Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 28
topicThượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 28 :“Cô không muốn bị Trần Thiên Dã cầm tù.”
Sau một giấc ngủ sâu, khi tỉnh lại đã bảy giờ sáng, Ninh Thiển khẽ nghiêng đầu nhìn, thấy Trần Thiên Dã vẫn đang ngủ, cô cũng không định gọi hắn dậy.
Cử động một chút cho giãn gân cốt, rồi rửa mặt qua loa, cô liền ra ngoài mua bữa sáng.
Khi quay về, Trần Thiên Dã đã tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy xuống giường. Y tá trực ban vừa kiểm tra xong còn chưa kịp ngăn lại, băng gạc trên cổ tay hắn đã thấm đỏ.
Ninh Thiển khẽ nhíu mày, giọng nghiêm lại: “Trần Thiên Dã, cậu đang làm cái gì vậy?”
Vừa thấy cô bước vào, Trần Thiên Dã liền thôi giãy giụa, ủy khuất nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ: “Chị… chị đi đâu vậy?”
Ninh Thiển không trả lời, chỉ xin lỗi nhân viên y tế, đặt bữa sáng lên bàn với vẻ khó chịu rồi im lặng ngồi xuống.
Hắn thấy sắc mặt cô không tốt cũng chẳng dám nhiều lời, chỉ che miệng, khẽ ho mấy tiếng. Tiếng ho dồn dập, nghe như cố nén lại.
Ninh Thiển nghe được vài lần đã cau mày, lạnh lùng nhìn hắn: “Cậu bị thương ở tay, có liên quan gì đến ho đâu?”
Hắn vội dừng lại, yếu ớt ngẩng đầu, lộ ra vẻ lấy lòng: “Chị… chỉ là muốn chị ở gần em hơn một chút…”
Ninh Thiển chẳng thèm đáp, chỉ lặng lẽ ăn sáng.
Trong khi cô ăn, hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt ấm ức, hoang mang, đến mức khiến cô cũng chẳng nuốt nổi nữa.
Cuối cùng, Ninh Thiển lạnh mặt đặt hộp bánh bao cùng cháo lên tủ đầu giường:
“Ăn đi!”
Trong mắt Trần Thiên Dã lóe lên ánh vui mừng, nhìn chằm chằm cô, giọng yếu ớt: “Tay đau… muốn chị đút.”
Cơn bực dọc trong lòng Ninh Thiển bùng lên. Giờ mới biết đau à? Lúc tự cầm dao xuống tay thì can đảm lắm cơ!
Cô vẫn bất động. Hắn thì đôi mắt đã hoe đỏ, nước mắt lưng tròng treo nơi khóe mắt.
Sau vài giây đối diện, cuối cùng Ninh Thiển cũng không chịu nổi, cầm thìa múc một thìa cháo đưa tới miệng hắn: “Ăn đi.”
Hắn ngoan ngoãn há miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt hết, ngoan ngoãn đến mức khiến tim người khác thắt lại. Trong mắt hắn tràn ngập lưu luyến cùng dịu dàng.
Ăn xong, nhân viên y tế lại vào thay băng, truyền dịch. Đúng lúc này, Tiểu Dương mang laptop đến cho Ninh Thiển, cô tranh thủ xử lý vài việc.
Một tuần liền ở viện, cô cũng ở bên hắn trọn vẹn một tuần.
Trong khoảng thời gian ấy, Trần Thiên Dã gần như sợ cô bỏ rơi, tay phải truyền dịch bất động, hắn liền dùng tay trái nắm chặt tay cô, tuyệt đối không chịu buông.
Băng gạc trắng nơi cổ tay cứ thế lắc qua lắc lại trước mắt Ninh Thiển, khiến cô chẳng nỡ rút tay về.
