Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1587
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1587 :Đám người hoảng sợ (2)
Sao Lưu Bắc Hà lại miệng rộng như đám người Hồ Ngôn, cái gì cũng dám nói... Chờ chút, từ lúc nào mình trở thành lão đại của Lưu Bắc Hà rồi?
Lúc này, Trần Dung cũng đi tới, sau khi nàng đến lại nói với thôn dân,"Người ta không cần nghỉ ngơi? Nhanh chóng khôi phục đi, chúng ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu."
Sau khi bị Trần Dung trách mắng, đám người mới ngượng ngùng rời đi...
"Cái đó, ngươi, ngươi tới đây một chút." Trần Dung đuổi những người khá đi, kết quả bản thân lại gọi riêng Giang Khải ra ngoài.
"Ngươi gọi là Giang Khải?"
Giang Khải nhẹ gật đầu,"Dung Dung tỷ, có chuyện gì sao?"
Trong chốc lát khuôn mặt Trần Dung hơi không nhịn được,"Khụ khụ, cái đó, ngươi, ngươi đừng gọi ta là Dung Dung tỷ, gọi ta là Trần Dung đi."
"Ngươi là nhân sơ?"
"Đúng vậy. Đẳng cấp của các ngươi cao hơn ta, chắc có thể thấy được."
"Đúng là nhìn ra được, nhưng có vài người sử dụng một vài đạo cụ có thể che giấu đẳng cấp... Khụ khụ, cái đó, ta tìm ngươi, là muốn, cho ngươi cái này." Nói xong, Trần Dung đưa hơn hai mươi tấm thẻ cho Giang Khải.
Giang Khải nhìn thoáng qua một cái, đều là Nham yêu chi tâm.
"Các ngươi giữ đi." Giang Khải đẩy thẻ về,"Các ngươi còn chưa nộp thuế, cần những thứ này hơn ta, huống chi ngay từ đầu ta đã nói Nham yêu chi tâm thuộc về các ngươi."
"Thế nhưng đây đều là ngươi giết."
Giang Khải cười nói,"Nếu không phải các ngươi dẫn bọn ta xuống, có lẽ ngay từ đầu ta đã bị cương phong cuốn đi."
"Dung nham chi tâm càng nguy hiểm hơn sự tưởng tượng của ta, lúc trước các ngươi bằng lòng giúp những người xa lạ chúng ta, vậy bây giờ ta giúp các ngươi cũng là điều nên làm."
"Huống chi, những Nham yêu chi tâm này, ta muốn đánh bao nhiêu cũng được."
Giang Khải nói lời này khiến Trần Dung ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, lấy thực lực của Giang Khải, hắn muốn bao nhiêu Dung nham chi tâm mà không có.
Nghĩ đến tình huống trong thôn, cuối cùng Trần Dung không từ chối nữa,"Vậy, vậy ta không từ chối. Giang Khải, cảm ơn ngươi."
"Đừng khách sáo."
"Còn có một việc, chỉ là không biết nên mở miệng hay không." Trần Dung nói.
"Chuyện gì?"
"Lúc chúng ta đi săn giết Dung nham giao long, ngươi có thể..." Trong mắt Trần Dung có vẻ cầu xin,"Thật ra, lấy thực lực của thôn chúng ta đi săn giết Dung nham giao long sẽ rất nguy hiểm, đám người chúng ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta xuống đây."
Nhìn dáng vẻ của Trần Dung, trong lòng Giang Khải mềm nhũn, thở dài một hơi, nói,"Thật ra các ngươi chưa chắc đã phải gom góp thuế năm nay... Không nói những thứ này nữa, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp các ngươi."...
Ba người Giang Khải vẫn đi theo phía sau đội ngũ Trần gia thôn, dù sao hắn không hiểu rõ tình hình, địa hình trong Dung nham chi tâm, vẫn để Trần Dung dẫn đội thì hiệu suất cao hơn.
Cho dù trong đội ngũ có cao thủ như Giang Khải, nhưng dưới hai tầng uy hiếp của cương phong và dã thú, Trần Dung vẫn không dám khinh thường, đội ngũ cẩn thận di chuyển xung quanh sông dung nham.
Năm ngày sau, Trần gia thôn đã thu thập đủ phần lớn tài liệu thu thuế, hiện tại chỉ còn lại 8 viên Nham yêu chi tâm 800 năm, 1 viên 1000 năm.
Đội ngũ đã tiến vào sâu trong Dung nham chi tâm.
