Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 95

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 95 :Thôn Phệ Tinh Thần

“ tịchThần y , người có biết độc trong cơ thể Hạo Huyền là loại gì không?”

Động tác của Hòa Hy hơi khựng lại. Nàng im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói:

“Trong người Âu Dương công tử là độc Thôn Phệ Tinh Thần.
Loại độc này vô cùng hiếm tại nước Kim Lăng, không màu không mùi, rất khó phát hiện.
Một khi trúng độc, nó sẽ lấy linh lực trong cơ thể làm dưỡng chất, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân.
Kinh mạch sẽ mục rữa từng tấc một, đan điền dần khô héo, cuối cùng cả người chỉ còn lại một lớp da, rồi tắt thở.
Trong quá trình ấy, nạn nhân sẽ cảm giác giống như có hàng ngàn con kiến gặm nhấm, đau đớn đến mức cầu chết cũng không được.
Người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi.”

Khi nói những lời này, Hòa Hy hơi đỏ mặt—không phải vì ngượng ngùng, mà bởi nàng không phải là người tự tìm ra thông tin về loại độc này.

Tất cả tư liệu về độc Thôn Phệ Tinh Thần đều đến từ Nam cung Duệ.

Sau khi lấy mẫu độc, hắn mang theo bình độc rời đi, vài ngày sau cho người gửi đến một Ngọc giản ghi lại:

nguồn gốc cấu tạo độc dược, đặc tính độc tính, thậm chí cả ví dụ thực tế.

Với độc dược hiếm thế này, nàng hiểu rất rõ trong thời gian ngắn như vậy, không thể nào nàng có được thông tin.

Nhưng nghĩ đến câu cuối cùng hắn để lại trên Ngọc giản, sự biết ơn của nàng lập tức biến thành bực bội.

Tên vô lại đó còn dám viết: “Ban đêm nhớ đến ta.”
Mơ đi!

Sắc mặt Âu Dương Chí Hùng và Âu Dương Hạo Huyền lập tức thay đổi.

Âu Dương Chí Hùng giận dữ vung tay đập mạnh vào tảng đá lớn bên cạnh.

Ầm!

Tảng đá cao đến thắt lưng lập tức nổ tung thành bụi.

“Kẻ nào lại độc ác đến mức dùng Thôn Phệ Tinh Thần để đối phó với Âu Dương gia ta?!
Không chỉ muốn hủy Hạo Huyền, mà còn muốn chúng ta tuyệt vọng không còn lối thoát!”

Âu Dương Hạo Huyền nhếch môi, giọng lạnh lẽo:

“Không cần biết hắn là ai.
Dám tính kế Âu Dương Hạo Huyền ta sẽ khiến hắn trả giá gấp ngàn lần.”

Hòa Hy không hứng thú với ân oán báo thù của Âu Dương gia, bệnh đã chữa xong, nàng chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa bước được vài bước, giọng nói trầm thấp của Hạo Huyền vang lên:

“ tịch Thần y , xin dừng bước.”

Hòa Hy quay đầu lại.

Thiếu niên chống tay xuống ghế, gắng sức đứng dậy. Dù thân thể gầy yếu dưới nắng chiều, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp.

“tịch Thần y, ta có thể… gọi người là Tịch nguyệt không?”

Hòa Hy nâng mày nhưng không trả lời.

Nhưng Âu Dương Hạo Huyền không cần nàng đáp. Hắn cười nhạt:

“Có lẽ Tịch nguyệt không xem trọng ta, nhưng ta vẫn phải nói.
Người đã ban cho ta mạng sống thứ hai.
Âu Dương Hạo Huyền xin thề—
Chỉ cần Tịch nguyệt mở lời, chỉ cần không khiến Âu Dương gia gặp họa,
dù núi đao biển lửa, ta cũng sẽ làm cho bằng được.
Nếu ta nuốt lời—
trời tru đất diệt.”

Hòa Hy hơi ngẩn người.
Âu Dương Chí Hùng cũng bị chấn động.

Nghĩ đến đứa con từng nửa tháng trước còn tuyệt vọng muốn chết, lòng ông bỗng nhẹ nhõm.

Báo ân mạng, lấy mạng báo ân.
Không hề quá đáng.

Nhưng Hòa Hy chỉ nhìn thiếu niên lạnh lùng đó vài giây, thấy đôi mắt hắn quá sáng nhưng lại quá lạnh.

Một ánh sáng giống như cực quang giữa băng tuyết—đẹp nhưng vô cảm.

Nàng cười nhạt, xoay người rời khỏi Âu Dương phủ.

Lời thề? Cam kết?

Với nàng mà nói, đều vô nghĩa.

Người từng đồng hành bên cạnh nàng suốt mười năm còn có thể phản bội nàng—

Thì trên đời này, làm gì có lời hứa nào đáng tin?