Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 19

topic

Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 19 :Bái cá chép may mắn

【Mọi người có phát hiện dạo này Tổng giám đốc Tần hơi... không bình thường không?】

Trần Đường ăn xong cơm, thấy Chương Thanh Đồng nhắn tin trong nhóm.

Cô ngẫm lại mọi chuyện dạo gần đây, hỏi: 【Anh ta mà còn có lúc bình thường á?】

Từ lúc cô xuyên tới thế giới này, đã thấy Tần Thời Uyên không quá bình thường rồi, giờ rốt cuộc cũng có người nhận ra sao?

Quản lý Vương lập tức đáp: 【Đương nhiên là có! Cô quên lần trước từ dạ yến về, Tần tổng còn tự lái xe đưa cô tới chỗ bọn tôi để giao đồ ăn à? Lãnh đạo thế này kiếm đâu ra! Trời biết, về nhà xong tôi còn xúc động khóc luôn.】

Chương Thanh Đồng: 【Tôi không nói chuyện đó, hôm qua tôi mang tài liệu cho Tần tổng, thấy anh ấy ngẩn người cười với đống văn kiện! Thật sự cười ngây ngô! Y như thằng con ngốc của ông trưởng thôn quê tôi ấy!】

Quản lý Vương: 【Chưa hết! Báo cáo tôi nộp hôm qua có một lỗi to tổ chảng, vậy mà anh ấy không mắng tôi! Vô lý, sao lại không mắng chứ?】

Trần Đường cả đời chưa thấy kiểu "yêu cầu" này.

【Ông mà thật sự muốn bị mắng thì tới tìm tôi, tôi giúp ông toại nguyện.】

Đặt điện thoại xuống, cô ngẫm kỹ phản ứng của Tần Thời Uyên dạo này, đúng là hơi khác: ngày nào cũng đúng giờ đi làm, chiều tan sở xong cũng không tăng ca nữa, điều này với "vua tăng ca" là quá bất hợp lý.

Theo kinh nghiệm của Trần Đường.

"Chẳng lẽ sắp chết rồi?"

Hệ thống nghe xong kết luận này suýt nghẹn, không nhịn được đính chính: 【Anh ta đang yêu.】

Trần Đường giật mình: "Với Bạch Điềm Điềm?"

【Đúng thế.】

"Từ khi nào?"

【Từ hôm dạ yến.】

"Gì cơ?!"

Hôm đó cô phòng thủ nghiêm ngặt với Tần Thời Uyên, cả chặng đường cứ kè kè bên Bạch Điềm Điềm, đến nhảy cũng giành người, suốt dạ yến hai người họ căn bản chẳng nói với nhau được mấy câu, thế mà vẫn yêu đương nổi?

Trần Đường sốc nặng, đúng là sức hút nam nữ chính ghê gớm thật.

Không có khó khăn thì yêu, có khó khăn, vượt khó mà yêu.

Trần Đường nghĩ nghĩ, nhấc xấp tài liệu trên bàn, gõ cửa phòng tổng giám đốc.

Cô nhớ trong nguyên tác hệ thống từng đưa, có nhắc sau khi Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm rơi vào lưới tình, có một đoạn thời gian cực kỳ ngọt ngào, hai người dính nhau như kẹo, tâm trạng Tần Thời Uyên rất tốt, giai đoạn đó trong công ty chẳng ai bị mắng, lỡ sai cũng không sao.

Xem lời của Chương Thanh Đồng và Quản lý Vương thì hiện giờ đúng là đang ở giai đoạn này.

Vừa hay, đưa mấy cái báo cáo cô làm hai hôm nay lên.

Cả đời Trần Đường lần đầu làm báo biểu, dùng kiến thức hệ thống nhồi nhét mấy ngày gần đây; chỉ là làm khó nói nên lời, cô vẫn ngại không dám nộp.

Giờ thì cơ hội đến rồi.

Tuy cơ hội này không phải cô tự tranh, nhưng cô sẽ tranh thủ.

Trần Đường ôm mấy tập tài liệu lồi lõm bước vào, thấy Tần Thời Uyên ngồi sau bàn làm việc, bề ngoài chẳng thay đổi gì, song quanh người lại lan toả bầu không khí hân hoan, lờ mờ như sắp nở hoa.

"Tần tổng, công việc anh giao trước đó, tôi làm xong rồi."

Trần Đường đưa báo biểu đã làm qua.

Tần Thời Uyên liếc một cái, lập tức cười lạnh: "Đây chẳng phải việc tôi giao cho cô nửa tháng trước à? Giờ mới xong?"

