Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1655
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1655 :Nghiền ép toàn diện
Sau khi nghe Tam Kiếm tiên sinh nói vậy, vành mắt Thường Kiến Văn đã ẩm ướt.
Tâm nguyện nhiều năm qua của sư tổ là có thể chính thức bái nhập môn hạ của Kiếm thần, tuy bây giờ sư tổ đã vẫn lạc ngàn năm nhưng một câu nói của Kiếm thần cũng tương đương với công nhận sư tổ.
"Sư tổ, nếu ngài ở dưới suối vàng biết rõ cũng có thể nhắm mắt..."
Tam Kiếm tiên sinh nhìn Thường Kiến Văn, trước đây mọi người còn tưởng hắn ta là một người máu lạnh nhưng có lẽ hắn ta cũng không phải là máu lạnh, hắn ta cũng có chỗ đáng thương.
"Tiểu Thường đã nói ý nguyện của bản tôn còn cao hơn di mệnh của hắn, vậy còn ai phản đối hôn lễ của đồ nhi ta và Thường Tư Diêu?"
"Ta!" Thẩm Truy Vân giận nói,"Mặc dù ngươi là Kiếm thần nhưng cũng chỉ là trạng thái nguyên thần, còn có điểm mấu chốt nhất là Côn Luân thánh nữ kế thừa huyết mạch thần minh thuần chính, trên người ta cũng giữ huyết mạch thuần chính, Giang Khải có cái gì!"
"Hắn chỉ nhận ngươi là sư phụ, ngoại trừ cái đó hắn có điểm nào mạnh hơn ta!"
Tam Kiếm tiên sinh cười nhạt một tiếng,"Còn điểm nào mạnh hơn ngươi?"
"Hắn là đồ đệ của Kiếm thần ta, địa vị cao hơn ngươi, di mệnh của Thường Vô Hối đối mắt với bản tôn cũng phải nhường bước, cho nên hắn cười Thường Tư Diêu cũng là danh chính ngôn thuận."
"Về phần huyết mạch mà ngươi nói... Ai, lúc đầu ta không muốn nói nhưng ngươi nhất định phải so với hắn... Đồ nhi, có thể nói việc kia không?"
Giang Khải suy nghĩ, nếu có thể đàng hoàng cưới hỏi Thường Tư Diêu chứ không phải kiểu bỏ trốn, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Hắn không quan tâm, nhưng mấu chốt là Thường Tư Diêu không có gánh nặng trong lòng.
Nếu có thể để Thường Tư Diêu cởi bỏ khúc mắc, tất nhiên hắn bằng lòng công bố.
"Sư phụ, ngươi nói đi."
Tam Kiếm tiên sinh nhìn quanh một vòng, sau đó khẽ quát một tiếng,"Tiểu hỗn cầu, trở về, có việc!"
Giọng Kiếm thần quanh quẩn toàn bộ Côn Luân sơn.
Không lâu sau, một bóng đen nhảy ra từ trong rừng, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tam Kiếm tiên sinh.
"Chi chi chi!"
Ta đang bận đấy, lớn giọng tìm ta làm gì!
Giang Khải cũng giận đen cả mặt, tiểu hỗn cầu thật sự không phải là đèn đã cạn dầu.
Nhưng tiểu hỗn cầu đột nhiên thấy Thường Tư Diêu ở trong đám người, chút giận dữ lập tức biến mất, bò lên trên người Thường Tư Diêu, thân thiết dùng cái đầu nhỏ của nó cọ xát khuôn mặt Thường Tư Diêu.
"Mao mao!" Thường Tư Diêu vui mừng nói.
Người được tiểu hỗn cầu công nhận, ngoại trừ Giang Khải cũng chỉ có Thường Tư Diêu.
Rất nhiều người đều biết Giang Khải vẫn dẫn theo một sủng vật chính là con chuột màu đen này, nhưng lại không biết tại sao Tam Kiếm tiên sinh đột nhiên gọi nó đến.
Tam Kiếm tiên sinh nhìn vẻ mặt mơ hồ của mọi người, khẽ cười một tiếng,"Thật ra huyết mạch thần minh là huyết mạch vô dụng nhất. Mỗi một thần minh không phải đều đi lên từ phàm nhân? Huyết mạch của bản tôn cũng chỉ là huyết mạch nhân tộc, không có gì hiếm lạ, Chân Vũ đại thánh, huyết mạch của ngươi thật sự cao quý hơn Giang Khải?"
Ở trước mặt người khác, Chân Vũ đại thánh còn có tự tin, nhưng đối mặt với Tam Kiếm tiên sinh thì Chân Vũ đại thánh đâu dám nói năng lung tung, lúc này chỉ có thể nghẹn họng không trả lời được.
