyện này.
Thẳng thừng lật tẩy tất cả bí mật của anh ta.
Còn làm bại lộ cả Ứng Tích.
Đêm không yên tĩnh này cuối cùng cũng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, nhóm người đi đến bệnh viện thăm Tiểu Thập và những người khác bị thương, bao gồm cả đứa bé còn đang được kiểm tra.
Dị năng giả quả không hổ là dị năng giả, bị đánh đến mức chỉ còn lại chút hơi tàn, mà vẫn có thể hồi phục lại.
Chỉ trong một đêm, Tiểu Thập đã tỉnh lại, từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng quan sát bình thường.
Lúc này, anh ta được băng bó kín mít từ đầu đến chân, bên cạnh là bốn người đồng đội khác đã cùng hành động với anh ta. Giờ phút này, bầu không khí u ám đã tan biến, họ cười đùa không biết đang nói về chuyện gì.
Đội Thời Tuế gõ cửa rồi bước vào.
Mấy người trong phòng nhìn qua.
“Anh Tuế.”
“Đội trưởng Thời.”
Đối mặt với tiểu đội cấp 3S này, họ không khỏi có chút căng thẳng.
“Ồ, mọi người đều hồi phục rất tốt nhỉ?”
Đoạn Mặc Hiên cười, vui vẻ mở lời.
Anh ta nhạy bén nhận ra ánh mắt của cả năm người đều hướng về phía Giang Kinh Mặc.
Thời Tuế như lơ đãng nghiêng người, che chắn tầm mắt tò mò của mấy người đang hướng về phía Giang Kinh Mặc, hơi nhướng mày lên.
“Sao vậy?”
“Vừa rồi đang nói gì đó? Trông vui quá nhỉ? Tiểu Thập, mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa. Đây là trái cây và quà thăm hỏi mà đội trưởng Thời mua cho các cậu, để đây nhé.” Cốc Khải lên tiếng.
Phải biết rằng những thành viên của tiểu đội này ít nhiều gì đều có chút ngưỡng mộ đối với Thời Tuế.
Cốc Khải còn đặc biệt cười nói thêm một câu.
“Không có gì, vừa rồi bọn tôi chỉ nói đến Huyền viện trong cuộc thi bốn viện lần này, có bạn học Giang tham gia, chắc sẽ căng thẳng lắm.” Một người trong số họ vừa gãi đầu vừa cười nói.
Phong thị là nơi gần Học viện Dị năng – Huyền viện nhất, các dị năng giả ở đây cơ bản đều được phân bổ từ Huyền viện.
Cuộc thi bốn viện thường là cuộc thi dành cho sinh viên năm nhất và năm hai, đa số sinh viên năm ba sẽ đi thực tập thực chiến bên ngoài, nhưng cũng sẽ đảm nhận một số vai trò trọng tài trong cuộc thi bốn viện.
Vì vị trí địa lý khá hẻo lánh nên nguồn tuyển sinh của Huyền viện luôn kém hơn ba viện còn lại, thường xuyên xếp cuối bảng. Năm ngoái khó khăn lắm mới có một dị năng giả cấp 2S tham gia, kết quả lại bị đánh bại thảm hại dưới tay Thời Tuế.
Họ mong ngóng từng ngày cuối cùng cũng đợi được Thời Tuế lên năm ba, ai ngờ lại xuất hiện thêm một Giang Kinh Mặc.
Nếu như những giảng viên ở Huyền viện đang rất kỳ vọng vào cuộc thi bốn viện năm nay biết chuyện này, chắc sẽ khóc thét mất?
Quả là cực kì thê thảm.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đều không nhịn được phì cười.
Đoạn Mặc Hiên: “Đúng là vậy, năm nay trường chúng tôi tuyển sinh rất ổn, bạn học Tiểu Giang này chính là đồng đội của anh Tuế, nên các anh mới được gặp trước đó. Khi về đừng có nói lung tung, chúng ta phải dành cho họ một bất ngờ nho nhỏ chứ.”
“Cậu lúc nào cũng thích xem kịch vui nhỉ, được rồi, được rồi, bọn tôi nhất định sẽ không ra ngoài nói lung tung đâu, cứ tin bọn tôi….”
Nhóm người nói xong, lại không nhịn được liếc nhìn Giang Kinh Mặc.
Giang Kinh Mặc lúc này đang cười vô cùng tươi tắn.
Tóc xõa xuống, cả người toát lên khí chất dịu dàng, không có chút tính công kích nào. Rõ ràng cũng là một thanh niên rất đáng tin cậy, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cậu ấy dễ thương một cách kỳ lạ.
Khiến người ta không tự chủ mà sinh ra 180 lớp filter.