Thư ký Trần quả nhiên vẫn luôn lười biếng!

Trần Đường: "Dạo này bận quá, vừa rảnh ra là tôi làm ngay."

Tần Thời Uyên không nói, tiện tay lật xem báo biểu trên bàn, tức thì tối sầm mặt.

"Đây là báo cáo cô làm?!"

Một đống số to nhỏ lộn xộn, tiêu đề lệch hàng, thậm chí cả ô bảng còn chưa căn cho ngay!

Tần Thời Uyên kinh ngạc, Trần Đường ngày xưa lọt qua vòng tuyển thư ký MQ kiểu gì vậy?

Trần Đường đã rất cố gắng rồi.

Với một người cả đời chưa đi học, học cấp tốc với hệ thống mấy ngày mà được mức này cũng rất chi là không tệ.

Trần Đường cười gượng hai tiếng: "Vậy... nếu không còn việc gì, tôi ra ngoài trước nhé?"

"Đợi đã."

Tần Thời Uyên bỗng gọi cô lại, rồi lôi từ ngăn kéo ra một chồng tài liệu dày. "Đây là việc tiếp theo của cô, đi làm đi."

Trần Đường tròn mắt nhìn chồng tài liệu cao hơn cả Tần Thời Uyên.

"Sao công việc của người khác đều giảm, chỉ mỗi tôi lại tăng thế?"

Không phải đang yêu sao?

Tần Thời Uyên liếc cô một cái: "Tôi bỗng phát hiện sau khi cô vào làm, vẫn luôn lười nhác, trước đây cô không nộp bài, tôi liền theo thói quen tự làm. Về sau mấy thứ này cô tự làm, đúng hạn nộp."

Ôm "ngọn núi" tài liệu rời phòng tổng giám đốc, Trần Đường còn ngơ ngác, chụp một tấm gửi tố khổ.

【Công việc của thư ký mà nhiều đến vậy á?】

Chương Thanh Đồng: 【Bảo bối, hay để tớ làm phụ cậu chút?】

Trần Đường do dự, nhắn: 【Thôi để tớ thử trước, không nổi sẽ nhờ cậu.】

Cô lật qua lật lại mấy tập, phát hiện có nhiều nội dung hệ thống trước đó chưa dạy, có nghĩa đi làm rồi mà vẫn phải đi học thêm.

Lúc này, tiếng hệ thống vang lên: 【Học không? Những khoá này tôi cũng có.】

Trần Đường nghiến răng gật đầu.

"Học!"

Trong lúc Trần Đường bận học, Bùi Lan đang bận nấu ăn.

Làm phu nhân nhà giàu gần sáu mươi năm, giờ lại theo dì trong nhà học nấu nướng, sau vụ dạ yến lần trước, bà càng thấy phải tạo quan hệ tốt với Trần Đường.

Bà không biết sở thích của Trần Đường, nhưng qua mấy lần gặp, xem ra cô rất quan tâm đến chuyện ăn, Bùi Lan quyết định "lấy lòng theo ý thích".

Chỉ là người làm phu nhân quen rồi thì tay nghề bếp núc quả thực không ra sao, học cả buổi chiều, ngoài việc tăng lượng rác hữu cơ thì không tiến triển gì.

Tần Dũng câu cá về, cả nhà đã mù mịt khói, sộc lên mùi khét hắc mũi.

Ông cau mày gọi vợ ra khỏi bếp.

"Cho dù bà muốn mang cơm cho Thời Uyên, cũng đâu cần tự tay làm, bà không biết tay nghề mình thế nào à?"

Trước đây Bùi Lan cũng thường mang cơm cho Tần Thời Uyên, nhưng đều để dì nấu, không ngờ lần này tự mình vào bếp, suýt nổ tung nhà bếp.

Bùi Lan: "Tôi có phải làm cho nó đâu, mang đi nó cũng chẳng ăn, tôi làm cho thư ký Trần."

"Thư ký Trần? Một cô thư ký? Bà bày ra cả trận thế thế này là để nấu cho một thư ký ư?"

"Đúng vậy, là cô thư ký mới bên cạnh Thời Uyên."

Bùi Lan nhìn món ăn trong tay, lo lắng: "Ông nói xem, tôi mang mấy món này cho thư ký Trần, cô ấy có nhận không? Nhỡ cô ấy không ăn thì sao?"

Tần Dũng nghe mà thấy lố bịch.

"Vớ vẩn! Bà là mẹ của Tần Thời Uyên, lại tự tay nấu cho nhân viên của nó, bà thấy thích hợp à? Dạo này rốt cuộc bà bị làm sao vậy?"