Đến lúc gần xuất viện, uống liều thuốc cuối cùng, hắn bỗng như có dự cảm gì đó, nhất định không chịu uống. Ôm chặt eo cô, ngẩng đầu, khẽ cắn môi, giọng tội nghiệp: “Chị… có phải chị ghét em không?”
Ninh Thiển cau mày: “Đang nói linh tinh gì vậy?”
Hắn nắm lấy tay cô, ép vào ngực mình, khàn giọng: “Chị… chị ghét em chỗ nào, em sẽ sửa. Chỉ cần chị đừng rời xa em… được không?”
Nơi lòng bàn tay, cô rõ ràng cảm nhận được lồng ngực hắn nóng rực, trái tim đập mạnh mẽ. Trong lòng cô thở dài thật sâu.
Mấy ngày qua, cô dùng máy Tiểu Dương mang đến, gửi thư điện tử cho Ngụy Ngôn Trạch, nhanh chóng chốt xong thương lượng. Cô quyết định bán công ty với giá năm mươi triệu, chỉ giữ lại mười lăm phần trăm cổ phần, mọi việc sau này toàn quyền giao cho Ngụy Ngôn Trạch.
Đúng vậy. Cô vẫn định bỏ đi.
Dù thế nào, cô cũng không thể để bản thân bị giam cầm mãi. Cô tuyệt đối không thể chết chìm trong những màn khóc lóc, giận dỗi, dọa sống dọa chết của Trần Thiên Dã.
Hắn kéo tay cô lên, đặt lên môi khẽ hôn, rồi giơ băng gạc trước mặt cô: “Chị, giờ chị hả giận chưa?”
Cô biết rõ hắn ám chỉ điều gì, nhưng chỉ lảng tránh, thản nhiên nói: “Uống thuốc xong rồi về nhà.”
Không phải câu trả lời trực diện, nhưng hắn đã nở nụ cười. Rúc vào ngực cô, ngoan ngoãn lại cố chấp truy hỏi: “Chị… thật sự sẽ không rời bỏ em, đúng không?”
Cô không đáp, chỉ vì hắn hỏi mãi, cuối cùng đành cúi nhìn mái tóc mềm của hắn, gượng gạo nói dối: “Không. Giờ uống thuốc đi.”
Trần Thiên Dã an tâm, ngẩng mặt: “Muốn chị hôn mới uống.”
Ninh Thiển lạnh mặt, mất kiên nhẫn: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu nữa. Uống thuốc rồi về!”
Hắn liền ngoan ngoãn gật đầu: “Được. Có chị ở bên, thật hạnh phúc.”
Cô không đáp, hạ mắt, che đi toàn bộ cảm xúc trong đáy lòng.
…
Dù đã xử lý bớt công việc ở viện, nhưng một số việc quan trọng vẫn phải tới công ty, nhất là khi việc chuyển nhượng liên quan đến Ngụy Ngôn Trạch, hợp đồng càng cần thận trọng.
Sáng thứ Hai, ăn xong bữa sáng, Ninh Thiển chuẩn bị đến công ty.
Hiếm hoi thay, Trần Thiên Dã không đòi theo, chỉ bám riết đòi cô hôn một cái trước khi đi.
Cô tâm trí bận bịu, chỉ qua loa hôn lên môi hắn một cái rồi vội vã đi ngay.
Sau khi họp xong quay lại văn phòng, cô cẩn thận xem đi xem lại bản hợp đồng tối nay sẽ ký với Ngụy Ngôn Trạch.
Xác định không có vấn đề, cô khép lại tập hồ sơ, ngẩng mắt nhìn công ty mà mình gầy dựng từ năm hai mươi hai tuổi.
Trong lòng, vị chát đắng ngập tràn.
