Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 20
topicLàm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 20 :Anh nhanh vậy sao?
Quan hệ giữa Tần Thời Uyên và bố không tốt, nhớ về thời thơ ấu, toàn là dáng vẻ hung hãn của Tần Dũng.
Sau khi trưởng thành giành quyền khống chế công ty MQ từ tay ông, Tần Thời Uyên vốn đã chuẩn bị tinh thần xé toạc mặt nạ, không ngờ đối phương lại chủ động nhượng bộ, khiến đại chiến không nổ ra, đôi bên rơi vào một trạng thái cân bằng vi diệu.
Tần Dũng không đến công ty, anh ta cũng không về nhà, tuy cùng họ Tần, nhưng nước sông không phạm nước giếng.
Thế mà hôm nay ông cố ý đến công ty, còn chắp tay vái mấy con cá chép này là có ý gì?
Tần Thời Uyên tua đi tua lại đoạn video giám sát, vẫn chẳng nhìn ra manh mối, bèn dứt khoát bước đến cạnh bồn cá, hơi khom người, tỉ mỉ ngắm nghía mấy con cá chép mập ú đang bơi lội bên trong.
Trần Đường cũng khá có thiên phú nuôi dưỡng, từ sau khi cô tới, cây phát tài cô trồng xanh rì rì, cá chép cũng càng ngày càng béo. Năng lực công việc thì không ra gì, các loại kỹ năng lặt vặt khác ngược lại biết không ít.
Tần Thời Uyên và cá chép mắt to trừng mắt nhỏ một lúc mà vẫn chẳng thấy gì lạ, bèn gọi Trần Đường vào.
"Hôm nay cô làm gì trong văn phòng của tôi?"
"Sao anh biết?"
Tần Thời Uyên hừ lạnh, chỉ vào camera trên trần: "Văn phòng tôi có giám sát, cô tưởng những động tác của cô tôi không biết à?"
Trần Đường nghe xong lại thở phào. Trước khi đổi cây phát tài, cô đã cố ý xoay lệch ống kính, camera căn bản không quay được cô. Không có kỹ xảo gì, toàn là kinh nghiệm tích lũy từ những ngày nhặt ve chai trước đây.
Cô lập tức phủ nhận: "Tôi có làm gì đâu."
"Không làm? Thế cái này là gì?"
Tần Thời Uyên xoay màn hình về phía cô, bấm nút phát. Trong hình ảnh, Trần Đường và Tần Dũng cùng quỳ lạy bái bái trước bể cá.
Thấy thế, Trần Đường giải thích: "Đấy là nhân viên hậu cần mới, tôi với ông ấy cho cá ăn."
"Hậu... cần?!"
Tần Thời Uyên hơi mở to mắt, lại nhìn kỹ Tần Dũng trong video.
Ông hẳn vừa từ sân golf về, đội mũ che nắng, đeo găng, quần áo thì nhẹ nhàng đơn giản. Nếu người ngoài không biết... trông đúng là khá giống nhân viên hậu cần thật.
"Hai người chỉ cho cá ăn thôi?"
Trần Đường gật đầu. "Tôi còn tặng ông ấy một con gà quay nữa mà."
Tần Thời Uyên: ...
"Tần tổng, còn chuyện gì không?" Trần Đường hỏi.
Lúc này tâm trạng Tần Thời Uyên vô cùng phức tạp. Cả chuyện này quá đỗi hoang đường, thậm chí khiến anh ta thoáng mơ hồ. Anh ta phất tay: "Không, cô ra ngoài đi."
Trên máy, Tần Dũng vẫn còn đang chắp tay vái bể cá, kỳ lạ hết chỗ nói. Lần đầu tiên anh ga biết, thì ra ba mình còn có sở thích này...
Rời khỏi văn phòng, Trần Đường nghi hoặc hỏi hệ thống: "Tiểu Nhất, mày nói hồi nãy Tần Thời Uyên có ý gì? Chẳng lẽ anh ta phát hiện cây phát tài là giả rồi?"