Vài ngày nay, ông rõ ràng cảm thấy vợ thay đổi rất nhiều, không còn nổi nóng vô cớ, còn trở nên hơi dễ gần, dì và tài xế trong nhà đều bồn chồn, lén hỏi ông mấy lần.

Ban đầu Tần Dũng không để tâm, nhưng giờ thấy tận mắt, cũng phải tin.

"Chỉ vì người này, bà mới thành ra như bây giờ sao?"

Bùi Lan lắc đầu: "Ông không hiểu đâu, Thư ký Trần là người rất đặc biệt, ông mà gặp thể nào cũng sẽ thích cô ấy. Giờ tạo quan hệ tốt với cô ấy cũng có lợi cho nhà họ Tần chúng ta."

"Tôi không thấy một cô thư ký tép riu thì giúp được gì cho họ Tần!"

Tần Dũng khinh thường.

Họ Tần nhà to của lớn, cần ai giúp ư?

Bùi Lan nhìn ông bằng ánh mắt của người từng trải, như đang nhìn "phiên bản trước" của chính mình, bà biết giờ có nói gì cũng vô dụng.

"Rồi ông sẽ biết."

Nói xong lại lao vào bếp tiếp tục bận rộn.

Tần Dũng nhìn bà vợ mình nuôi nấng yêu chiều mấy chục năm "sa đọa" thành ra thế, thất vọng lắc đầu, xem ra mấy đồn đãi dạo này không phải không có cơ sở, đến lúc đi gặp "Thư ký Trần" này một chuyến.

Hai ngày sau, Tần Dũng xuất hiện ở công ty MQ.

Nói chính xác, MQ thực ra do Tần Dũng sáng lập năm xưa, ông phấn đấu mấy chục năm, từ một công ty nhỏ gây dựng dần thành lớn mạnh; mãi đến vài năm trước, Tần Thời Uyên nổi lên như vũ bão, mạnh mẽ đoạt quyền khống chế công ty.

Thấy Tần Thời Uyên quả thực có năng lực, Tần Dũng nảy ý định nghỉ hưu, nửa đẩy nửa nhận giao công ty lại, sau đó, dưới sự dẫn dắt của Tần Thời Uyên, MQ phát triển thần tốc, mới có địa vị và thành tích như bây giờ.

Khác với Bùi Lan, Tần Dũng biết Tần Thời Uyên không thích người nhà họ Tần tới công ty, nên từ ngày bàn giao, đây là lần đầu ông đến, lúc này ông vừa đánh golf xong ghé qua, đứng trước cửa, mặc áo polo trắng đơn giản, đội mũ che nắng, găng tay golf còn chưa tháo, trông cứ như một ông già tính khí cổ quái.

Thêm việc sau khi Tần Thời Uyên tiếp quản công ty đã "đại phẫu" thay máu đội ngũ, nên giờ trong MQ gần như chẳng ai biết người trước mặt là nhà sáng lập MQ, càng không biết ông là cha của Tần tổng.

Tần Dũng đi thẳng vào sảnh, không gây chú ý với ai, tự mình bước vào thang máy lên tầng cao nhất.

Ông quyết định đi thẳng tới gặp Trần Đường, xem rốt cuộc cô đã cho mọi người uống thứ "mê hồn canh" gì.

Bàn thư ký trước cửa lại chẳng có ai, tài liệu giấy tờ thì chất loạn kín cả mặt bàn, nhìn một chút quy củ cũng không có.

Đây chính là cô thư ký được bao người khen ngợi ư? Đến giờ làm còn không ngồi ở vị trí.

Tần Dũng trong lòng bất mãn, thầm nghĩ lát nữa gặp Tần Thời Uyên phải nhắc nhở lại kỷ luật nhân viên, rồi quay người đi về phía phòng tổng tài.

Đẩy cửa bước vào, không ngờ bên trong không có Tần Thời Uyên, mà là một người phụ nữ tóc ngắn mặc đồ vest đang khom lưng khiêng chậu cây xanh.

Tần Dũng nhìn kỹ một cái, nhận ra thân phận đối phương, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Cô đang làm cái gì?!"

Trần Đường đang cúi người, hai tay ôm lấy một chậu cây, nỗ lực dịch ra ngoài. Nghe tiếng mở cửa, cô vội ngẩng lên, thấy người vào không phải Tần Thời Uyên mới hơi thở phào, rồi đánh giá kỹ dáng vẻ đối phương.