Dù bạn đã chứng kiến cảnh cậu ấy xé xác quái vật bằng tay không, hay thấy cậu ấy đánh đấm ngang tài ngang sức với một dị năng giả cấp 3S.
Nhưng bạn vẫn cảm thấy cậu ấy rất hiền lành và vô hại.
Sự mạnh mẽ và dịu dàng này không hề khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn, thật là một điều kỳ diệu.
Nhóm người lại nhìn Tiểu Giang, rồi lại nhìn Tiểu Thập đang đỏ bừng mặt khi thấy Giang Kinh Mặc cười tươi.
Bốn người nhìn nhau.
— Từ nãy đến giờ quá rõ ràng rồi, vừa nhắc đến Tiểu Giang trong đội của đội trưởng Thời là lại lắp bắp.
— Lúc đi làm nhiệm vụ chẳng phải Tiểu Thập cứ khen bạn học Tiểu Giang đáng yêu thế này thế kia sao? Huống chi Tiểu Giang còn có thể coi là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chắc Tiểu Thập rung động rồi! Chúng ta có nên giúp cậu ấy không nhỉ?
——Chúng ta là anh em tốt mà!
——Nhanh nghĩ xem có cách nào giúp không?
Bọn họ nhìn nhau rất lâu.
Đội Thời Tuế đã nói chuyện ngắn gọn với Tiểu Thập, giải thích tình hình, chuẩn bị rời đi để đến thăm đứa bé ở tầng khác.
Nghe nói tình trạng của đứa bé đó không tốt lắm, hôm qua đã được cấp cứu vài lần, bây giờ chỉ có thể nhìn qua lồng kính.
Thấy đội Thời Tuế định đi, bốn người kia có chút sốt ruột.
Một người bỗng lóe lên ý tưởng.
“Đúng rồi, bọn tôi cũng nghe nói về vụ các cậu bị quái vật tấn công ở Càn viện. Thế này thì xem ra bọn quái vật bị dị năng tinh thần khác điều khiển cũng không phải là không có khả năng. Tôi nghe nói từ khoá này của các cậu trở đi sẽ phải tăng cường luyện tập hiệu quả chữa trị bằng dị năng đúng không?”
Chà, giỏi lắm người anh em.
Ba người còn lại nhìn anh ta với ánh mắt kính nể.
Sao bọn họ lại không nghĩ được lý do hay như vậy chứ?
Đến lúc đó, bất kể dị năng chữa trị của bạn học Giang có tác dụng phụ là gì, chỉ cần Tiểu Thập nhịn một chút, thì sau này sẽ có thêm đề tài để nói chuyện rồi?
Ít nhất cũng có thể xin được phương thức liên hệ gì đó.
Bây giờ ngay cả phương thức liên lạc cũng không có, chỉ biết nói người ta trông đẹp trai, tính cách tốt, thật sự là quá chua xót lòng người.
Người vừa nói nhìn thấy ánh mắt của đồng đội, cũng có chút phấn khởi ưỡn ngực.
Nhiệt tình đề cử Tiểu Thập với Giang Kinh Mặc.
“Ở chỗ này của chúng tôi, chỉ có đội trưởng Tiểu Thập là bị thương nặng nhất. Vừa hay bạn học Tiểu Giang có thể luyện tay nghề. Đội trưởng Tiểu Thập chắc chắn cũng rất vui, đến lúc đó còn có thể đưa ra phản hồi cho bạn học Tiểu Giang nữa.”
Tiểu Thập bỗng dưng ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Giang Kinh Mặc.
Anh ta quá thẳng thắn, lại có chút quá rõ ràng.
Những mảng đỏ từ cổ lan dần lên, đến cả tai cũng bắt đầu ửng đỏ.
Chàng thanh niên khôi ngô lúc này đỏ bừng như quả cà chua, có chút bối rối nhìn về phía đám người đang thích xem náo nhiệt kia.
Nhưng khi nhìn sang Giang Kinh Mặc, anh ta lại lắp bắp nói ra mấy chữ, rồi không nói gì nữa.
Thực ra, câu nói ‘một phát ăn năm con hải âu’ của Giang Kinh Mặc ngày hôm qua đã khiến anh ta sợ hãi không ít.
Nhưng ai mà ngờ được, trong nhiệm vụ tối qua, anh ta lại được Giang Kinh Mặc cứu.
Khi Giang Kinh Mặc kéo bọn họ ra ngoài, Tiểu Thập là người duy nhất mở mắt và vẫn cố gắng phản kháng.
Chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, cũng đủ để phá vỡ tất cả những ấn tượng khiến anh ta sợ hãi trước đây.
Trong đầu anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ — sao cậu ấy lại tốt như vậy chứ?
