Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 29

topic

Thượng Vị – Thập Hữu Cửu Niệu - Chương 29 :“Cưỡng ép cũng đâu phải chỉ một hai lần.”

Xe về là do chính Ninh Thiển lái.

Trần Thiên Dã ngồi ghế phụ, im lặng đến mức khiến cả khoang xe như đặc quánh lại. Hơi men nhàn nhạt trên người hắn theo gió mùa hạ lan tỏa, bao trùm cả không gian.

Ninh Thiển siết chặt tay lái, không nói một lời. Chuyện tối nay vốn chẳng có gì để nói, cũng chẳng cần giải thích.

Thông minh như Trần Thiên Dã, hắn chắc chắn biết cô muốn làm gì. Thật ra kết quả này, cô đã lường trước từ lâu. Nhưng vào giây phút nhìn thấy hắn xuất hiện, trong lòng vẫn dâng lên một nỗi thất vọng khó kìm.

Cô biết rõ, Ngụy Ngôn Trạch sẽ không giúp mình thêm lần nào nữa. Hợp tác giữa hai người, e là cũng chẳng còn cơ hội thứ ba. Ngụy Ngôn Trạch vốn là thương nhân thuần túy, một khi không được lợi ích, anh ta tuyệt đối sẽ không rước lấy phiền phức vô nghĩa.

Cô chỉ ôm lấy một tia hi vọng mong manh. Nhưng đến giờ, ngay cả chút hi vọng ấy cũng đã vỡ tan. Chẳng lẽ, từ nay về sau, cô thật sự phải bị trói chặt bên cạnh Trần Thiên Dã cả đời sao?

Trần Thiên Dã cúi mắt, không biết đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ: “Chị, hôm nay chị vẫn chưa cười với em.”

Ninh Thiển biết hắn đang ám chỉ lúc cô mỉm cười với Ngụy Ngôn Trạch. Ánh mắt không hề nhìn sang, cô nhạt nhẽo đáp: “Không thấy có lý do gì để cười với cậu.”

Trần Thiên Dã khựng lại, rồi chậm rãi cúi người, bàn tay nắm lấy cằm cô, giọng lộ rõ sự van nài: “Chị, cười với em một cái đi… giống như trước kia. Hôm nay… hôm nay là sinh nhật em mà.”

Sức hắn dùng quá mạnh, đau đến mức Ninh Thiển bật ra một tiếng rít, bất đắc dĩ phải buông một tay khỏi vô lăng để gạt tay hắn ra: “Đừng điên, tôi đang lái xe đấy!”

“Chị, chỉ cần cười với em một cái thôi… coi như quà sinh nhật, được không?”

“Cút ngay!”

Hắn giả vờ như không nghe thấy, vẫn cố chấp giữ chặt cằm cô.

Ninh Thiển cảm giác xương cằm sắp nứt ra, đôi mắt đỏ ngầu, trừng hắn dữ dội:

“Trần Thiên Dã, đừng phát điên nữa! Muốn chết thì tự đi chết, đừng lôi tôi theo! Tôi đã nói là đang lái xe!”

Trần Thiên Dã nhìn cô chằm chằm, đột nhiên giơ tay giật lấy vô lăng. Xe lập tức lảo đảo, rung lắc dữ dội.

Ninh Thiển hoàn toàn không ngờ hắn lại dám làm thật, hoảng hốt đạp mạnh phanh. Phía sau vang lên tiếng còi chói tai, rền rĩ không ngớt.

“Đồ thần kinh!”

Cô gắt gỏng mắng một tiếng, tim vẫn còn đập loạn, cố nén sự kinh hoàng mà nhanh chóng tấp xe vào lề.

Trần Thiên Dã im lặng nhìn cô chằm chằm một hồi, bỗng nhếch môi cười: “Chị… thật ra cùng chết với em cũng chẳng tệ đúng không? Như vậy, chị sẽ không còn cười với ai khác, cũng chẳng ai có thể đến gần chị nữa, chị cũng chẳng còn muốn chạy trốn.”

Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, Ninh Thiển toát đầy mồ hôi lạnh: “Điên thì đi uống thuốc đi! Tôi không chết chung với cậu đâu!”