Người trung niên trông đã ngoài sáu mươi, đội mũ che nắng, mặc áo polo, đeo găng tay lao động màu trắng, lại còn có thể tự ý phòng tổng tài...

Ý nghĩ loé qua.

"Chú là hậu cần mới à? Mau, qua giúp tôi một tay, khiêng cái chậu này ra ngoài."

Bị nhận nhầm là hậu cần, Tần Dũng có hơi khó chịu, song không sửa lời cô mà nhân tiện ôm tâm lý thăm dò, bước tới. Vừa nhìn rõ, ông sững người, mặt mày đại biến: "Cô lại dám làm chết cây phát tài?!"

Trong chậu sứ nâu sẫm trồng một cây phát tài, năm xưa Tần Dũng lập nghiệp đã mua về. Người làm ăn ít nhiều tin vào mấy thứ này, cây phát tài trong phòng làm việc, cá chép Koi trong bể, đều là cầu phong thuỷ tốt.

Lúc mua cây này chỉ to bằng bàn tay, mấy chục năm chăm bón, nay đã cao ngang người. Khi bàn giao công ty, ông còn đặc biệt dặn Tần Thời Uyên phải chăm cho tốt, cây còn là công ty còn.

Vậy mà lúc này, cây phát tài xanh um trong ký ức đã rũ hẳn, lá rụng bảy tám phần, mấy chiếc còn lại cũng ủ rũ, ngay cả thân cây cũng có dấu hiệu khô héo.

Cây phát tài của ông, "linh vật" của MQ, lại chết rồi?!

Cú sốc này còn lớn hơn lúc Tần Thời Uyên đòi cắt đứt quan hệ năm đó.

Tần Dũng hít mạnh một hơi, suýt nữa huyết áp vọt trần, lại bị Trần Đường đưa tay bịt miệng: "Nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy."

Cô căng thẳng liếc ra cửa, hạ giọng: "Tôi đâu cố ý, ai ngờ cây này khó nuôi vậy. Tôi tưới mấy hôm, lá càng lúc càng rũ, hết cách đành mua cây mới thay vào."

Trong "cẩm nang thư ký" Chương Thanh Đồng đưa cho, đặc biệt dặn phải chăm cây phát tài với bể Koi trong phòng Tần Thời Uyên. Cô làm theo từng mục, cần tưới thì không xới đất, ngay cả nhiệt độ nước cũng khống chế kỹ, nào ngờ cây phát tài nói chết là chết, chẳng nể mặt chút nào.

Vài hôm trước, lúc tưới phát hiện lá bắt đầu rụng héo, trong lòng đã thấy điềm gở, bèn lén hỏi chủ tiệm hoa, ông ta bảo không cứu nổi.

Hết cách, Trần Đường đành mua một cây mới. Khó khăn lắm chờ lúc Tần Thời Uyên đi ra ngoài, cô tranh thủ vào đổi, tính "giấu trời qua biển".

Ai ngờ vừa khéo bị người ta bắt gặp.

Sắc mặt Tần Dũng vô cùng khó coi, nhất thời không biết nên giận trước hay buồn trước. Chết đâu chỉ là một cây phát tài, rất có thể là tương lai MQ!

Ông nghiến răng truy hỏi: "Cây thành ra thế này, Tần Thời Uyên lại không phát hiện?"

"Không ạ, Tần tổng làm việc rất chuyên chú, chưa bao giờ qua xem."

Nghe vậy, Tần Dũng càng tức, Tần Thời Uyên lại trông "linh vật" ông để lại kiểu này? Nghịch tử!

Ông âm thầm nghiến răng, bước lên sờ cây phát tài bầu bạn bao năm, trong lòng bi thương dâng trào. Thực ra Tần Dũng luôn cảm thấy MQ lớn mạnh như hôm nay, chắc có phần phù hộ của đám linh vật. Giờ cây phát tài chết rồi, MQ còn "phát tài" nổi không?

Ông lo ngay ngáy, liếc sang cây phát tài mới Trần Đường mua, cành lá xum xuê, xanh mướt vươn thẳng, lại còn giống y như đúc cây đã chết, trong lòng ít nhiều được an ủi.

Mong cây phát tài mới này tiếp tục phù hộ MQ...

Nghĩ vậy, Tần Dũng đưa tay sờ thử. Vừa sờ lá, sắc mặt hơi nghi hoặc, lại ngồi xổm sờ thân cây, lập tức trừng mắt: "Cô mua... cây nhựa?!"