Làm sao mà vừa đẹp trai, tính tình tốt, dị năng lại còn mạnh nữa chứ?
Ngay khi vừa dứt lời, Giang Kinh Mặc chớp chớp mắt.
Biểu cảm của Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên trong nháy mắt có chút khó diễn tả.
Thời Tuế lại lạnh nhạt liếc qua đối phương một cái.
Một cái liếc mắt này khiến Tiểu Thập theo bản năng cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Tiểu Thập vẫn chưa kịp suy nghĩ ra đó là chuyện gì.
Chuông điện thoại của Thời Tuế đã vang lên.
Hắn nhíu mày nhìn thoáng qua Tiểu Thập, rồi lại nhìn thoáng qua Giang Kinh Mặc.
“Tôi đi nghe điện thoại, các cậu nói xong thì mau ra ngoài.”
Thời Tuế xoay người ra khỏi phòng, bầu không khí trong phòng trở nên sôi động hơn.
Đoạn Mặc Hiên: “Anh chắc chứ?”
Cốc Khải sờ cằm: “Không cân nhắc lại chút sao?”
Hải âu hình như không phải là loài không sợ điện.
Cuối cùng, hai người nhìn Tiểu Thập, đi đến một kết luận: Sao người này lại dám chứ?
Giang Kinh Mặc nở một nụ cười thân thiện, đưa tay ra.
“Anh thật sự nghiêm túc chứ? Phải làm vật thí nghiệm đấy, sau khi mấy bạn học của em phối hợp với em một lần, rất ít người tự nguyện làm vật thí nghiệm cho em.”
Khi Tiểu Giang nói câu này, dường như còn có chút buồn bã.
Đoạn Mặc Hiên khẽ thì thầm vào tai Cốc Khải.
“Trời ơi, sao em ấy diễn hay thế.”
Nói như thế chẳng khác nào đang tỏ vẻ đáng thương vì không có bạn học giúp đỡ.
Đó là do bạn học không muốn giúp đỡ sao?
Đó là do chẳng còn mạng để giúp thôi!!
Đội của Tiểu Thập đã chìm trong niềm vui khi kế hoạch sắp thành công.
Không có ai chịu được dị năng của Giang Kinh Mặc sao, vậy thì càng tốt, dị năng của cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn phát triển, chỉ cần Tiểu Thập chịu đựng một chút, sau này hợp tác thêm vài lần, chủ đề chung chẳng phải sẽ xuất hiện sao!
Bọn họ dùng ánh mắt khích lệ ra hiệu cho Tiểu Thập nhanh lên.
Tiểu Thập như được thêm buff, lấy hết can đảm, gật đầu.
“Hồi còn học ở trường, điểm môn cứu hộ dị năng của anh khá cao, nếu có vấn đề gì thì kinh nghiệm của anh cũng nhỉnh hơn một chút so với các dị năng giả khác.”
Tiểu Thập lúc này vô cùng cảm kích bản thân đã chăm chỉ học hành ở trường.
Thích hay không thích, có lẽ là có một chút, có lẽ cũng bị Giang Kinh Mặc thu hút, nhưng Tiểu Thập thực sự muốn làm bạn với Giang Kinh Mặc.
Giang Kinh Mặc đã chạy tới mép giường, nhìn qua một lượt vết thương của Tiểu Thập, ánh mắt cậu lướt qua bên vai không quấn băng của anh, biểu cảm thoải mái trong mắt cậu dừng lại một chút, thoáng chốc tối sầm lại.
“Vai anh không bị thương sao?” Giang Kinh Mặc đột nhiên lên tiếng.
Tiểu Thập theo phản xạ nhìn vai mình: “Hình như là nứt xương? Chấn thương, giãn cơ? Họ bảo anh đừng động… động… động… oao oao oao a!!!”
Không đợi Tiểu Thập nói xong.
Giang Kinh Mặc đã đưa tay ra.
Một tầng dị năng nhạt bao phủ lòng bàn tay.
Tiếng hét đau đớn vang lên, khiến bốn đội viên còn lại trong phòng ngơ ngác.
“Vậy anh đừng tùy tiện cử động nhé.”
Giang Kinh Mặc mím môi, nụ cười dường như có chút ngượng ngùng.
“Tác dụng phụ của em, qua phán đoán của giảng viên, hình như là điện giật.”
Chủ động yêu cầu cậu giúp đỡ chữa trị như thế này, cậu chưa từng nghe qua.
Giữa tiếng kêu oao oao oao của Tiểu Thập.
Trái tim thiếu nam vừa mới đập nhè nhẹ lại tiếp tục chìm xuống, rơi đến dập nát.
Sau khi Tiểu Thập chủ động bị điện giật đến ‘sảng khoái’.