Ngày còn du học ở nước ngoài, Ninh Thiển đã kiếm được “thùng vàng thứ hai”. Dựa vào bản lĩnh, sự táo bạo cùng một chút may mắn, cô lăn lộn dựng nên công ty. Một người xa lạ muốn đứng vững ở một thành phố hoàn toàn xa lạ nào dễ? Từ năm hai mươi hai đến hai mươi lăm tuổi, cô không ít lần chịu khổ, cũng từng bị người ta lừa lọc. Đến năm hai mươi sáu, cuối cùng công ty cũng thật sự đứng vững ở Dương Thành.
Cô từng nghĩ đến việc sẽ bán công ty, nhưng không ngờ lại vì một lý do nực cười thế này.
Nghĩ cũng thấy không nỡ. Bao nhiêu thành quả, bao nhiêu tích lũy, trong chốc lát hóa thành số không.
Nhưng lúc này, cô chỉ có thể làm vậy.
Muốn thoát khỏi Trần Thiên Dã, cô đành từ bỏ cả công ty.
Thực ra cô cũng chẳng còn nhiều lựa chọn. Cô tuyệt đối không thể mãi bị giam giữ, sống một cuộc đời rối ren, hỗn loạn như thế này.
Nghĩ theo hướng lạc quan, cô vẫn còn trẻ, trong tay còn nhiều bất động sản, vốn liếng, kinh nghiệm và quan hệ. Coi như giai đoạn này là một kỳ nghỉ. Đợi đến khi Trần Thiên Dã hoàn toàn từ bỏ, không tìm kiếm nữa, cô vẫn có thể lập lại công ty, vẫn đứng vững ở một thành phố mới, vẫn sống cuộc đời mình muốn.
Con người, không thể tự nhốt chết chính mình.
Nghĩ thông suốt, khối nghẹn đè nặng trong lồng ngực Ninh Thiển cũng dần tan biến.
Giữa trưa, cô vừa định gọi cho Tiểu Dương mang cơm đến thì đã nghe tiếng gõ cửa. “Ninh tiểu thư, thiếu gia Trần cho người mang cơm trưa đến. Chị có muốn cho họ vào không?”
“Để họ vào đi.” Ninh Thiển biết Tiểu Dương nghĩ cô đang giận dỗi với Trần Thiên Dã, không muốn nhận cơm hắn đưa. Nhưng con người sao có thể quay lưng với việc ăn uống?
Ít phút sau, cửa lại vang lên. Hai gã đàn ông lạ mặt, cao lớn, mang theo mấy hộp cơm giữ nhiệt bước vào.
Ninh Thiển nhìn bàn ăn, khẽ hỏi: “Trần Thiên Dã đâu? Sao không đến?”
Một người đáp: “Cô Ninh, thiếu gia nhà tôi bất tiện nên không đến được.”
“Ồ.”
Hắn không đến, ngược lại khiến cô thấy thoải mái hơn.
Người còn lại đưa một tờ giấy ghi địa chỉ: “Cô Ninh, thiếu gia mời cô tối nay bảy giờ đến đây.”
Ninh Thiển chau mày: “Đến đó làm gì?”
Hai người chỉ mỉm cười, không nói thêm, đặt cơm xuống rồi rời đi.
Cô ngồi xuống, mở hộp cơm. Món ăn hôm nay rõ ràng cầu kỳ hơn thường lệ, tinh xảo, trình bày đẹp mắt như tác phẩm nghệ thuật.
Ngày trước, khi chưa xảy ra chuyện, Trần Thiên Dã cũng thường xuyên như thế, bữa nào cũng đẹp đẽ, ngon miệng.
Lời dặn dò của bác sĩ lại văng vẳng bên tai, cô không rõ làm thế nào hắn có thể dùng cái cổ tay chưa khỏi hẳn ấy mà nấu ra những món ăn này.
Ninh Thiển ngẩn người trước bàn ăn, hồi lâu mới lặng lẽ cầm đũa.
Gần xong bữa, điện thoại reo. Giọng Trần Thiên Dã từ bên kia, ấm áp như mang theo nụ cười: “Chị, cơm có ngon không? Chiều ba giờ em cho người đưa trà chiều đến công ty.”