Trần Đường: "Đúng rồi. Mua cây thật, nhỡ tôi lại tưới chết thì sao? Dứt khoát mua cây giả, một lần khoẻ lo luôn! Yên tâm, tôi thử rồi, chỉ cần đừng giật lá, có dí sát nhìn cũng chẳng nhận ra."

Cây phát tài vốn đặt ở góc xa, cách bàn làm việc Tần Thời Uyên rất xa, bình thường anh ta chẳng qua đó, cùng lắm ngẩng đầu liếc một cái, xa thế thì phát hiện ra gì được.

Mua cây giả, cô khỏi lo tưới chết, thậm chí khỏi tưới cũng xong.

Tần Dũng hoàn toàn câm nín, khoé miệng giật giật, thậm chí ông còn không chắc cây phát tài bằng nhựa có được tính là "linh vật" nữa không, có giữ nổi phong thuỷ không.

Đúng lúc ấy, Trần Đường vẫy vẫy ông: "Chú ơi, qua đây phụ tôi khiêng cái đã. Khiêng cây chết ra ngoài, thay cây mới vào, không thì Tần tổng về là lộ!"

Kinh nghiệm bao năm cho cô biết: làm chuyện xấu mà bị bắt gặp, hoặc bịt miệng, hoặc lôi người ta xuống nước. Cô chọn vế sau.

Vốn Tần Dũng đang giận, song trước thúc giục liên hồi của Trần Đường, nửa đẩy nửa đưa, đến lúc hoàn hồn thì đã khiêng cây phát tài ra cầu thang.

Nhìn lá cây khô héo, ông lại buồn rười rượi: "Cây phát tài của ta..."

Không nhịn được đưa tay khều một cái, soạt, vài chiếc lá còn lại rụng sạch.

Động tác Tần Dũng lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn qua.

Trần Đường lùi ngay một bước, phủi sạch quan hệ: "Cái đoạn này không phải tôi làm đâu nhé, không liên quan tới tôi."

Tần Dũng suýt nghiến nát răng, trầm giọng chất vấn: "Cô làm thư ký tổng tài, đến một cái cây còn không chăm nổi, mới vào nửa tháng đã nuôi chết cây phát tài! Lần đầu tôi nghe cây phát tài to thế này cũng chết đấy!"

"Tôi làm đúng yêu cầu hết rồi, có lẽ... chỗ này phong thuỷ không tốt."

"Cây phát tài là để quản phong thuỷ đó... À phải rồi! Cá chép! Đám Koi thế nào?" Tần Dũng chợt nhớ ra, cuống quýt hỏi.

Cây phát tài đã không phát tài được nữa, cá chép thì không thể có chuyện.

Trần Đường: "Chú yên tâm, Koi vẫn khoẻ. Tôi đưa chú vào xem."

Nói xong dẫn Tần Dũng trở lại phòng tổng tài, chỉ chiếc bể cá khổng lồ đặt trên tủ: "Chú xem, con nào con nấy trắng trẻo mập mạp."

Tần Dũng lập tức tiến lại, tỉ mỉ xem tình trạng đàn Koi, thấy đúng là rất tốt, thậm chí còn hơn trong ký ức, lúc này mới thở phào. Ông liếc Trần Đường: "Cô không trồng được cây, nhưng nuôi cá thì khá đấy."

"Đương nhiên rồi."

Vừa nói, Trần Đường bốc ít thức ăn, thả mấy hạt vào bể, rồi lùi lại một bước, "bụp" một tiếng, sảng khoái dập đầu một cái trước bể cá.

Tần Dũng sững sờ tại chỗ: "Cô... làm gì vậy?!"

Trần Đường mặt không đổi sắc: "Trợ lý Chương dạy tôi, lúc cho mấy ông tổ này ăn thì dập đầu một cái, đảm bảo chúng nó không chết."

"Cái này... có tác dụng à?"

"Chắc là có. Dù sao từ lúc tôi tiếp quản đám Koi, chưa con nào ốm, còn cây phát tài thì chết. Chú bảo, có phải vì tôi không dập đầu với nó nên nó cố tình lăn ra chết dằn mặt không?" Trần Đường trầm tư.

Đầu óc Tần Dũng như nổ tung, tam quan vỡ vụn mà lại có cảm giác "đốn ngộ", mâu thuẫn đến cực điểm.

"Chú có muốn thử một cái không?" Trần Đường quay lại hỏi.