Cô vội tháo dây an toàn, định mở cửa xuống xe, nhưng ngay lập tức bị hắn mạnh mẽ ôm chặt lấy eo.

Trần Thiên Dã mặc kệ cô giãy giụa, vùi mặt vào ngực cô, tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc, đôi mắt sáng rực không chớp: “Chị… đừng lúc nào cũng đối xử với em như thế. Đừng cười vui vẻ với người khác, rồi lại lạnh nhạt với em.”

Ninh Thiển lạnh mặt, gắng sức đẩy hắn ra, giọng cứng rắn: “Dựa vào đâu? Tôi nói rồi, nếu cậu không biết tôn trọng tôi, tôi sẽ bỏ cậu, hết lần này đến lần khác!”

“Chị đừng bỏ em.” Giọng hắn mang theo vết thương rỉ máu, ánh mắt hoang hoải: “Chị, em yêu chị. Em chỉ tốt với một mình chị, chỉ cười với một mình chị thôi… chị cũng yêu em được không? Cũng chỉ cười với mình em thôi, có được không?”

“Nhưng tôi không yêu cậu.”

Ninh Thiển nhìn thẳng hắn, từng chữ như mũi dao đâm thẳng vào tim: “Cậu quên rồi sao? Chính cậu dùng tro cốt của cha mẹ tôi để ép buộc tôi ở bên cậu. Trần Thiên Dã, đừng khiến tôi thêm ghê tởm cậu nữa.”

Bên ngoài, dòng xe nối dài, ánh đèn đường hắt qua khe cửa chưa đóng kín, loang lổ trên gương mặt hắn, khiến thần sắc càng thêm tối tăm khó đoán.

Hắn lặng lẽ một hồi, rồi chậm rãi buông tay, khẽ nói: “Chị, xin lỗi… em không nên nói những lời đó.”

Giọng điệu vừa đáng thương, vừa thấp hèn đến chua xót. Tim Ninh Thiển căng lên, nhói đau, nhưng cô chỉ nhắm mắt lại, không đáp.

Trần Thiên Dã nghiêng người, kéo dây an toàn giúp cô, rồi giọng khẩn cầu: “Em không cần chị cười nữa, chỉ xin chị đừng bỏ rơi em. Chúng ta về nhà, được không?”

Ninh Thiển khẽ thở dài trong lòng, không liếc hắn thêm cái nào, chỉ khởi động xe.

Hai người trầm mặc suốt quãng đường, không ai nói thêm một câu.

Đến khi Ninh Thiển vào phòng tắm, vừa mở nước đã thấy Trần Thiên Dã đi theo vào, từ phía sau ôm chặt lấy cô, hơi thở nóng hổi phả bên tai: “Chị…”

Ninh Thiển rùng mình, nổi đầy da gà, vùng vẫy gỡ tay hắn ra: “Ra ngoài!”

Hắn làm như không nghe thấy, cúi đầu hôn lên bờ vai trắng ngần mịn màng của cô.

“Bảo cậu ra ngoài, cậu không nghe à?”

“Chị… đừng hung dữ với em… hôm nay là sinh nhật em mà…”

Trái tim Ninh Thiển chợt run lên, cuối cùng cũng hiểu ra sự khác thường của hắn hôm nay.

Nhìn gương mặt vừa đáng hận vừa đáng thương, trong giây lát, cô lại thấy hắn đáng sợ đến tột cùng, nhưng cũng đáng thương đến nỗi làm người khác mềm lòng.

Kể từ ngày bị hắn tìm được và giam giữ, đã hơn một năm rưỡi trôi qua. Không thể phủ nhận, dù từng va chạm với biết bao gương mặt trong thương trường, nhưng Trần Thiên Dã vẫn là người thông minh và thâm sâu nhất mà cô từng gặp. Ngay từ đầu, cô đã sợ hãi, và thực tế chứng minh… nỗi sợ đó hoàn toàn đúng.