Tam Kiếm tiên sinh tiếp tục nói,"Có lẽ đối với phàm nhân, có huyết mạch thần minh thật sự có thể khiến người ta tu luyện ít lợi ích lớn, trên mặt cường độ thân thể nhanh chóng tiếp cận đẳng cấp thần minh."
"Nhưng huyết mạch thần minh cũng không thể tăng hạn mức tu luyện cao nhất!"
"Muốn đột phá hạn mức cao nhất không cần truyền thừa huyết mạch, mà là không ngừng đột phá bản thân!"
"Về điểm này, bông hoa trong nhà kính lại không làm được! Chỉ có không ngừng đột phá bản thân mới có thể vượt xa thành tựu của tổ tiên!"
"Bọn họ có thể nhanh chóng đạt tới đẳng cấp tổ tiên, nhưng tu luyện quá thuận lợi sẽ không có ích cho việc bọn họ đột phá hạn mức cao nhất của huyết mạch!"
"Nói đến đột phá hạn mức bản thân, thứ cho ta nói thẳng, chư vị đang ngồi đây kém xa ái đồ của bản tôn!"
"Đương nhiên, huyết mạch cũng không hoàn toàn vô dụng, nói ví dụ như nếu dung hợp huyết mạch Thần Thú, lấy được năng lực mà nhân tộc không có tất nhiên là dệt hoa trên gấm."
"Nói đến dung hợp huyết mạch, Thẩm Truy Vân, ngoại trừ việc ngươi có được huyết mạch của Chân Vũ đại thánh, còn dung hợp loại huyết mạch nào?"
Thẩm Truy Vân lập tức trở nên cực kỳ tự tin, hắn ta cười lạnh một tiếng,"Chỉ chờ ngươi hỏi ta! Ta không chỉ có huyết mạch thần minh, hơn nữa còn dung hợp một khối Thú nguyên chi thạch!"
"Ồ, một khối. Giang Khải ngươi dung hợp mấy khối?"
"Bốn khối." Giang Khải nói.
Thẩm Truy Vân lập tức trợn to mắt,"Dung hợp Thú nguyên chi thạch vô cùng nguy hiểm, sư phụ ngươi chỉ là trạng thái nguyên thần, ngươi không có khả năng dung hợp Thú nguyên chi thạch!"
Tam Kiếm tiên sinh cắt ngang Thẩm Truy Vân, tiếp tục nói,"Trước tiên không vội xác nhận, dung hợp Thú nguyên chi thạch cũng không phải việc quá ly kỳ, ta nói thẳng ra Giang Khải đã dung hợp huyết mạch một loại Thần Thú còn sống siêu mạnh!"
Tâm nguyện nhiều năm qua của sư tổ là có thể chính thức bái nhập môn hạ của Kiếm thần, tuy bây giờ sư tổ đã vẫn lạc ngàn năm nhưng một câu nói của Kiếm thần cũng tương đương với công nhận sư tổ.
"Sư tổ, nếu ngài ở dưới suối vàng biết rõ cũng có thể nhắm mắt..."
Tam Kiếm tiên sinh nhìn Thường Kiến Văn, trước đây mọi người còn tưởng hắn ta là một người máu lạnh nhưng có lẽ hắn ta cũng không phải là máu lạnh, hắn ta cũng có chỗ đáng thương.
"Tiểu Thường đã nói ý nguyện của bản tôn còn cao hơn di mệnh của hắn, vậy còn ai phản đối hôn lễ của đồ nhi ta và Thường Tư Diêu?"
"Ta!" Thẩm Truy Vân giận nói,"Mặc dù ngươi là Kiếm thần nhưng cũng chỉ là trạng thái nguyên thần, còn có điểm mấu chốt nhất là Côn Luân thánh nữ kế thừa huyết mạch thần minh thuần chính, trên người ta cũng giữ huyết mạch thuần chính, Giang Khải có cái gì!"
"Hắn chỉ nhận ngươi là sư phụ, ngoại trừ cái đó hắn có điểm nào mạnh hơn ta!"
Tam Kiếm tiên sinh cười nhạt một tiếng,"Còn điểm nào mạnh hơn ngươi?"
"Hắn là đồ đệ của Kiếm thần ta, địa vị cao hơn ngươi, di mệnh của Thường Vô Hối đối mắt với bản tôn cũng phải nhường bước, cho nên hắn cười Thường Tư Diêu cũng là danh chính ngôn thuận."
"Về phần huyết mạch mà ngươi nói... Ai, lúc đầu ta không muốn nói nhưng ngươi nhất định phải so với hắn... Đồ nhi, có thể nói việc kia không?"
Giang Khải suy nghĩ, nếu có thể đàng hoàng cưới hỏi Thường Tư Diêu chứ không phải kiểu bỏ trốn, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.
Hắn không quan tâm, nhưng mấu chốt là Thường Tư Diêu không có gánh nặng trong lòng.