Ở đây cương phong càng mạnh mẽ hơn, dù là Giang Khải cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp do cương phong mang đến.
Đội ngũ tạm thời dùng nham thạch xung quanh làm bình chướng, nghỉ ngơi tại chỗ, Trần Dung đi đến phía sau đội ngũ, đi đến bên cạnh Giang Khải.
"Ăn chút gì không." Trần Dung đưa một ít lương khô qua, chia cho Giang Khải, Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà.
Trần Dung vừa ăn vừa nhìn hồ dung nham cách đó không xa, nói,"Chúng ta gọi hai hồ dung nham phía trước là Nham long chi nhãn, mỗi tháng sẽ có khoảng năm sáu ngày giữa tháng là Dung nham giao long đi lên mặt hồ từ dưới đáy hồ, cho nên chúng ta phải chờ ở đây thêm khoảng năm ngày."
"Gần đây ngoại trừ cương phong cũng coi như an toàn, rất nhiều đội ngũ sẽ nhân khoảng thời gian này tìm kiếm Hóa tinh thạch."
Giang Khải gật đầu, xung quanh thật sự có một vài đội ngũ đang đi dạo khắp nơi không biết đang tìm cái gì, hóa ra là tìm kiếm Hóa tinh thạch.
Suy nghĩ, Giang Khải lại hỏi,"Các ngươi không thể dùng Hóa tinh thạch nộp thuế sao?"
Trần Dung lắc đầu,"Không thể, thành chủ quy định vật phẩm là không thể có bất kỳ sai lầm gì, ở Hỏa diễm thành chúng ta dù có Hóa tinh thạch cũng rất khó mua được Nham yêu chi tâm."
Hoa Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng,"Ta thấy thành chủ các ngươi đang dùng cách này để áp chế cao thủ trong khu quản hạt, để bọn họ không rảnh khiêu chiến thần chức."
Trần Dung có thể đột phá nhân sơ từ năm 16 17 tuổi, tiềm lực to lớn, nhưng hai mươi năm qua lại không thể không bôn ba vì sự sinh tồn của thôn dân, bởi vậy không khó suy đoán ý đồ của thành chủ.
Trần Dung thở dài một hơi,"Biết thì thế nào, thời thế đã là như thế, người có được thần chức nghĩ trăm phương ngàn kế giữ thần chức của mình, chèn ép những người có thể trở thành đối thủ uy hiếp."
Lúc này, Trần Dung cũng đi tới, sau khi nàng đến lại nói với thôn dân,"Người ta không cần nghỉ ngơi? Nhanh chóng khôi phục đi, chúng ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ đâu."
Sau khi bị Trần Dung trách mắng, đám người mới ngượng ngùng rời đi...
"Cái đó, ngươi, ngươi tới đây một chút." Trần Dung đuổi những người khá đi, kết quả bản thân lại gọi riêng Giang Khải ra ngoài.
"Ngươi gọi là Giang Khải?"
Giang Khải nhẹ gật đầu,"Dung Dung tỷ, có chuyện gì sao?"
Trong chốc lát khuôn mặt Trần Dung hơi không nhịn được,"Khụ khụ, cái đó, ngươi, ngươi đừng gọi ta là Dung Dung tỷ, gọi ta là Trần Dung đi."
"Ngươi là nhân sơ?"
"Đúng vậy. Đẳng cấp của các ngươi cao hơn ta, chắc có thể thấy được."
"Đúng là nhìn ra được, nhưng có vài người sử dụng một vài đạo cụ có thể che giấu đẳng cấp... Khụ khụ, cái đó, ta tìm ngươi, là muốn, cho ngươi cái này." Nói xong, Trần Dung đưa hơn hai mươi tấm thẻ cho Giang Khải.
Giang Khải nhìn thoáng qua một cái, đều là Nham yêu chi tâm.
"Các ngươi giữ đi." Giang Khải đẩy thẻ về,"Các ngươi còn chưa nộp thuế, cần những thứ này hơn ta, huống chi ngay từ đầu ta đã nói Nham yêu chi tâm thuộc về các ngươi."
"Thế nhưng đây đều là ngươi giết."
Giang Khải cười nói,"Nếu không phải các ngươi dẫn bọn ta xuống, có lẽ ngay từ đầu ta đã bị cương phong cuốn đi."
"Dung nham chi tâm càng nguy hiểm hơn sự tưởng tượng của ta, lúc trước các ngươi bằng lòng giúp những người xa lạ chúng ta, vậy bây giờ ta giúp các ngươi cũng là điều nên làm."