Hệ thống dĩ nhiên biết rõ ngọn ngành. Lúc Trần Đường đổi cây, Tần Dũng vừa vào là hệ thống đã nhận ra thân phận của ông. Khi ấy nó định lên tiếng, ai ngờ Trần Đường nhanh miệng nhận nhầm ông là nhân viên hậu cần. Kỳ quái là Tần Dũng lại không phản bác, không những chấp nhận thân phận ấy, còn giúp Trần Đường cùng đổi cây, cho cá ăn, khiến hệ thống cũng ngơ ngác theo.
Giờ đối mặt câu hỏi của Trần Đường, nó cũng không biết phải giải thích sao.
【Có lẽ là không phát hiện đâu? Ký chủ đừng lo.】
"Thế thì tốt, tao không muốn bị trừ lương đâu."
Bên kia, Tần Dũng còn không biết cảnh mình cho cá ăn đã bị con trai xem trọn. Ông xách gà quay về đến nhà.
Bước vào bếp, Bùi Lan vẫn còn đang "đấu trí đấu dũng" với bếp núc, ngoài việc làm tăng rác thải nhà bếp thì chẳng tiến triển gì.
Bùi Lan tranh thủ liếc ông một cái, thấy đồ trong tay ông, mừng rỡ: "Ông còn mua gà quay à? Nhưng đây là của cửa hàng nào? Sao tôi chưa từng thấy loại bao bì này?"
Dùng túi nhựa đựng, trông cũng khá độc đáo.
Tần Dũng cúi mắt nhìn, như lúc này mới phát hiện mình vô thức xách gà quay về thật, cau mày: "Không phải mua, người ta tặng."
"Ai tặng? Tặng thứ này..."
"Trần Đường."
Bùi Lan trừng to mắt, không dám tin nhìn con gà trong tay: "Trần Đường tặng ông đồ á? Vì sao?"
Quá đáng thật. Rõ ràng hôm qua Tần Dũng còn bày tỏ ý kiến, tưởng ông không ưa Trần Đường, ai ngờ lại lén đến MQ.
Trần Đường tặng quà cho ông, còn bà thì chẳng được gì!
Bùi Lan chua lè.
Tần Dũng nhìn con gà cũng thấy mông lung. Chuyện xảy ra ở MQ lúc nãy như một giấc mơ, một cách mơ hồ, ông bị Trần Đường dắt dắt dắt mà đi.
Ông không dám nói mình tham gia chuyện hoang đường như đổi cây phát tài nhựa, bèn qua loa phất tay: "Nói chung là tôi giúp cô ta chút việc nên cô ta tặng tôi. Ăn không? Không ăn tôi vứt."
"Đừng vứt!"
Bùi Lan vội vàng nhận lấy. Gà quay có quan trọng gì đâu, quan trọng là Trần Đường đưa, ắt hẳn có chỗ "bí quyết độc môn".
Nhìn bà hí hửng bày ra đĩa, tâm trạng Tần Dũng phức tạp, ngồi một lúc, chợt nhớ chuyện đã hẹn với mấy người bạn ở sân golf, bèn mở miệng: "Hôm nay tôi đánh golf cùng Đường tổng bên Tiền Cảnh Thông Tấn, Lưu tổng của Giấc Mơ Gia Cư, với Trương tổng ở Hướng Vọng Khoa Kỹ. Họ muốn mời Trần Đường ăn cơm."
Vốn định phàn nàn mấy ông bạn thân bị dở hơi, không ngờ Bùi Lan lại gật đầu như lẽ đương nhiên: "Thế mới là chuyện tốt chứ, nhớ chọn nhà hàng cho đàng hoàng."
"Đáng đến mức ấy à?"
"Dĩ nhiên là đáng! Trần Đường cứu mạng người ta, mời một bữa cơm thì sao? Đó là việc họ nên làm."
Nghe đến đây, Tần Dũng cuối cùng cũng chộp được từ khóa trong lời bà.
"Cứu mạng? Ý gì?"