Cứ mỗi lần Ninh Thiển thấy sợ hãi, hắn lại cố tình làm ra những hành động đáng thương, khiến người ta không thể dứt khoát mà hận hắn, cũng không thể thật lòng mà yêu hắn.

Trần Thiên Dã ghì chặt eo cô, từng nụ hôn dồn dập rơi xuống, khàn giọng gọi mãi không thôi: “Chị… chị…”

Ninh Thiển nhắm mắt, không giãy dụa nữa, khẽ hỏi: “Bao giờ thì cậu lại gắn nghe lén với định vị vào điện thoại tôi?”

Cô rõ ràng đã nhờ Ngụy Ngôn Trạch tháo hết những thứ đó đi rồi.

Trần Thiên Dã khẽ đáp: “Chị nhất định phải biết sao?”

“Chứ không thì sao?” Ninh Thiển lạnh lùng, giọng chứa đầy cảnh cáo: “Trần Thiên Dã, tôi là một công dân tự do, tuân thủ pháp luật, dựa vào cái gì phải chịu sự giám sát của cậu? Không nói thì cút!”

Hắn im lặng chốc lát, rồi nhỏ giọng: “Từ trước đến giờ vẫn luôn có.”

Vẫn luôn có?

Ninh Thiển bỗng chốc hiểu ra. Khó trách sao hắn lại tìm ra cô nhanh đến vậy! Khó trách sao hắn yên tâm để cô tự mình đến công ty!

Người đàn ông này rốt cuộc đã cài loại định vị và nghe lén nào, ngay cả Ngụy Ngôn Trạch cũng tháo không nổi? Thật đáng sợ! Hắn đúng là một kẻ điên!

Cơn phẫn hận trong lòng dâng lên cuồn cuộn, cô quay đầu, hung hăng cắn mạnh lên vai hắn, hận không thể cắn rách cả một mảng thịt.

Trần Thiên Dã mặc cho cô trút giận, vẫn dịu dàng vuốt gò má cô, giọng còn mang ý cưng chiều: “Chị, răng có đau không?”

Ninh Thiển chỉ dùng ánh mắt tràn ngập căm hận nhìn chằm chằm hắn.

Cái nhìn ấy như một nhát dao đâm thẳng vào ngực. Trần Thiên Dã ôm eo cô chặt hơn, sức lực bất giác tăng thêm.

Ninh Thiển đau đến muốn né tránh, nhưng ngay giây sau, cô bị hắn ép mạnh lên tường phòng tắm, những nụ hôn dồn dập như mưa bão trút xuống.

Lưng áp lên gạch men lạnh buốt, khiến cô rùng mình. Ninh Thiển lập tức há miệng, cắn mạnh vào môi hắn.

Nhưng hắn dường như không hề biết đau, ngược lại càng cưỡng ép xông vào, chiếm đoạt hơi thở của cô, giọng khàn khàn xen lẫn van nài: “Chị… nói chị yêu em đi. Chỉ cần chị nói, em thề sẽ gỡ bỏ tất cả, cho chị một thế giới yên tĩnh tuyệt đối.”

Trong khoang miệng đầy mùi máu tanh, hơi thở giao hòa rồi tách rời, nhưng Ninh Thiển vẫn kiên quyết không thốt ra một lời.

——

Đêm đó, lý trí của cô bị hắn bức bách đến gần như sụp đổ. Gần sáng, Ninh Thiển siết chặt lấy mái tóc hắn, giọng khàn đặc run run: “Trần Thiên Dã… dừng lại…”

Hắn quả nhiên ngừng, liên tục hôn lên môi cô, thì thầm mơ hồ: “Chị… nói yêu em đi… cầu xin chị nói đi…”

Cầu xin?

Ninh Thiển ngơ ngác nhìn trần nhà. Cầu cái gì chứ?

Rõ ràng hắn mới là kẻ chiếm thế áp đảo, vậy mà lại giống một kẻ yếu đuối đang cầu xin, cứ như quyền quyết định đều nằm trong tay cô.

Cô nhắm chặt mắt, cắn răng, không chịu nói thêm nửa câu.

