Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1321

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1321 :Thắng hiểm (2)
Hai tay Giang Khải cầm Thiên La trảm yêu kiếm, giận quát một tiếng, “Lấy công làm thủ! Cô chú nhất trịch! Kiếm động cửu thiên!” Hiệu quả Nghịch thiên cải mệnh đã được phát động, hai đạo kiếm khí đột nhiên xuất hiện, hợp hai làm một, đón đỡ công kích của Đường Thái Ngưng, kích bắn ra!
Một tím một đỏ, hai đạo kiếm khí như chia cắt thế giới thành hai nửa, một lát sau lại va chạm mạnh mẽ ở trong sân!
Oanh một tiếng, đinh tai nhức óc, người cách khán đài hơi gần một chút trực tiếp bị dư chấn vén bay ra ngoài!
Trong cơn gió mạnh, Triệu Thiết Toàn híp mắt lại, vẫn nhìn chằm chằm hai người trên trận.
Hai đạo kiếm khí chống đỡ trong sân một lát, vài giây sau kiếm khí màu tím chia cắt kiếm khí màu đỏ, xông về phía Đường Thái Ngưng!
Đôi bên đều dùng ra một kích mạnh nhất, Giang Khải lại nhỉnh hơn một chút!
“Đúng là một kiếm mạnh nhất, Kiếm động cửu thiên, ngay cả trạng thái Niết bàn của Đường Thái Ngưng cũng không đỡ nổi!” Kiếm động cửu thiên gào thét đến, hư tượng Phượng hoàng sau lưng Đường Thái Ngưng đột nhiên khép hai cánh lại, bảo vệ Đường Thái Ngưng.
Lúc kiếm khí đánh vào hư tượng Phượng hoàng, hư tượng Phượng hoàng phát ra một tiếng rên rỉ!
Hư tượng bị kiếm khí công kích lại bắt đầu tan rã.
Đường Thái Ngưng trợn to mắt, “Sao công kích nguyên thần của hắn lại mạnh như vậy!” Tất nhiên Đường Thái Ngưng không biết, lúc Giang Khải ở Thú tổ chi đô ngoại trừ tăng cường độ chân khí lên cấp hai, cũng tăng lực lượng linh hồn lên trên diện rộng!
Vì hiện tại con đường tăng cường lực lượng linh hồn vẫn chưa biết, cho dù Đường Thái Ngưng có ngộ tính hơn người nhưng ngay cả lực lượng linh hồn vẫn chưa phải đối thủ của Giang Khải.
Phượng hoàng vu thiên thua Kiếm động cửu thiên, cũng có nguyên nhân rất lớn là vì công kích nguyên thần, Giang Khải áp chế Đường Thái Ngưng.
Hư tượng Phượng hoàng tan rã, nhìn dáng vẻ là không ngăn được thế công của Kiếm động cửu thiên.
“Không tốt! Đường Thái Ngưng gặp nguy hiểm!” Lưu Thái Phượng vội la lên.
Đúng vào lúc này, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở trước người Đường Thái Ngưng.
Người kia lạnh lùng nhìn Giang Khải, mặt không biểu cảm, u oán nói, “Giang Khải, ta hận ngươi!” Oanh một tiếng, người kia nói xong câu nói sau cùng trực tiếp bị Kiếm động cửu thiên đánh cho không còn sót lại chút cặn gì.
Không hề nghi ngờ, con pháo thí này cũng là Khải Vô Địch…
Khải Vô Địch chặn lực lượng nòng cốt của Kiếm động cửu thiên, tuy hư tượng Phượng hoàng của Đường Thái Ngưng bị đánh tan nhưng còn có một đạo phòng tuyến cuối cùng, Chu Tước chiến giáp.
Chiến giáp phát ra khí thuẫn phòng ngự cường đại, đỡ được dư lực sau khi Kiếm động cửu thiên bộc phát.
Nhưng do cách trung tâm vụ nổ quá gần, cả người Đường Thái Ngưng vẫn bị nổ bay ra ngoài.
Giang Khải trong trạng thái Bất hủ chiến thần lên xuống mấy cái, mỗi một lần nhảy lên chính là trăm mét, trước khi Đường Thái Ngưng rơi xuống đất đã một tay ôm nàng vào lòng.
Nhìn Đường Thái Ngưng hơi thở mong manh, nhưng cuối cùng không có nguy hiểm đến tính mạng, Giang Khải thở dài một hơi.
Cũng may có Khải Vô Địch, nếu không e rằng Đường Thái Ngưng sẽ bị mình lỡ tay đánh chết.
Giang Khải lấy ra một viên đan dược trị liệu, cho Đường Thái Ngưng ăn vào, “Ngươi không có chuyện gì chứ?” Đường Thái Ngưng hơi mở to mắt, tóc của nàng cũng từ màu đỏ biến thành màu đen, con mắt cũng khôi phục vẻ sáng ngời bình thường.
“Giang Khải, ngươi vẫn nương tay…” Giang Khải lắc đầu, “Không, ta đã dùng ra một kích mạnh nhất, nếu không phải công kích nguyên thần của ta mạnh hơn ngươi, có lẽ người thua chính là ta.” “Ngươi rất mạnh, dù ta có một chút sơ sẩy cũng đã thua.” Đường Thái Ngưng yếu ớt mỉm cười, “Đến bây giờ ngươi còn lừa ta, ta biết ngươi còn có một lá bài tẩy, tuy ta không hiểu rõ nguyên lý cụ thể nhưng chưa ép ra lá bài tẩy kia, nói rõ ngươi vẫn để lại chỗ trống.” Trong lòng Giang Khải giật mình, chắc Đường Thái Ngưng đang nói đến Vòng quay vận mệnh.
Nghĩ đến Vòng quay vận mệnh, Giang Khải bất đắc dĩ mỉm cười, “Nói cho ngươi một bí mật, lá bài tẩy kia của ta, nói như thế nào đây… Không quá ổn định…” “Này này này! Hai người các ngươi còn muốn ôm tới khi nào!” Triệu Thiết Toàn đột nhiên chạy tới, một câu nói khiến Giang Khải suýt thì trực tiếp buông tay.
Đúng vậy, hiện tại hắn còn ôm Đường Thái Ngưng, còn ở trước mặt mọi người.
“Ta, ta không sao, ngươi thả ta xuống đất.” Đường Thái Ngưng đỏ mặt, khẽ nói, “Còn có, cảm ơn sau cùng ngươi đã cứu ta.” “Cứu cái gì, ra tay cũng là hắn được không.” Triệu Thiết Toàn không chút khách sáo nói, “Ôi chao, ngươi nhìn ngươi một chút xem, bên Vạn Hoa đã biến thành dáng vẻ gì rồi, một lần luận võ xem mắt suýt phá hỏng cả tổng bộ.” Triệu Thiết Toàn đau lòng nói, “Lần này dì nhỏ thua thiệt lớn.” Lưu Thái Phượng cũng đi tới, nàng thật sự không để ý đến việc Vạn Hoa công hội bị phá hỏng đến một mảnh hỗn độn, trên mặt nở nụ cười, “Chúc mừng.” Giang Khải và Đường Thái Ngưng đều tỏ ra ngạc nhiên.
Có gì tốt mà chúc mừng?