Chỉ nghe giọng thôi, cô cũng tưởng tượng ra gương mặt hắn sáng rỡ. Nghĩ đến chuyện tối nay, trong lòng cô thoáng dâng chút áy náy.
“Chị, trợ lý có nói với chị rồi chứ?”
Cô gật nhẹ, đáp “ừ”: “Cậu hẹn tôi đến đó làm gì? Có việc sao?”
Trần Thiên Dã cố ý ra vẻ thần bí: “Chị đến rồi sẽ biết.”
“Ồ.” Ninh Thiển sợ bản thân mềm lòng, dứt khoát cúp máy ngay, không cho hắn thêm cơ hội nói gì.
“… Thật ra hôm nay là sinh nhật em, chị à.”
Bên kia, sau tiếng tút dài lạnh lùng, hắn lặng lẽ nhìn màn hình, khẽ thì thầm.
Nhân viên cửa hàng đang bận rộn hỏi: “Ngài Trần, hoa đặt ở đây có được không?”
Trần Thiên Dã liếc qua, chậm rãi gật đầu: “Ừ, cứ tiếp tục đi.”
Căn phòng rộng lớn lấy gam xanh làm chủ đạo, điểm thêm sắc hồng trắng của hoa và đồ trang trí, đã hoàn thành một nửa, trông ấm áp và ngọt ngào.
Nghĩ đến buổi tối, môi hắn bất giác cong lên. Tốt quá, năm nay sinh nhật có thể cùng chị trải qua rồi.
…
Sáu giờ tối, Ninh Thiển tan làm, mang theo hợp đồng đến chỗ hẹn với Ngụy Ngôn Trạch.
Anh ta cũng vừa đến, đi cùng một trợ lý trẻ trung, dáng vẻ tinh anh.
Không vòng vo, Ninh Thiển lấy hợp đồng trong túi, đưa cho trợ lý của Ngụy kiểm tra.
Trong lúc anh ta xem, cô viết lên giấy: “Vé máy bay tôi cần, đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngụy Ngôn Trạch cong môi, cũng viết đáp lại: “Dĩ nhiên. Chỉ cần ký xong hợp đồng, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đi.”
Nhìn dòng chữ ấy, cô khẽ thở phào.
Đó là điều kiện bổ sung trong giao dịch. Cô có thể bớt chút tiền, nhưng Ngụy Ngôn Trạch phải lặng lẽ đưa cô ra nước ngoài, đến nơi Trần Thiên Dã vĩnh viễn không thể tìm ra.
Ngụy Ngôn Trạch là người đáng tin, cô không hoài nghi năng lực của anh ta.
Anh ta lại viết thêm: “Tự dưng muốn đi? Hắn đối xử với cô không tốt?”
Ninh Thiển không muốn nói nhiều, mơ hồ đáp: “Không cần anh lo.”
“Ồ…”
Không cần cô nói, Ngụy Ngôn Trạch cũng đoán ra phần nào. Rõ ràng Ninh Thiển bị Trần Thiên Dã kiểm soát, có lẽ còn bị cài cả nghe lén, định vị.
Anh ta từng giúp tháo thiết bị trên điện thoại cô, vậy mà cô vẫn chọn cách trao đổi bằng giấy. Thật sự quá cẩn thận.
Trợ lý nhanh chóng kiểm tra xong, cung kính đặt hợp đồng lên bàn Ngụy Ngôn Trạch: “Ngài Ngụy, có thể ký rồi.”
Ngụy Ngôn Trạch không ký ngay, tự mình đọc lại một lượt, sau đó mới cầm bút.
Nhìn cây bút đưa lên rồi hạ xuống, trong lòng Ninh Thiển dâng lên một cảm giác không nỡ. Một khoảnh khắc thôi, cô muốn giật hợp đồng về, không ký nữa, không bán nữa. Dù thế nào cũng mặc kệ đi.