Tần Dũng mấp máy môi. Với một công ty, thân phận của "cá chép may mắn" rất vi diệu. Ông từng nghe một lời đồn: xưa có hai công ty cạnh tranh, lúc giằng co, một bên nửa đêm lẻn vào công ty kia, vớt hết Koi trong hồ sảnh ra đập chết; chưa đầy nửa năm sau, công ty đó làm ăn lao dốc, cuối cùng phá sản. Nghe thì hoang đường, nhưng với tuổi này của Tần Dũng, ông lại ngày càng tin.

Giờ cây phát tài chết rồi, chẳng lẽ tương lai cả MQ dồn cả vào mấy con Koi này?

Ánh mắt Tần Dũng trở nên rối bời, nhưng với thân phận của mình, ông tuyệt đối không thể làm ra chuyện quỳ bái cá chép như thế.

Thế là, ông chắp tay trước ngực, thành kính khấn vái mấy cái trước bể cá. Đừng chết nhé, đừng chết nhé, các ngươi nghìn vạn lần đừng có chết nữa.

Hai người cho cá ăn xong, lại dọn dẹp hiện trường, hủy chứng cứ.

Khi Tần Dũng cầm chổi quét sàn, ấn đường nhíu chặt, cảm giác mình đã hoàn toàn là đồng lõa với Trần Đường.

Vốn ông định tới gặp Trần Đường, xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì, sao cuối cùng lại thành ra thế này?

Quét xong, Tần Dũng bước ra khỏi phòng tổng tài, chậm rãi ngồi xuống bên bàn làm việc của Trần Đường.

Tới công ty MQ mới nửa tiếng, thực tế đã mang đến cho ông vô số đả kích to lớn, giờ ông cần cho trái tim mình chút thời gian đệm, sắp xếp lại suy nghĩ.

Ông ngồi một lúc, quay đầu nhìn Trần Đường đang làm việc, bỗng nhớ đến hai tiếng trước, mấy người bạn ông gặp ở sân golf.

Đường tổng của Tiền Cảnh Thông Tín, Lưu tổng của Mộng Tưởng Gia Cư, và Trương tổng của Hướng Vãng Khoa Kỹ, họ cũng đều là thành viên trong thương hội.

Quan hệ mọi người không tệ, thường tụ lại đánh golf.

Hôm nay trên sân, ba người nhắc đến một chuyện, đột nhiên nói muốn mời ông ăn cơm.

Tần Dũng lúc ấy ngẩn ra, đều là bạn cũ, quen thuộc đến mức này, vậy mà còn bày trò mời khách?

Thế nên Tần Dũng liên tiếp từ chối: "Không cần, quan hệ chúng ta còn phải khách sáo thế à? Thôi thôi."

Ba người lại cực kỳ kiên trì.

Đẩy qua đẩy lại một hồi, ba người cuối cùng cũng nói mục đích chính: "Thật ra, chúng tôi chủ yếu muốn mời con trai ông ăn một bữa."

Tần Thời Uyên?

Tần Dũng lúc ấy sững lại, nhìn ba người, trong lòng kinh ngạc, thì ra họ muốn gặp Tần Thời Uyên?

Chẳng lẽ MQ dạo này phát triển nhanh đến vậy? Đã có thể khiến mấy vị này để mắt?

Trong lòng Tần Dũng hơi đắc ý, liền sảng khoái gật đầu: "Được, tôi sẽ nói với nó."

Tuy hiện giờ Tần Thời Uyên đang bất hòa với gia đình, nhưng chuyện này ông vẫn có thể làm chủ, huống hồ như thế cũng có lợi cho sự phát triển của MQ.

Ba người nghe vậy liếc nhau cười, lại nói: "Vậy lúc Tần Thời Uyên đến, có thể để cậu ta đưa cả thư ký Trần theo không?"

Đây là lần thứ hai trong hai ngày, Tần Dũng nghe người khác nhắc đến Trần Đường.

Sắc mặt ông lập tức trở nên vi diệu: Bùi Lan nói thì thôi đi, sao ngay cả ba người trước mặt cũng nhắc?

Tần Dũng trước đó không tham gia bữa tiệc kia, chuyện làm náo động ở yến hội truyền khắp nơi ông cũng chưa nghe ai kể. Chủ yếu mọi người đều tưởng Bùi Lan sẽ nói cho ông, nhưng mấy ngày nay Bùi Lan mê mẩn nấu nướng, một chữ cũng chẳng nhắc.

Cho nên khi trông thấy ba người bạn thân vừa nhắc đến thư ký Trần đã lộ vẻ tán thưởng, thậm chí không tiếc thông qua ông bắc cầu, vòng vo một vòng lớn chỉ để mời cô ăn bữa cơm, trong lòng ông cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Cái cô Trần Đường ấy rốt cuộc có gì lợi hại?

