Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1654

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1654 :Côn Luân tổ sư (2)
Tam Kiếm tiên sinh hừ lạnh một tiếng, hắn ta nhìn về phía Thường Kiến Văn lạnh lùng nói,"Ngươi nói Thường Tư Diêu gả cho Thẩm Truy Vân là di mệnh tổ tiên Côn Luân?"
Thường Kiến Văn thấy Chân Vũ đại thánh đối mặt với người này cũng không dám lỗ mãng, ngay cả suy nghĩ phản kháng cũng không dám có, cũng biết được thân phận của người này cực kỳ tôn quý, hắn ta là một phàm nhân tất nhiên không dám có chỗ giấu giếm.
Hắn ta nơm nớp lo sợ nói,"Hồi, hồi Kiếm thần hoàng tôn, chính là di mệnh của tổ tiên."
"Tổ tiên của các ngươi là Tiểu Thường?"
Vừa nói ra lời này, người Côn Luân phái đều ngơ ngác.
Tiểu Thường là cái quỷ gì!
Dù sao cũng là tổ sư gia khai sơn Côn Luân môn chúng ta!
Đến miệng của tên này lại biến thành Tiểu Thường!
Giang Khải cũng không nghe nổi nữa,"Sư phụ, ngươi nói Tiểu Thường thì ai biết ngươi nói đến ai! Nói tên đầy đủ sẽ khiến ngươi mệt chết sao!"
Người khác vô cùng cung kích với Tam Kiếm tiên sinh nhưng Giang Khải lại không quan tâm những chuyện đó, dù sao ngày thường hắn cũng nói chuyện với sư phụ như vậy.
"Thường Vô Hối!" Rơi vào đường cùng, Tam Kiếm tiên sinh chỉ có thể nói ra tên đầy đủ của người kia.
Thường Kiến Văn nghe xong vội vàng trả lời,"Chính là Vô Hối tiên tôn!"
Tam Kiếm tiên sinh gật đầu,"Ta đã nói sao đi vào Côn Luân sơn các ngươi lại có cảm giác quen thuộc như thế, trước đó từng đến hậu sơn của các ngươi nhìn qua, quả nhiên thấy được pho tượng kia, phía trên còn có Côn Luân kiếm mà ta từng tặng cho hắn, thì ra Côn Luân phái là truyền thừa của Tiểu Thường."
"Tiểu, Tiểu Thường, Côn Luân kiếm là của ngài... Kiếm thần hoàng tôn, xin hỏi, ngài và Vô Hối tiên tôn có quan hệ thế nào?" Thường Thư Hương to gan hỏi.
"Ồ, Tiểu Thường, nói ra cũng rất dài dòng nói đơn giản là lúc ta đến Thiên nhai kiếm trủng thuận tay cứu hắn, lúc đó hắn cứ muốn bái ta làm thầy, ta không đồng ý, nhưng thấy hắn thành tâm nên chỉ điểm mấy chiêu."
Nghe đến đó, mọi người đều hoảng sợ.
Tổ sư gia Côn Luân phái Thường Vô Hối muốn bái Kiếm thần làm sư, lại bị từ chối!
Kiếm thần tùy ý chỉ điểm mấy chiêu, đã khiến Thường Vô Hối khắc ghi cả đời, lập pho tượng kỷ niệm.
Thẩm Truy Vân nóng nảy, hiện tại sư phụ Giang Khải không chỉ chén ép được tổ tiên của mình, hơn nữa tổ sư gia Côn Luân phái cũng là hậu bối của Tam Kiếm tiên sinh, từng được Tam Kiếm tiên sinh chỉ điểm!"
"Không có khả năng! Pho tượng kia đã sớm mơ hồ, không thấy rõ khuôn mặt, sao ngươi có thể chứng minh pho tượng đó là ngươi!"
Tam Kiếm tiên sinh khẽ cười một tiếng, ngón tay cong lên, ở hậu sơn Côn Luân phái có một thanh trường kiếm phá vỡ tay pho tượng, bắn thẳng đến đây, vững vàng lơ lửng trước mặt Tam Kiếm tiên sinh!
"Đúng là không dễ nhận biết pho tượng, nhưng Côn Luân kiếm này vẫn còn nhận ra ta!"
Côn Luân phái truyền thừa mấy ngàn năm, vẫn chưa có ai có thể khống chế thần khí Côn Luân kiếm, lúc này nó lại ngoan ngoãn nghe theo suy nghĩ của Tam Kiếm tiên sinh, dù là cường giả cấp thiên thần cũng không thể khống chế thần khí của người khác!
Thấy cảnh này, đám người Côn Luân phái đều vô cùng chấn động.
Thường Kiến Văn lẩm bẩm nói,"Trong cổ tịch do tổ tiên để lại có nói hắn từng được Kiếm thần chỉ điểm, cũng tặng Côn Luân kiếm, vì ghi khắc đại ân này mà hắn không thu phục Côn Luân kiếm, cứ thế Côn Luân kiếm này vẫn thuộc về Kiếm thần, hắn có thể có một món tín vật của Kiếm thần giữ lại nhớ nhung!"
"Chỉ mong một ngày kia có thể gặp lại ân nhân, nếu có thể làm Kiếm thần cảm động, biết đâu chính thức nhận làm đệ tử!"
"Chỉ tiếc, hạo kiếp nhân tộc buông xuống, nguyện vọng khó hoàn thành, nếu hậu nhân Côn Luân có may mắn sống sót phải nhớ gặp được bất kỳ di vật, di chỉ, di nguyện gì của Kiếm thần phải tôn kính, che chở, tuân theo! Hiệu lực càng cao hơn di mệnh của bản tôn!"
Nói tới chỗ này, Thường Kiến Văn lại nhìn Tam Kiếm tiên sinh, cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
"Gặp qua, tổ sư tổ!"
Tổ sư tổ cũng không biết từ đâu ra, có lẽ cũng là sư phụ của tổ sư gia!
Thường Kiến Văn cũng quỳ xuống, đám người Côn Luân phái nhao nhao quỳ rạp xuống trước người Tam Kiếm tiên sinh.
Tam Kiếm tiên sinh khẽ nhíu mày, hơi không nhịn được nói,"Ta không phải tổ sư tổ gì đó của các ngươi, tất cả đứng lên!"
"Sao nào, lời nói của ta không có tác dụng sao?!"
Mọi người nghe xong, trong lòng cảm thấy nặng nề, vội vàng đứng dậy.
Tam Kiếm tiên sinh nhìn Côn Luân kiếm một chút, khẽ than thở,"Hài tử Tiểu Thường này bản tính đôn hậu, ngộ tính không tầm thường, đáng tiếc lúc ấy ta có chuyện quan trọng nên không tiện thu làm đồ đệ, không ngờ gặp mặt một lần lại khiến hắn khắc ghi cả đời..."
"Đáng tiếc hắn không để lại nguyên thần, nếu không, Giang Khải, vi sư cũng bằng lòng nhận một sư đệ cho ngươi."
Giang Khải cũng không biết nên nói cái gì, cũng may Thường Vô Hối không để lại nguyên thần, nếu không thật sự khó xử.
Mấu chốt là bối phận lại trở nên lộn xộn.