"Huống chi, những Nham yêu chi tâm này, ta muốn đánh bao nhiêu cũng được."
Giang Khải nói lời này khiến Trần Dung ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, lấy thực lực của Giang Khải, hắn muốn bao nhiêu Dung nham chi tâm mà không có.
Nghĩ đến tình huống trong thôn, cuối cùng Trần Dung không từ chối nữa,"Vậy, vậy ta không từ chối. Giang Khải, cảm ơn ngươi."
"Đừng khách sáo."
"Còn có một việc, chỉ là không biết nên mở miệng hay không." Trần Dung nói.
"Chuyện gì?"
"Lúc chúng ta đi săn giết Dung nham giao long, ngươi có thể..." Trong mắt Trần Dung có vẻ cầu xin,"Thật ra, lấy thực lực của thôn chúng ta đi săn giết Dung nham giao long sẽ rất nguy hiểm, đám người chúng ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta xuống đây."
Nhìn dáng vẻ của Trần Dung, trong lòng Giang Khải mềm nhũn, thở dài một hơi, nói,"Thật ra các ngươi chưa chắc đã phải gom góp thuế năm nay... Không nói những thứ này nữa, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp các ngươi."...
Ba người Giang Khải vẫn đi theo phía sau đội ngũ Trần gia thôn, dù sao hắn không hiểu rõ tình hình, địa hình trong Dung nham chi tâm, vẫn để Trần Dung dẫn đội thì hiệu suất cao hơn.
Cho dù trong đội ngũ có cao thủ như Giang Khải, nhưng dưới hai tầng uy hiếp của cương phong và dã thú, Trần Dung vẫn không dám khinh thường, đội ngũ cẩn thận di chuyển xung quanh sông dung nham.
Năm ngày sau, Trần gia thôn đã thu thập đủ phần lớn tài liệu thu thuế, hiện tại chỉ còn lại 8 viên Nham yêu chi tâm 800 năm, 1 viên 1000 năm.
Đội ngũ đã tiến vào sâu trong Dung nham chi tâm.
Ở đây cương phong càng mạnh mẽ hơn, dù là Giang Khải cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp do cương phong mang đến.
Đội ngũ tạm thời dùng nham thạch xung quanh làm bình chướng, nghỉ ngơi tại chỗ, Trần Dung đi đến phía sau đội ngũ, đi đến bên cạnh Giang Khải.
"Ăn chút gì không." Trần Dung đưa một ít lương khô qua, chia cho Giang Khải, Hoa Thiên Thiên và Lưu Bắc Hà.
Trần Dung vừa ăn vừa nhìn hồ dung nham cách đó không xa, nói,"Chúng ta gọi hai hồ dung nham phía trước là Nham long chi nhãn, mỗi tháng sẽ có khoảng năm sáu ngày giữa tháng là Dung nham giao long đi lên mặt hồ từ dưới đáy hồ, cho nên chúng ta phải chờ ở đây thêm khoảng năm ngày."
"Gần đây ngoại trừ cương phong cũng coi như an toàn, rất nhiều đội ngũ sẽ nhân khoảng thời gian này tìm kiếm Hóa tinh thạch."
Giang Khải gật đầu, xung quanh thật sự có một vài đội ngũ đang đi dạo khắp nơi không biết đang tìm cái gì, hóa ra là tìm kiếm Hóa tinh thạch.
Suy nghĩ, Giang Khải lại hỏi,"Các ngươi không thể dùng Hóa tinh thạch nộp thuế sao?"
Trần Dung lắc đầu,"Không thể, thành chủ quy định vật phẩm là không thể có bất kỳ sai lầm gì, ở Hỏa diễm thành chúng ta dù có Hóa tinh thạch cũng rất khó mua được Nham yêu chi tâm."
Hoa Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng,"Ta thấy thành chủ các ngươi đang dùng cách này để áp chế cao thủ trong khu quản hạt, để bọn họ không rảnh khiêu chiến thần chức."
Trần Dung có thể đột phá nhân sơ từ năm 16 17 tuổi, tiềm lực to lớn, nhưng hai mươi năm qua lại không thể không bôn ba vì sự sinh tồn của thôn dân, bởi vậy không khó suy đoán ý đồ của thành chủ.
Trần Dung thở dài một hơi,"Biết thì thế nào, thời thế đã là như thế, người có được thần chức nghĩ trăm phương ngàn kế giữ thần chức của mình, chèn ép những người có thể trở thành đối thủ uy hiếp."