Giang Kinh Mặc mới từ từ thu tay lại, nhìn về phía những người khác trong phòng.
Nụ cười càng thêm e thẹn.
“Các đàn anh, các anh có muốn thử một lần không?”
Trên giường bệnh, Tiểu Thập đang trưng ra bộ mặt không thiết sống, ánh mắt mất hết ánh sáng, thân mình vẫn không tự chủ được run lên.
Bốn người còn lại: …
Trong ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu qua cửa sổ.
Họ lắc đầu như trống bỏi.
Giang Kinh Mặc tiếc nuối thu tay lại.
Sau đó giơ tay lên, làm động tác ra hiệu im lặng bên môi mình.
Mái tóc đen mềm mại của cậu thanh niên che khuất đường nét của mắt, làn da trắng sứ như không có lỗ chân lông, nở nụ cười nhạt, lúm đồng tiền bên má phải thoắt ẩn thoắt hiện, trông vừa xinh đẹp vừa vô hại.
“Đừng nói ra ngoài nhé.”
Cậu còn phải tham gia cuộc thi mà.
Bốn gương mặt trong phòng ‘nước mắt lưng tròng’ hốt hoảng gật đầu.
Rõ ràng xinh đẹp như vậy, ôn hòa như vậy, nhưng trong khoảnh khắc này, dường như từ bóng của Giang Kinh Mặc kéo dài lên bức tường trắng của bệnh viện hiện ra hình bóng của một con cá voi sát thủ khổng lồ, đang nói với nhóm ‘thú nhỏ’ bọn họ: không nghe lời là ta nuốt chửng hết luôn!
Nhóm ‘thú nhỏ’ suýt chút nữa đã khóc oe oe gọi mẹ.
Thời Tuế đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng hét đau đớn, hắn bình tĩnh bước vào.
Vừa lúc gặp ba người đang đi ra.
“Đội trưởng? Để quên đồ gì à? Sao lại quay lại?” Cốc Khải ngớ người.
Thời Tuế liếc nhìn Tiểu Thập đang nằm trên giường bệnh, rồi nhìn cá voi sát thủ nhỏ đang thẹn thùng.
“Mọi người lên lầu trước đi, tôi nói với bọn họ vài câu rồi theo sau.”
Ba người đáp lại rồi rời khỏi phòng bệnh.
Thời Tuế nhìn những người còn lại, đứng ở cửa.
“Đội, đội trưởng Thời, cậu còn việc gì sao?”
Chẳng lẽ là đến an ủi tâm hồn bé nhỏ của họ vì bị cá voi sát thủ dọa sợ sao?
Quả nhiên — không phải.
Hắn cực kì hung dữ.
“Đừng có nổi ý định yêu đương với đội viên nhỏ của tôi, biết không?”
Thời Tuế nói hờ hững, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn, ánh mắt như muốn nói rằng nếu các anh còn dám thì tôi sẽ vạch trần các anh.
‘Vạch trần’ theo kiểu vật lý.
“Em ấy còn nhỏ.”
Trên hành lang.
“Bạn học Tiểu Giang, lần này bọn họ đến chắc chắn là để thăm dò em, điều tra thông tin để tình báo!”
“Đúng, Huyền viện đã muốn thắng từ lâu rồi! Họ có thể dùng bất kỳ thủ đoạn hèn hạ nào! Họ chắc chắn biết lần này cuộc thi bốn viện có thêm điểm cho chữa trị, nên muốn tìm hiểu trước tình hình, Tiểu Giang, khi thi bốn viện thì đừng nương tay! Chiến đấu hết mình đi!”
Sự cổ vũ của đồng đội thành công khiến mọi thứ lệch hướng.
Giang Kinh Mặc cũng không nhận ra có điều gì không đúng, còn cảm thấy mình thật lợi hại, nắm chặt tay, nở nụ cười rạng rỡ.
“Em biết rồi! Cho họ thấy sự lợi hại, phải tranh làm cha của bọn họ!”
Chẳng trách các bạn học của cậu lúc nào cũng muốn làm cha của người khác.
Thật sự rất vui.
“Ha ha ha, nói rất đúng!”
“Em học mấy cái này từ ai vậy ha ha ha, cười chết mất, bạn bè của em đúng là chẳng dạy em điều gì tốt đẹp cả.”
Ba người ngớ ngẩn bật cười ha ha ha.
Thời Tuế vừa buông lời ‘đe dọa’ xong bước ra ngoài, liền thấy ba người này không lên lầu mà đứng ở hành lang bệnh viện cười ha ha ha.
Trông như ba cây nấm ngốc nghếch vô tâm vô phế chỉ biết cười.
Thời Tuế: …
Cảm giác là hắn có hơi qua loa rồi.