Bùi Lan quay lại: "Ôngkhông biết à? Hôm dạ yến xảy ra sự cố, đèn chùm rơi xuống suýt đè người, Trần Đường cứu họ đó. Không thì hôm nay ông muốn hẹn đánh golf còn chẳng hẹn nổi."
Một câu ngắn gọn, nhưng Tần Dũng cảm thấy rõ cảnh tượng lúc ấy nguy hiểm đến mức nào. Ông hít mạnh một hơi, kinh hãi thốt lên: "Chuyện quan trọng thế này, trước sao không nói?"
Bùi Lan chớp mắt, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn ông: "Không ai nói với ông à? Tần Dũng, nhân phẩm ông kém vậy sao? Kêu ông ngày ngày đi đánh golf, chuyện lớn như vậy lại không biết."
Tần Dũng nghẹn họng, đứng phắt dậy muốn cãi đôi câu, nhưng thấy con dao làm bếp trong tay Bùi Lan, lại lặng lẽ ngồi xuống. Giữ gìn hôn nhân ba mươi năm, trông cả vào một chữ nhịn.
Hóa ra hôm yến tiệc còn có việc như vậy, bảo sao mấy vị tổng giám đốc khen không dứt miệng, đổi là ai mà chẳng khen?
Thế thì có thể lý giải.
Nói thì nói vậy, bữa đó ông vẫn sẽ không đi.
Do dự chốc lát, ông lấy điện thoại, tìm số của Tần Thời Uyên, nhìn dòng "lần liên hệ cuối cùng" vậy mà đã nửa năm.
Quan hệ cha con đến mức này rồi ư?
Thoáng thất thần, ông nhấn gọi.
Tiếng tút kéo dài, ngay lúc Tần Dũng tưởng đối phương sẽ không nghe thì máy được kết nối.
Chỉ có điều nối máy rồi, hai bên đều không nói, qua đến năm sáu giây, Tần Dũng mới mở lời: "Tần Thời Uyên, hôm nay ta đến MQ."
Bên kia, Tần Thời Uyên nhất thời không biết đáp thế nào, trong đầu toàn là cảnh cho cá ăn.
Nín nửa ngày, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
Tần Dũng thấy kỳ lạ, từ lúc nắm MQ, nó đề phòng ông còn hơn phòng trộm, nay nghe ông đến công ty lại bình thản vậy.
Chẳng lẽ kỳ phản nghịch qua rồi, muốn hòa giải với nhà?
Trong mắt Tần Dũng và Bùi Lan, bao năm nay các hành vi của Tần Thời Uyên đều thuộc về "kỳ phản nghịch đến muộn", ngoài ra không phát hiện vấn đề gì khác.
Giờ thái độ nó mềm xuống, ông còn thấy vui.
"Ngày mai có bữa cơm. Đường tổng bên Tiền Cảnh Thông Tấn, Lưu tổng của Giấc Mơ Gia Cư, Trương tổng ở Hướng Vọng Khoa Kỹ muốn mời con ăn một bữa. Đến lúc đó mang luôn cô thư ký của con theo."
Tần Thời Uyên nghe là hiểu ngay. Dẫu tin này đến từ Tần Dũng khiến anh ta hơi khó chịu, nhưng cơ hội tốt thế không thể bỏ.
Anh ta nghĩ một thoáng, hỏi: "Thế ông có đi không?"
Mong là đừng đi, anh ta không muốn chạm mặt "người cha trên danh nghĩa" ấy ở bàn tiệc. Nếu ông đi, anh ta sẽ không đi.
Nghe câu ấy, tim Tần Dũng khựng lại. Thằng bé mở lòng rồi?
Suýt nữa ông đáp "đi", nhưng nghĩ đến việc Trần Đường cũng sẽ có mặt, lúc ấy mà chạm mặt thì ngượng chết, đành khéo léo từ chối: "Ta không đi."
Tần Thời Uyên thở phào: "Được, hôm đó tôi sẽ đến."
Nói xong cúp máy.
Tần Dũng cũng tắt máy, lặng đi chốc lát, rồi quay sang bảo Bùi Lan: "Vừa rồi con trai mời tôi ăn cơm."
