Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1476
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1476 :Trở về (2)
Soạt một cái, Hỗn độn thánh tôn đã đứng lên từ trên ghế ngồi, hắn ta cởi áo bào đen của mình để lộ ra một thân cơ bắp màu đen, gai xương chói mắt, trên đỉnh đầu là sừng thú to lớn, sau lưng mở ra hai cánh rộng khoảng bảy, tám mét!
Chỉ nhìn vẻ ngoài chân thực của Hỗn độn thánh tôn đã đầy cảm giác áp lực, khiến mọi người vô cùng khiếp sợ.
"Tên kia thật sự không phải nhân loại!"
Hỗn độn thánh tôn hoàn toàn không quan tâm lời bàn tán của những người khác, lạnh nhạt nhìn Sokhava cười khẩy.
"Cấp nhân thần quả nhiên mạnh hơn những phế vật kia nhiều."
"Rất lâu không hoạt động, rất tốt, bản tôn sẽ chơi với ngươi một chút!"...
Lúc Giang Khải logout, phát hiện người Maca tộc trong coi cửa đăng nhập là mấy khuôn mặt xa lạ.
Nhìn từ hoa văn ở trên người bọn họ, hình như bọn họ không phải trong Maca tộc, không biết tại sao lại do bọn họ trông coi nơi này.
Hiện tại Giang Khải cũng không hiểu rõ tình huống.
Sau khi bọn họ thấy Giang Khải logout lập tức bao vây,"Giao tiền."
Giang Khải nhíu mày nói,"Không phải là người Maca tộc thu tiền sao? Các ngươi là ai?"
"Bây giờ chúng ta đã thuộc về Maca tộc, ngươi giao tiền cho chúng ta là được. Không có tiền thì tài liệu trang bị cũng được, sẽ có người đánh giá giúp ngươi."
Lần này đến Quỷ Tinh tất nhiên không kiếm được tiền, còn phải nộp tiền? Tất nhiên Giang Khải không vui.
Thế là Giang Khải nhìn đá đo lực bên trái cửa đăng nhập một cái.
"Không tốt, quên tìm đá đo lực trả cho Sokhava!"
Nhưng bây giờ còn chưa thấy Sokhava đâu, đương nhiên tìm người quan trọng hơn chút.
"Ta không có tiền, nghe nói để lại dấu vết trên đá đo lực có thể không cần trả tiền?" Giang Khải miễn cưỡng dùng ngôn ngữ bộ lạc Balu nói.
Cũng may ngôn ngữ của những người này rất giống Balu tộc, hai bên còn có thể nói chuyện.
Thanh niên trẻ tuổi kia đánh giá Giang Khải một chút, cười lạnh một tiếng,"Ngươi muốn thử đá đo lực? Ta cảnh cáo ngươi đừng tự chuốc lấy nhục."
Giang Khải không để ý đến người kia, trực tiếp đi về phía đá đo lực.
"Tiểu tử châu Á, nếu ngươi không để lại dấu vết, đến lúc đó ngươi sẽ phải thanh toán gấp đôi chi phí, nếu ngươi không trả được đừng trách ta không khách sáo!"
Giang Khải căn bản không nghe thấy người kia đang nói cái gì, hắn chỉ nghiêm nghị nhìn đá đo lực.
Lấy thuộc tính hiện tại của hắn... Đừng làm hỏng một khối nữa!
Mấy tên thủ vệ bao bọc vây quanh Giang Khải như sợ hắn chạy mất.
"Đừng lãng phí thời gian, ta thấy ngươi vẫn nên giao tiền đi!"
Đúng vào lúc này, Giang Khải đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đá đo lực, hắn quay đầu nhìn về phía đối phương nói,"Vừa nói ta không có tiền."
"Được, các ngươi xem chút đi." Giang Khải nói xong xoay người rời đi.
Mấy người còn muốn ngăn cản Giang Khải, nhưng lúc bọn họ thấy dấu tay in sâu vào trong đá đó lực, lời đã đến khóe miệng lại mạnh mẽ nuốt ngược về.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì? Tên kia để lại dấu tay sâu như vậy ở trên đá đo lực?"
"Rõ ràng vừa rồi hắn chỉ đặt tay lên đá đo lực, sao có thể!"
"Chẳng lẽ đá đo lực xảy ra vấn đề?"