Ý nghĩ ấy đến nhanh như chớp, nhưng cô không ngăn được. Cô ấn tay lên hợp đồng, khiến Ngụy Ngôn Trạch hơi ngạc nhiên. Giọng cô thấp, bình thản: “Trước hết, tôi muốn nhận tiền.”
Ngụy Ngôn Trạch bật cười, nhìn ra sự luyến tiếc nơi cô: “Được thôi, cô cứ kiểm tra séc trước đi.”
Anh ta quả nhiên chu đáo, séc chia làm ba tờ.
Ninh Thiển xem kỹ từng tờ, khẽ thở dài: “Ngài Ngụy không ngại uống cùng tôi một ly chứ? Anh cũng biết, với một công ty dựng nên bằng hai bàn tay, khó tránh khỏi lưu luyến.”
“Dĩ nhiên.”
Ngụy mỉm cười, ra hiệu cho trợ lý rót rượu. Trong mắt, vẻ thắng chắc hiện rõ.
Một ly cạn xong, men rượu nóng rát, Ninh Thiển lại đột nhiên tỉnh táo.
Cô đang làm gì vậy?
Ngụy lúc này kiên nhẫn, chỉ vì công ty của cô đáng giá. Cô đã lỡ cho anh ta leo cây một lần, giờ coi như cưỡng ép, anh ta cũng muốn ép ký cho bằng được.
Làm ăn kỵ nhất là lật lọng. Mà giờ đây, cô đã chạm đến lằn ranh đỏ ấy.
“Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
Ngụy Ngôn Trạch chỉ cười, nhấc bút: “Không sao, có thể hiểu được sự luyến tiếc của Ninh tổng.”
Không báo trước, cửa phòng bị giật mở mạnh.
Trần Thiên Dã đứng ngay ngưỡng cửa, theo sau là nhân viên phục vụ với gương mặt căng thẳng.
“Trần Thiên Dã?!”
Ninh Thiển sững người, tim chợt treo ngược.
Cảm giác như từng cử động, từng hơi thở của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Ánh mắt hắn thoáng qua một tia lạnh lẽo, rồi quét qua Ngụy Ngôn Trạch và cô, cuối cùng dừng trên bản hợp đồng còn dang dở. Giọng điệu nghe có vẻ ngây thơ, hiền lành: “Chị, sao lại ký hợp đồng ở đây, không phải ở công ty?”
Không hiểu sao, Ninh Thiển biết rõ, bất kể đáp thế nào, hắn đều có thể lật mặt ngay tại chỗ. Dù giọng hắn nghe vô hại, nhưng trong đó ẩn chứa sự bá quyền không dung nghi ngờ.
Cô ép mình giữ bình tĩnh, đáp an toàn nhất: “Ở đây yên tĩnh hơn một chút.”
“Thế à?” Hắn hiển nhiên không tin, im lặng nhìn bản hợp đồng. Dưới hàng mi rậm, cảm xúc nơi mắt bị che giấu toàn bộ.
Ninh Thiển cũng biết lời mình chẳng mấy thuyết phục. Nhưng đã nói thì thôi. Hơn nữa, sắc mặt Ngụy Ngôn Trạch đã bắt đầu khó coi.
“Đúng vậy.” Hiếm hoi thay, Ngụy Ngôn Trạch mở miệng giải vây cho cô. Chưa kịp để cô gửi ánh nhìn cảm tạ, khóe môi anh ta đã vẽ ra nụ cười nhạt: “Xem ra hôm nay không phải ngày thuận lợi rồi.”
Một thoáng nhìn Trần Thiên Dã, Ngụy Ngôn Trạch đã hiểu. Hợp đồng tối nay không thể ký nữa.
Anh ta khách sáo vài câu, rồi cụng với Trần Thiên Dã mấy ly, sau đó sắc mặt nặng nề, mang trợ lý rời đi.