"Thật à?" Bùi Lan mừng rỡ: "Con lớn rồi, biết nghĩ cho cha mẹ rồi."
Tần Dũng gật đầu: "Ừ, cảm động thật, nhưng tôi không nhận lời."
Chiều hôm sau, Trần Đường theo Tần Thời Uyên đến khách sạn Thánh Hào. Trước khi vào cửa, Tần Thời Uyên đặc biệt dặn cả đống điều cần chú ý.
Mắt Trần Đường sáng rực xanh lè, tai trái qua, tai phải ra: "Bao giờ mình vào? Tôi đói lắm rồi."
Từ lúc biết có bữa này, cô đã nhịn từ trưa, quyết tâm đến làm một bữa ra trò, giờ bụng réo như sấm. Tần Thời Uyên không nói nhiều, lấy ra một tấm thẻ: "Trong này có một trăm nghìn."
Ánh mắt thất thần của Trần Đường lập tức tập trung, dán chặt vào chiếc thẻ, móc cái ví lép kẹp ra mở: "Đây, bỏ vào ví tôi."
Tần Thời Uyên: "Hôm nay làm cho tốt, đây là tiền thưởng tháng của cô, rõ chưa?"
"Rõ."
"Nhớ kỹ, vào rồi thì có lời nói được, có lời không được nói, rõ chưa?"
"Rõ."
Chỉ cần 100 nghìn là ngoan vậy ư?
Nhìn chiếc thẻ trong tay, anh ta thầm nghĩ, giá mà rút sớm hơn thì tốt.
"Đi, vào thôi."
Hai người bước vào nhà hàng. Trần Đường đi sau, liếc ngang ngó dọc, vừa hỏi hệ thống trong đầu: "Tiểu Nhất, chắc đây đúng là nơi nam nữ chính nâng nhiệt tình cảm chứ?"
Hệ thống 001: 【Đúng. Tối nay nữ chính sẽ gặp nguy hiểm tại khách sạn Thánh Hào, nam chính sẽ xả thân cứu mỹ nhân, cũng điểm rẽ quan trọng của cốt truyện.】
"Nhưng Bạch Điềm Điềm hôm nay không đến mà?"
Trần Đường hơi ngờ vực. Khi hệ thống báo tin này, cô đã hỏi Tần Thời Uyên, đối phương bảo hôm nay chỉ là bữa ăn thương mại, Bạch Điềm Điềm sẽ không đến.
—
Trên bàn, ba vị tổng giám đốc được Trần Đường cứu tại dạ yến hôm ấy đã đến đủ. Mục đích chính hôm nay là cảm tạ cô, nên món ăn trên bàn đều theo khẩu vị của Trần Đường, khác hẳn mấy đồ "ăn sạch sống khỏe" bên ngoài, đập vào mắt toàn là cao lương mỹ vị, dầu mỡ, tinh bột đầy đủ, nhìn thôi đã thèm.
Đường tổng Tiền Cảnh Thông Tấn niềm nở: "Thực ra chúng tôi sớm nên mời thư ký Trần một bữa. Không có cô, chúng tôi chắc đã sớm báo danh ở địa phủ rồi. Hôm nay có dịp, thư ký Trần cứ tự nhiên, đừng nói ăn uống, cô muốn gì, chúng tôi cũng có thể đáp ứng!"
Nhìn ba ánh mắt trông chờ, Trần Đường dao động.
Ban đầu cô chẳng nghĩ nhiều, giờ thì lung lay thật.
Cô khẽ hỏi Tần Thời Uyên: "Nếu tôi nói, để họ mỗi người cho tôi mười triệu thì có phải hơi ít không?"
Cứu Bùi Lan còn được một triệu, ba người này địa vị cao, thêm một số 0 chẳng phải quá đáng.
Tần Thời Uyên trừng mắt, biết cô háo tiền, không ngờ háo đến mức này.
"Không được nói. Hôm nay đến ăn cơm, ai lại đòi tiền như cô?"
"Trước không có, giờ có rồi mà?"