Lúc Giang Khải rời đi, sau lưng đã loạn thành một đống, hắn cũng không dám dừng lại thêm, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hắn đã cực lực khống chế sức mạnh nhưng lực lượng hơn ba trăm triệu thật sự không dễ khống chế như vậy, hắn vừa ra sức đã cảm giác toàn bộ bàn tay phải lún vào trong tảng đá.
"Đã nói vô cùng cứng rắn mà!" Giang Khải nói thầm,"Cũng may ta chạy nhanh!"
Rời khỏi khu vực cửa đăng nhập, Giang Khải thấy bốn bề vắng lặng, mũi chân nhẹ nhàng đạp xuống đất, bay đến giữa không trung.
Hiện tại hắn không cần Người không biết sợ cũng có thể phi hành, hơn nữa tốc độ phi hành càng nhanh hơn trước đó.
Sau này có thể đưa Người không biết sợ cho đại ca hoặc là Anh Tử dùng, có đôi khi Người không biết sợ còn có thể dùng để giữ mạng.
Trong lòng Giang Khải cũng rất lo lắng cho Hoa Thiên Thiên và Sokhava, liền tăng tốc độ thoáng cái đã lướt qua trên không trung, đến thẳng thôn Balu.
Mười mấy phút sau, Giang Khải đã thấy thôn của mình.
Nhưng sau khi hắn thấy từng dãy trường mâu dựng thẳng lên ở đầu thôn, trong lòng lại thấy nặng nề.
Ngay trước nhà bằng đất của hắn dựng thẳng mấy thanh trường mâu, mũi mâu hướng lên trên, trên thân mỗi trường mâu treo một xác chết!
Giang Khải trợn to mắt, lập tức lao vào trong thôn.
Lúc hắn đứng ở khoảng cách gần nhìn những xác chết này, chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến mức sắp dừng lại.
Hơn một trăm người trong thôn, ngoại trừ hài tử tuổi nhỏ, những người khác đều bị treo ở trên trường mâu, xác của bọn họ đã hư thối nghiêm trọng, bị dã thú gặm ăn đến hoàn toàn thay đổi.
Nam nhân quần áo tả tơi, nữ nhân thân thể trần trụi, trình độ thê thảm khi chết thật sự khiến người ta giận sôi!
"Zaka đại ca! Graham đại thúc! Garland! Tia..." Giọng Giang Khải run rẩy dữ dội, hai hàng nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ.
Hắn rời khỏi Hoa Hạ, lúc cô độc nhất, bất lực nhất là thôn trang bình thường này chứa chấp hắn.
Chỉ nhìn vẻ ngoài chân thực của Hỗn độn thánh tôn đã đầy cảm giác áp lực, khiến mọi người vô cùng khiếp sợ.
"Tên kia thật sự không phải nhân loại!"
Hỗn độn thánh tôn hoàn toàn không quan tâm lời bàn tán của những người khác, lạnh nhạt nhìn Sokhava cười khẩy.
"Cấp nhân thần quả nhiên mạnh hơn những phế vật kia nhiều."
"Rất lâu không hoạt động, rất tốt, bản tôn sẽ chơi với ngươi một chút!"...
Lúc Giang Khải logout, phát hiện người Maca tộc trong coi cửa đăng nhập là mấy khuôn mặt xa lạ.
Nhìn từ hoa văn ở trên người bọn họ, hình như bọn họ không phải trong Maca tộc, không biết tại sao lại do bọn họ trông coi nơi này.
Hiện tại Giang Khải cũng không hiểu rõ tình huống.
Sau khi bọn họ thấy Giang Khải logout lập tức bao vây,"Giao tiền."
Giang Khải nhíu mày nói,"Không phải là người Maca tộc thu tiền sao? Các ngươi là ai?"
"Bây giờ chúng ta đã thuộc về Maca tộc, ngươi giao tiền cho chúng ta là được. Không có tiền thì tài liệu trang bị cũng được, sẽ có người đánh giá giúp ngươi."
Lần này đến Quỷ Tinh tất nhiên không kiếm được tiền, còn phải nộp tiền? Tất nhiên Giang Khải không vui.
Thế là Giang Khải nhìn đá đo lực bên trái cửa đăng nhập một cái.
"Không tốt, quên tìm đá đo lực trả cho Sokhava!"
Nhưng bây giờ còn chưa thấy Sokhava đâu, đương nhiên tìm người quan trọng hơn chút.
"Ta không có tiền, nghe nói để lại dấu vết trên đá đo lực có thể không cần trả tiền?" Giang Khải miễn cưỡng dùng ngôn ngữ bộ lạc Balu nói.