Nếu có thể để Thường Tư Diêu cởi bỏ khúc mắc, tất nhiên hắn bằng lòng công bố.
"Sư phụ, ngươi nói đi."
Tam Kiếm tiên sinh nhìn quanh một vòng, sau đó khẽ quát một tiếng,"Tiểu hỗn cầu, trở về, có việc!"
Giọng Kiếm thần quanh quẩn toàn bộ Côn Luân sơn.
Không lâu sau, một bóng đen nhảy ra từ trong rừng, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tam Kiếm tiên sinh.
"Chi chi chi!"
Ta đang bận đấy, lớn giọng tìm ta làm gì!
Giang Khải cũng giận đen cả mặt, tiểu hỗn cầu thật sự không phải là đèn đã cạn dầu.
Nhưng tiểu hỗn cầu đột nhiên thấy Thường Tư Diêu ở trong đám người, chút giận dữ lập tức biến mất, bò lên trên người Thường Tư Diêu, thân thiết dùng cái đầu nhỏ của nó cọ xát khuôn mặt Thường Tư Diêu.
"Mao mao!" Thường Tư Diêu vui mừng nói.
Người được tiểu hỗn cầu công nhận, ngoại trừ Giang Khải cũng chỉ có Thường Tư Diêu.
Rất nhiều người đều biết Giang Khải vẫn dẫn theo một sủng vật chính là con chuột màu đen này, nhưng lại không biết tại sao Tam Kiếm tiên sinh đột nhiên gọi nó đến.
Tam Kiếm tiên sinh nhìn vẻ mặt mơ hồ của mọi người, khẽ cười một tiếng,"Thật ra huyết mạch thần minh là huyết mạch vô dụng nhất. Mỗi một thần minh không phải đều đi lên từ phàm nhân? Huyết mạch của bản tôn cũng chỉ là huyết mạch nhân tộc, không có gì hiếm lạ, Chân Vũ đại thánh, huyết mạch của ngươi thật sự cao quý hơn Giang Khải?"
Ở trước mặt người khác, Chân Vũ đại thánh còn có tự tin, nhưng đối mặt với Tam Kiếm tiên sinh thì Chân Vũ đại thánh đâu dám nói năng lung tung, lúc này chỉ có thể nghẹn họng không trả lời được.
Tam Kiếm tiên sinh tiếp tục nói,"Có lẽ đối với phàm nhân, có huyết mạch thần minh thật sự có thể khiến người ta tu luyện ít lợi ích lớn, trên mặt cường độ thân thể nhanh chóng tiếp cận đẳng cấp thần minh."
"Nhưng huyết mạch thần minh cũng không thể tăng hạn mức tu luyện cao nhất!"
"Muốn đột phá hạn mức cao nhất không cần truyền thừa huyết mạch, mà là không ngừng đột phá bản thân!"
"Về điểm này, bông hoa trong nhà kính lại không làm được! Chỉ có không ngừng đột phá bản thân mới có thể vượt xa thành tựu của tổ tiên!"
"Bọn họ có thể nhanh chóng đạt tới đẳng cấp tổ tiên, nhưng tu luyện quá thuận lợi sẽ không có ích cho việc bọn họ đột phá hạn mức cao nhất của huyết mạch!"
"Nói đến đột phá hạn mức bản thân, thứ cho ta nói thẳng, chư vị đang ngồi đây kém xa ái đồ của bản tôn!"
"Đương nhiên, huyết mạch cũng không hoàn toàn vô dụng, nói ví dụ như nếu dung hợp huyết mạch Thần Thú, lấy được năng lực mà nhân tộc không có tất nhiên là dệt hoa trên gấm."
"Nói đến dung hợp huyết mạch, Thẩm Truy Vân, ngoại trừ việc ngươi có được huyết mạch của Chân Vũ đại thánh, còn dung hợp loại huyết mạch nào?"
Thẩm Truy Vân lập tức trở nên cực kỳ tự tin, hắn ta cười lạnh một tiếng,"Chỉ chờ ngươi hỏi ta! Ta không chỉ có huyết mạch thần minh, hơn nữa còn dung hợp một khối Thú nguyên chi thạch!"
"Ồ, một khối. Giang Khải ngươi dung hợp mấy khối?"
"Bốn khối." Giang Khải nói.
Thẩm Truy Vân lập tức trợn to mắt,"Dung hợp Thú nguyên chi thạch vô cùng nguy hiểm, sư phụ ngươi chỉ là trạng thái nguyên thần, ngươi không có khả năng dung hợp Thú nguyên chi thạch!"
Tam Kiếm tiên sinh cắt ngang Thẩm Truy Vân, tiếp tục nói,"Trước tiên không vội xác nhận, dung hợp Thú nguyên chi thạch cũng không phải việc quá ly kỳ, ta nói thẳng ra Giang Khải đã dung hợp huyết mạch một loại Thần Thú còn sống siêu mạnh!"