Mấu chốt là bên kia thật lòng muốn báo ân, cho họ cơ hội, cũng là cho mình cơ hội. Nhưng Tần Thời Uyên nhất quyết không cho cô mở miệng.
Hôm nay anh ta muốn mượn "ân cứu mạng" của Trần Đường để thuận thế kết nối nhân mạch và kênh phía sau ba vị tổng tài này. Nếu giờ lấy luôn mười triệu, thì ơn đã trả xong, sau này còn tiếp thế nào?
Giờ là mười triệu, nhưng giá trị sau lưng họ còn vượt xa con số ấy.
Trần Đường đành nuốt hết vào bụng, không tiền thì ăn cũng được chứ?
Trên bàn tụ hội bốn mãnh hổ thương trường, Trần Đường trái phải công kích, cứ ăn phần mình, định bụng hôm nay ăn cả gói mang cả bọc, bù cho những gì đã mất.
Động tác gần như thô lỗ, vậy mà chẳng ai phật lòng, ba vị tổng tài còn cười híp mắt, gắp mấy đĩa lại gần cô, rồi nhìn sang Tần Thời Uyên: "Tần tổng, thư ký của cậu thú vị thật. Nói thật, trước kia cậu từ tay ba cậu tiếp quản MQ, dấy lên không ít sóng gió, lúc đó bọn tôi cũng có đôi chút hiểu lầm, mong cậu đừng để bụng."
Nói "tiếp quản" cũng tính là khách khí, theo tình thế khi ấy, MQ hoàn toàn là Tần Thời Uyên đoạt về, dậy sóng khắp nơi.
Mấy vị kia đều là bạn thân của Tần Dũng, tự nhiên sẽ đứng về phía ông, nên trước giờ vẫn khá có ý kiến với Tần Thời Uyên. Mãi đến lần trước được thư ký Trần cứu, họ mới chịu buông khúc mắc trong lòng.
Bình thường Tần Thời Uyên chẳng muốn bàn chuyện về Tần Dũng, vậy mà lúc này nghe họ nói, trong đầu anh ta bỗng hiện lên đoạn video giám sát cảnh cho cá ăn, không nhịn được hỏi: "Ngoài đánh golf ra, hình như ông ấy rất thích cá koi?"
"Chứ còn gì nữa. Không chỉ koi đâu, cái gì cây phát tài, bùa hộ mệnh... ông ấy đều quý như vàng. Tính ông ấy hơi mê tín."
"Hồi MQ dời sang tòa nhà hiện tại, ông ấy còn đặc biệt đặt một cái bể cá thật to trong văn phòng, bỏ tiền lớn mua mấy con koi thả vào, nâng niu lắm, nói là để đổi vận. Ai mà lỡ làm hư mấy món cát tường ấy, ông ấy chắc chắn không bỏ qua, có khi còn nổi nóng đánh người ta một trận."
Nhắc chuyện xưa, mấy người cười ồ cả lên.
Tần Thời Uyên nhất thời tâm trạng phức tạp: "Ông ấy đúng là... bảo bọc kỹ thật."
Bảo bọc đến mức còn khấn vái trước bể cá cơ mà.
Ngần ấy năm rồi, anh ta mới phát hiện ra Tần Dũng còn có thú vui như vậy.
Lúc này Trần Đường cũng im thin thít. Cô chợt nghĩ đến cây phát tài mình tưới cho chết, lỡ để Tần Dũng biết thì toi đời mất? Chắc là ông không biết đâu nhỉ?
Hệ thống nghe thấy ý nghĩ ấy, "người" duy nhất biết sự thật cũng rơi vào trầm mặc. Không những ông biết, còn cùng cô thay cây phát tài giả, ai tin nổi chứ?
Trong lúc mọi người đang nhắc đến Tần Dũng, thì Tần Dũng cũng đã đến khách sạn Thánh Hào. Ban đầu ông không định qua, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, cuối cùng lén theo tới.
Để khỏi bị phát hiện, ông hóa trang sơ qua, đội mũ, đeo khẩu trang, quấn kín từ đầu đến chân, len lén đứng trước sảnh ngó nghiêng. Nhìn một lúc mới sực nhớ mọi người chắc ngồi phòng riêng, đứng đây chẳng thấy được gì.