Cũng may ngôn ngữ của những người này rất giống Balu tộc, hai bên còn có thể nói chuyện.
Thanh niên trẻ tuổi kia đánh giá Giang Khải một chút, cười lạnh một tiếng,"Ngươi muốn thử đá đo lực? Ta cảnh cáo ngươi đừng tự chuốc lấy nhục."
Giang Khải không để ý đến người kia, trực tiếp đi về phía đá đo lực.
"Tiểu tử châu Á, nếu ngươi không để lại dấu vết, đến lúc đó ngươi sẽ phải thanh toán gấp đôi chi phí, nếu ngươi không trả được đừng trách ta không khách sáo!"
Giang Khải căn bản không nghe thấy người kia đang nói cái gì, hắn chỉ nghiêm nghị nhìn đá đo lực.
Lấy thuộc tính hiện tại của hắn... Đừng làm hỏng một khối nữa!
Mấy tên thủ vệ bao bọc vây quanh Giang Khải như sợ hắn chạy mất.
"Đừng lãng phí thời gian, ta thấy ngươi vẫn nên giao tiền đi!"
Đúng vào lúc này, Giang Khải đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đá đo lực, hắn quay đầu nhìn về phía đối phương nói,"Vừa nói ta không có tiền."
"Được, các ngươi xem chút đi." Giang Khải nói xong xoay người rời đi.
Mấy người còn muốn ngăn cản Giang Khải, nhưng lúc bọn họ thấy dấu tay in sâu vào trong đá đó lực, lời đã đến khóe miệng lại mạnh mẽ nuốt ngược về.
"Trời ạ, xảy ra chuyện gì? Tên kia để lại dấu tay sâu như vậy ở trên đá đo lực?"
"Rõ ràng vừa rồi hắn chỉ đặt tay lên đá đo lực, sao có thể!"
"Chẳng lẽ đá đo lực xảy ra vấn đề?"
Lúc Giang Khải rời đi, sau lưng đã loạn thành một đống, hắn cũng không dám dừng lại thêm, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hắn đã cực lực khống chế sức mạnh nhưng lực lượng hơn ba trăm triệu thật sự không dễ khống chế như vậy, hắn vừa ra sức đã cảm giác toàn bộ bàn tay phải lún vào trong tảng đá.
"Đã nói vô cùng cứng rắn mà!" Giang Khải nói thầm,"Cũng may ta chạy nhanh!"
Rời khỏi khu vực cửa đăng nhập, Giang Khải thấy bốn bề vắng lặng, mũi chân nhẹ nhàng đạp xuống đất, bay đến giữa không trung.
Hiện tại hắn không cần Người không biết sợ cũng có thể phi hành, hơn nữa tốc độ phi hành càng nhanh hơn trước đó.
Sau này có thể đưa Người không biết sợ cho đại ca hoặc là Anh Tử dùng, có đôi khi Người không biết sợ còn có thể dùng để giữ mạng.
Trong lòng Giang Khải cũng rất lo lắng cho Hoa Thiên Thiên và Sokhava, liền tăng tốc độ thoáng cái đã lướt qua trên không trung, đến thẳng thôn Balu.
Mười mấy phút sau, Giang Khải đã thấy thôn của mình.
Nhưng sau khi hắn thấy từng dãy trường mâu dựng thẳng lên ở đầu thôn, trong lòng lại thấy nặng nề.
Ngay trước nhà bằng đất của hắn dựng thẳng mấy thanh trường mâu, mũi mâu hướng lên trên, trên thân mỗi trường mâu treo một xác chết!
Giang Khải trợn to mắt, lập tức lao vào trong thôn.
Lúc hắn đứng ở khoảng cách gần nhìn những xác chết này, chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến mức sắp dừng lại.
Hơn một trăm người trong thôn, ngoại trừ hài tử tuổi nhỏ, những người khác đều bị treo ở trên trường mâu, xác của bọn họ đã hư thối nghiêm trọng, bị dã thú gặm ăn đến hoàn toàn thay đổi.
Nam nhân quần áo tả tơi, nữ nhân thân thể trần trụi, trình độ thê thảm khi chết thật sự khiến người ta giận sôi!
"Zaka đại ca! Graham đại thúc! Garland! Tia..." Giọng Giang Khải run rẩy dữ dội, hai hàng nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ.
Hắn rời khỏi Hoa Hạ, lúc cô độc nhất, bất lực nhất là thôn trang bình thường này chứa chấp hắn.