Kết thúc trận golf ngày đó, ông lao thẳng đến MQ, thậm chí chưa kịp thay quần áo, vì thế mới bị Trần Đường nhận nhầm thành nhân viên hậu cần.

Giây phút này, Tần Dũng nhìn Trần Đường đang vụng về gõ bàn phím kiểu "một ngón tay thần công", nghi vấn trong lòng hóa thành một ngọn núi.

Người này rốt cuộc dựa vào cái gì mà khiến nhiều người nhìn cô với con mắt khác xưa?

Ngay cả một cây phát tài cô cũng nuôi không nổi! Tần Dũng phẫn nộ nghĩ.

Đúng lúc này, Trần Đường bỗng dừng tay đang gõ, hoạt động vai một chút, rồi thò tay vào tủ dưới bàn lục lọi, lôi ra một con gà quay, dúi vào tay Tần Dũng: "Cái này cho chú."

Tần Dũng sững ra, cúi đầu nhìn thứ trong tay, con gà quay còn đựng trong túi nylon, ông sống sáu mươi năm, cả đời chưa từng thấy kiểu đóng gói cẩu thả thế này.

"Đây là có ý gì?"

Trần Đường: "Đừng khách khí với tôi, trưa nay tôi mua thừa một phần, chú mang về ăn đi. Về sau chúng ta là bạn rồi, chuyện hôm nay, trời biết đất biết, tôi với chú biết."

Lúc này Tần Dũng mới từ từ phản ứng, mở to mắt: "Cô đây là... hối lộ tôi?"

Ông không phải tức giận, mà là thấy không thể tin nổi, đời này lại có người dùng gà quay hối lộ ông?

Trần Đường lắc đầu, sửa lại: "Tôi không tán đồng cách dùng từ của chú. Giờ chúng ta cùng chung một thuyền, chú cũng đâu muốn để Tần tổng phát hiện cái chậu phát tài ấy là do chúng ta cùng làm hỏng, đúng không?"

"Tôi làm lúc nào..."

Tần Dũng vừa định phản bác, chợt nhớ đến cây phát tài cuối cùng chỉ khều nhẹ một cái liền xào xạc rụng lá, biến thành "cọc trơ trọi", bèn im lặng.

Trần Đường liếc trang phục của ông, cảm thấy đối phương ăn mặc rất giản dị, chắc nhà cũng không khá giả, bèn hảo tâm nói: "Về sau nếu Tần tổng không có ở đây, Trợ lý Chương cũng không ở, Quản lý Vương cũng không ở, chú sang đây góp đơn với tôi nhé."

Ông thậm chí còn xếp thứ tư.

Khóe miệng Tần Dũng giật giật, mệt mỏi ngồi phịch xuống.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng xe rác, Trần Đường lập tức bật dậy, mở cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy xe rác đang thu gom.

"Chú ngồi đây một lát, tôi đem cái cây phát tài chết kia vứt lên xe rác, sẽ quay lại ngay!"

Nói xong, cô loáng cái đã lao vào buồng thang bộ, ôm cái chậu cây trụi lá cắm đầu chạy xuống.

Tần Dũng ngồi ngây ở bàn Trần Đường, nhớ lại mục đích mình đến đây hôm nay, rồi quay đầu thấy mấy tập tài liệu để trên bàn.

Đó là những báo biểu vừa rồi Trần Đường dùng "một ngón tay" gõ từng ký tự trên máy tính in ra.

Ông vừa cầm lên, mặt đã nhăn như khổ qua: cỡ chữ to nhỏ lộn xộn, dàn trang rối tung, bảng biểu lệch lạc, cái này mà cũng gọi là báo biểu?

Thế nhưng xem dần, nét mặt Tần Dũng chậm rãi trở nên nghiêm túc.

Những con số trên báo biểu vậy mà toàn bộ đều đúng!

Thậm chí ngay cả một số dữ liệu cần suy tính và dự báo cũng làm rất chính xác!

Dù trình độ báo biểu như thế này, nhiều thư ký xuất sắc cũng làm được; nhưng đặt cạnh bố cục xiêu vẹo hỗn loạn lại tạo nên một đối nghịch mạnh mẽ. Huống hồ người này vừa rồi còn lén tráo cây phát tài nhựa.

Ông lại cầm mấy tập tài liệu khác trên bàn xem tiếp, gạt chuyện dàn trang định dạng lộn xộn sang một bên, thì phần dữ liệu cốt lõi và các ý tưởng chủ chốt lại làm được khá tròn trịa.