Nhưng trước sự dày vò triền miên của hắn, cuối cùng Ninh Thiển cũng sụp đổ, bật ra lời thỏa hiệp: “Thích cậu… thích cậu… dừng lại đi…”

Đáp án ấy khiến Trần Thiên Dã vô cùng thỏa mãn. Không lâu sau, hắn giải phóng, rồi đơn giản dọn dẹp qua loa, ôm cô vào lòng như ôm báu vật. Không chỉ vòng tay, mà cả tay chân cũng gắt gao quấn lấy, như thể muốn dính liền không rời: “Chị… em yêu chị…”

Ninh Thiển đã kiệt sức, mí mắt nặng trĩu, chẳng còn sức mà đẩy hắn ra nữa.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua rèm cửa, phủ lên gương mặt an tĩnh của cô. Trần Thiên Dã nhìn không chớp mắt, cúi xuống hôn lên trán, lên má, lặp đi lặp lại, không biết mệt.

Hắn hiểu rõ, những lời “thích” kia chẳng phải thật lòng. Nhưng chỉ cần nghe được, hắn đã đủ mãn nguyện.

Không rõ ngủ đến khi nào, Ninh Thiển bị một cơn ngạt thở đột ngột kéo tỉnh. Cảm giác nghẹt thở buộc cô mở mắt, liền thấy Trần Thiên Dã đang ghì chặt mình đến mức khó thở.

Không chút do dự, cô giơ cánh tay mỏi nhừ, dốc hết sức tát cho hắn một cái.

Trần Thiên Dã chậm rãi mở mắt, lại cúi đầu hôn lên má cô, cười nhỏ nhẹ: “Chị… tối qua chị đã nói yêu em… thật hạnh phúc.”

Ninh Thiển nhớ lại cảnh tượng bị bức ép đêm qua, sắc mặt lạnh tanh: “Lời trên giường mà cậu cũng tin à? Cút ngay!”

“Em không cút.”

Hắn chụp lấy bàn tay cô, đặt lên ngực mình, khẽ run rẩy: “Chị… chị nói đi, làm sao chị mới chịu bắt đầu lại với em? Em phải làm gì mới giữ được chị, phải thế nào chị mới tha thứ cho em vì đã giấu diếm?”

Thật ra hắn biết rõ, đêm qua cô muốn làm gì, cũng biết cô đang chuẩn bị một lần nữa bỏ rơi hắn. Nhưng hôm qua là sinh nhật hắn…

Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô tuyệt tình rời bỏ, hắn thật sự đã có ý định giam giữ cô cả đời. Nhưng hắn hiểu, nếu làm vậy, Ninh Thiển sẽ càng hận, càng chán ghét hắn.

Càng siết chặt, cô càng muốn trốn chạy. Đêm qua, nhìn dáng vẻ cô thất thần, hắn rối loạn đến mức chẳng biết phải làm sao nữa.

Ninh Thiển nhắm mắt, chỉ thấy mệt mỏi vô tận. Cô giật mạnh tay khỏi hắn, quay lưng đi.

Trưa, nắng rất đẹp. Trần Thiên Dã lặng lẽ nhìn bóng lưng lạnh lùng ấy. Rõ ràng đã trải qua những gần gũi sâu đậm nhất, rõ ràng khoảng cách thân thể chỉ trong gang tấc… vậy mà lòng người lại xa nhau đến vạn dặm.

Mắt hắn dần nhòe đi, tự hỏi chính mình có hối hận không? Hối hận vì không nói thật ngay từ đầu? Hối hận vì lắp đặt theo dõi, nghe lén?

Không… hắn không thể hối hận, cũng không dám. Bởi một khi thừa nhận hối hận, cô sẽ không chút do dự mà rời xa.

Hắn hít mạnh, lại ôm cô từ phía sau, giọng thấp thỏm: “Chị… nói gì đi, đừng im lặng lạnh nhạt với em như vậy.”

Ninh Thiển bị hắn chạm vào liền giãy giụa, cắn răng: “Cậu có biết xấu hổ không? Buông ra!”