Hỏi thăm số phòng xong, ông rón rén đi tới, khẽ khàng hé cửa phòng, tính lén nhìn một cái xem bên trong thế nào. Vừa ghé sát, lại thấy trong phòng là mấy thanh niên ăn mặc kiểu sinh viên, bên chân đặt toàn balô nặng trịch, nói cười rôm rả, trông như đang liên hoan.
Phản ứng đầu tiên của Tần Dũng là vào nhầm phòng, đang định rút lui thì cô gái ngồi sát cửa còn lanh hơn, "rầm" một tiếng kéo toang cửa, hàng mày mắt xinh đẹp tràn đầy cảnh giác: "Ông định làm gì?"
Tần Dũng còn đang khom người, dáng vẻ lén lút càng khiến cả phòng chú ý, mọi người ùa ra vây quanh.
"Ông rình cái gì đấy?"
Cả đời Tần Dũng hiếm khi lâm vào cảnh bối rối như vậy, may mà trước khi ra cửa đã đội mũ đeo khẩu trang, có nhìn cũng chẳng nhận ra.
"Xin lỗi, tôi nhầm phòng."
Ông tỏ vẻ bình thản, đứng thẳng người, vội vã buông một câu rồi quay người chuồn mất, để lại cả phòng toàn gương mặt ngơ ngác.
"Ông ta định làm gì vậy?"
"Chắc b**n th** rồi. May mà Điềm Điềm phát hiện. Cậu làm sao mà biết thế? Nãy tụi tôi có ai để ý đâu."
Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn lên Bạch Điềm Điềm, vừa rồi chính là cô ấy kéo cửa.
Bạch Điềm Điềm mỉm cười, hơi ngại ngùng: "Tôi có một người bạn, lần nào cũng phát hiện nguy hiểm đầu tiên, tôi học theo cô ấy thôi."
Cả phòng lập tức sáng mắt: "Xịn quá! Có phải người cậu kể trong vụ tai nạn xe và vụ đèn chùm đã cứu cậu không?"
Bạch Điềm Điềm gật đầu: "Ừ. Đợi mọi người thi xong, tôi có thể giới thiệu."
Hôm nay là buổi họp lớp ôn thi cao học mà Bạch Điềm Điềm đăng ký.
Từ khi được Trần Đường gợi ý, cô ấy càng quyết tâm chuyện thi cao học. Sau thời gian tự học, cô ấy đăng ký lớp bổ túc, hôm nay lớp tổ chức liên hoan, gần như ai cũng đến.
Việc này cô ấy chưa nói với ai, nên buổi tụ họp hôm nay cũng là lén đi. May mà Tần Thời Uyên hôm nay cũng bận ra ngoài, cô ấy tính xong tiệc sẽ về ngay.
Vừa nghĩ, cô ấy vừa lấy điện thoại nhắn cho Tần Thời Uyên: 【Thời Uyên, lúc anh về có thể nhắn trước cho em một tiếng không? Em chuẩn bị một chút.】
Từ sau bữa dạ yến, mối quan hệ của hai người dịu lại, ít nhất không còn lạnh tanh như trước,na ná bạn cùng nhà.
Ở phòng bên, Tần Thời Uyên mở máy thấy tin nhắn, khóe miệng khẽ cong đến mức chính anh ta cũng chẳng nhận ra: 【Chuẩn bị gì?】
Bạch Điềm Điềm tất nhiên không dám nói mình đang đi tụ họp, là chim hoàng yến, cô ấy có nguyên tắc nghề nghiệp, bèn trả lời: 【Một bất ngờ.】
Tần Thời Uyên nhướng mày, gõ một chữ: 【Được.】
Thu điện thoại lại, trong lòng anh ta có chút ngọt, quay đầu đã thấy Trần Đường bên cạnh đang bận rộn đóng gói đồ ăn thừa, nụ cười trên môi lập tức biến mất, lý trí quay về, thậm chí còn âm thầm nghiến răng: "Thư ký Trần, cô chưa ăn đủ à?"