Chẳng lẽ người này thật có mấy phần bản lĩnh?

Tần Dũng từ từ nhíu mày, nhất thời chìm vào trầm tư, lại ngồi thêm một lúc, mới xách con gà quay rời đi.

Vào thang máy xuống lầu, vừa tới sảnh, ông liền chạm mặt một vị tổng giám đốc trước đây từng làm dưới trướng ông. Đối phương lập tức nhận ra, vội bước tới chào: "Lão Tần tổng! Ngài sao lại đến? Có việc gì ạ?"

Tần Dũng thuận miệng: "Không có gì, chỉ tiện thể ghé xem."

Vị tổng giám đốc gật đầu, đang định hàn huyên, lại bỗng trông thấy con gà quay trong tay ông, ngẩn ra.

Xách gà quay tới... xem?

Lão Tần tổng sau khi về hưu, sở thích thay đổi ghê vậy sao?

Tổng giám đốc trong lòng đầy nghi hoặc, không dám hỏi, vội thu mắt lại, đích thân đưa Tần Dũng lên xe rời đi.

Đợi xe khuất khỏi tầm nhìn, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhắn cho Tần Thời Uyên: [Tần tổng, lúc nãy bố của cậu vừa tới công ty.]

Ai cũng biết Tần Thời Uyên không hợp với người nhà, bản "tiểu báo cáo" này nhất định phải đánh.

Quả nhiên, tin nhắn gửi đi chưa đến nửa tiếng, Tần Thời Uyên đã hùng hổ quay về.

Anh ta mặt mày u ám, đi thẳng lên văn phòng tầng thượng, liếc một vòng, không phát hiện dị thường gì.

Nhưng có nhân viên trông thấy tận mắt Tần Dũng từng đến đây, ông tới làm gì? Hơn nữa cố tình nhằm đúng lúc MQ đang đàm phán xong mấy vụ hợp tác lớn, rốt cuộc có mục đích gì?

Ánh mắt Tần Thời Uyên quét một vòng, dừng ở mấy chiếc camera lắp trong văn phòng, lập tức dặn Trợ lý Chương: "Gửi hết cho tôi đoạn giám sát ba tiếng gần đây, tôi muốn xem từng cái một!"

Trong văn phòng của Tần Thời Uyên lắp đến năm cái camera, có thể bao trùm mọi góc. Bất cứ ai bước vào làm gì cũng đều bị quay lại.

Chương Thanh Đồng nhanh chóng hồi đáp: [Tần tổng, tôi đã tìm được thứ ngài cần. Chỉ là lúc kiểm tra phát hiện camera trong văn phòng hình như bị người động vào, khu vực góc tây nam không ghi hình được.】

Góc tây nam...

Tần Thời Uyên ngoảnh nnhìn, đó là chỗ đặt cây phát tài.

Bên ấy không lưu trữ tài liệu nào liên quan công ty, nên anh ta không để tâm: 【Không sao, gửi các đoạn khác qua đi.】

Rất nhanh, Chương Thanh Đồng gửi tới mấy đoạn video.

【Tần tổng, những thứ ngài cần đều ở đây.】

Ánh mắt Tần Thời Uyên lạnh băng, ghim chặt vào màn hình, khép nhẹ mắt để bình tâm, rồi rê chuột bấm phát.

Trong hình ghi lại chính cảnh bên trong văn phòng.

Tần Dũng và Trần Đường cùng đứng trước bể cá cho cá ăn, trông quan hệ không tệ.

Đột nhiên, Trần Đường đặt lọ thức ăn xuống, lùi một bước, rất thuần thục mà dập đầu một cái.

Chuyện này Tần Thời Uyên từng thấy một lần, giờ cũng quen mắt.

Nhưng khiến anh ta chấn động là: đúng lúc Trần Đường dập đầu, bên cạnh Tần Dũng cũng giơ tay lên, hướng mấy con cá chép trong bể khom người làm lễ, dáng vẻ thành kính bái bái, miệng còn lẩm bẩm.

Một người dập đầu, một người chắp tay vái, khung hình yên ắng mà quái lạ.

Tần Thời Uyên đã nghĩ ra hàng trăm loại khả năng, cũng không ngờ mở giám sát ra lại thấy cảnh tượng như thế, anh ta sững người tại chỗ, trừng to mắt nhìn Tần Dũng đang chắp tay vái lũ cá chép.

Bố anh ta lén lút quay lại công ty, xông vào văn phòng của anh ta, hóa ra là để làm việc này?

Bái cá chép???