Hắn dĩ nhiên không chịu, vẫn ghì chặt eo cô, cọ nhẹ bên cổ, giọng khàn khàn: “Chỉ cần được ở cạnh chị, mặt mũi em chẳng cần. Chị đừng động nữa… chị cứ thế này, em lại muốn…”

Cả người Ninh Thiển lập tức cứng đờ, ra sức kéo giãn khoảng cách.

Nhưng phản kháng vô ích, cuối cùng vẫn bị hắn lôi trở lại vòng tay.

Cô hít sâu, cố nén giọng: “Cậu có thể ngoan ngoãn ngủ không?”

“Chị không động, em cam đoan sẽ ngủ yên.” Hắn hôn nhẹ bên mặt cô, giọng nịnh nọt: “Chị yên tâm, nếu chị không đồng ý, em sẽ không ép buộc.”

Cậu ép buộc tôi còn ít chắc?

Ninh Thiển quay mặt, căm tức trừng hắn: “Thả tay ra! Siết chết tôi luôn đi cho rồi!”

Hắn bật cười trầm thấp, nới lỏng chút lực, để cô thở dễ hơn, nhưng vẫn ôm không buông: “Chị… ngủ thêm lát đi. Lát nữa em nấu cơm cho.”

Giọng hắn vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong lòng cô lại nghẹn chặt. Thật ra, đêm qua cô đã nghĩ đủ mọi kịch bản, nhưng tuyệt không ngờ sẽ là tình huống thế này.

Nếu hắn làm gì quá đáng, cô có thể dứt khoát đoạn tuyệt. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn lại vừa cứng rắn vừa dịu dàng, cho một bạt tai rồi lại đưa viên kẹo ngọt. Khiến cô chẳng thể toàn tâm chấp nhận, cũng chẳng thể hận đến cùng.

——

Bữa tối, khi hai người im lặng ăn cơm, Trần Thiên Dã bỗng ngẩng đầu, nói: “Chị, thật ra em chưa từng kể… hôm qua ngoài là sinh nhật em, cũng là ngày giỗ cha mẹ em.”

Ninh Thiển sững lại, dừng đũa, ngẩng lên nhìn.

“Ngày đó, cha mẹ hứa sẽ sớm xong việc để về cùng em mừng sinh nhật. Em chờ đợi rất lâu… nhưng cuối cùng chỉ nhận về tin cả hai mất mạng.”

Hắn như rơi vào ký ức, ánh mắt trống rỗng: “Chị, thật ra em chẳng có gì cả… Tất cả những gì em muốn giữ, cuối cùng đều mất hết. Em sợ, rất sợ, nếu chị biết chuyện năm xưa, chị sẽ không chút do dự mà rời đi. Nên em sống chết không nói. Em tưởng chị sẽ hiểu, sẽ đồng ý với cách làm của em… nhưng hóa ra… chị vẫn sẽ bỏ em… không ai cần em cả…”

Ninh Thiển siết chặt đôi đũa, tim bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cô hiểu rõ những bất an ấy, hiểu rõ những vết nứt trong lòng hắn. Cô biết sự chống cự và trốn chạy của mình là một đòn trí mạng đối với hắn.

Không thể phủ nhận, những lời ấy như lưỡi dao xoáy vào tim, từng nhát, từng nhát, bào mòn hết lớp kiên cường còn sót lại.

Sắc mặt Ninh Thiển dần trở nên trắng bệch. Cô bấm mạnh lên đùi, buộc mình lạnh lùng cứng rắn: “Trần Thiên Dã, cậu nói những lời này để làm gì? Biết dùng bạo lực vô ích thì đổi sang giở trò đáng thương, mong tôi thương hại cậu sao? Đừng diễn nữa. Cậu nghĩ kể hết mấy chuyện đó, tôi sẽ quay về bên cậu, tha thứ mọi thứ như chưa từng? Tôi tiện rẻ đến mức ấy sao? Có giỏi thì nhốt tôi cả đời, bằng không, sớm muộn gì tôi cũng sẽ chạy, sẽ sống một cuộc đời không có cậu!”

Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, bóng tối và dữ tợn trong mắt dâng lên nhanh đến đáng sợ, làm tim Ninh Thiển khựng lại một nhịp.