Nửa bàn đồ ăn đã vào bụng cô, mà trông vẫn còn ham hố. Chờ một vị tổng giám đốc rời bàn, cô đã gọi phục vụ lấy mấy hộp, bắt đầu đóng hộp.
"Phí của trời là đáng chê." Trần Đường đáp một câu, lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Tần Thời Uyên hít sâu một hơi, nghĩ đến hôm nay cô quả thực giúp không ít, đành nén khó chịu, cầm lên ly rượu trên bàn uống một ngụm.
Một lát sau, đến khi Trần Đường đóng gói xong xuôi, tay xách nách mang: "Tần tổng, mình đi thôi."
Tần Thời Uyên cau có đứng dậy, vừa định bước đi thì sắc mặt chợt đổi, lại từ từ ngồi xuống, động tác có phần cứng đờ.
Trần Đường nghi hoặc: "Tần tổng, anh sao vậy? Không đi nữa à? Vừa rồi còn giục tôi mà?"
Tần Thời Uyên cảm nhận biến hóa trong cơ thể, mặt càng lúc càng khó coi, mắt quét một vòng mặt bàn, giữa mớ hỗn độn, anh ta dùng chút lý trí còn sót lại mà xâu chuỗi vấn đề: "Ly rượu vừa rồi có vấn đề."
Trần Đường đi tới nhìn cái ly cạnh tay anh ta, đó là ly rượu một phục vụ mang vào giữa bữa, cô không thích uống nên không đụng.
"Rượu làm sao cơ?"
Toàn thân Tần Thời Uyên căng như dây đàn, như đang ra sức chống đỡ, không đáp.
Đúng lúc ấy, giọng hơi gấp của hệ thống vang lên trong đầu:【Xong rồi, nam chính trúng xuân dược! Ly rượu bị người ta hạ thuốc!】
"Gì cơ? Không phải mày nói hôm nay người gặp nguy là Bạch Điềm Điềm sao? Sao lại thành Tần Thời Uyên?"
【Tôi cũng không rõ. Giờ quan trọng nhất là giải quyết cho nam chính trước.】
Giải quyết kiểu gì? Trong đầu Trần Đường thoáng qua mấy tình tiết cẩu huyết từng đọc, cô bật lùi một bước, kéo giãn khoảng cách: "Tần tổng, anh còn đi nổi không?"
Thuốc mạnh đến mức chỉ vài phút mà mắt Tần Thời Uyên đã đỏ ngầu, hơi thở bỏng rát, tay siết chặt, gân xanh nổi bật, giọng khàn đến lạ: "Không."
Trần Đường khổ sở, ra ngoài ăn một bữa mà cũng gặp tai bay vạ gió. Giờ làm sao? Anh ta đứng dậy còn không được, lẽ nào phải để cô dìu vào viện? Mà mười túi đồ ăn đóng hộp này biết tính sao? Một bên là nam chính, một bên đồ thừa, khó quá đi!
Tần Thời Uyên hít sâu, vật lộn với cơn sóng cuộn trong người, cảm giác sắp vỡ bờ, trầm giọng ra lệnh: "Thư ký Trần, cho cô ba phút, nghĩ cách giải quyết đi!"
Trần Đường giật mình: "Hả? Anh nhanh vậy à?"
Vốn đã trúng thuốc, nghe câu ấy, Tần Thời Uyên suýt tức chết, nghiến răng: "Tôi bảo cô ra ngoài tìm người!"
"Tìm ai? Chẳng lẽ anh muốn hại đời con gái nhà người ta?"
"Tôi bảo cô đi..."
Chưa dứt lời, cửa phòng đột ngột mở ra, một gương mặt thanh tú đeo kính ló vào: "Xin chào, bên các anh có ghế thừa không ạ? Bên tôi thiếu ghế..."
Nói xong, vừa nhìn rõ Trần Đường và Tần Thời Uyên bên trong, người ấy tròn mắt.
Trần Đường cũng sững sờ: "Bạch Điềm Điềm? Sao cô lại ở đây?!"