Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1542

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1542 :Trận chiến huynh đệ (2)
Công kích của Giang Khải cắt ra vô số vết rách cực lớn ở trên mặt đất.
Tuy thực lực của Giang Lan kinh trời, nhưng Giang Khải lại không thua kém bao nhiêu.
Giang Khải đánh một kích không trúng cũng đã bắt được vị trí của Giang Lan, quay người kiếm chỉ khẽ động,"Vô kiếm!"
Giang Lan vừa ổn định thân hình, xung quanh lập tức xuất hiện rất nhiều kiếm khí điên cuồng đập tới.
Không biết có bao nhiêu cường giả cũng chết trên Vô kiếm của Giang Khải, Giang Vô Địch, Hỗn độn thánh tôn đều là như thế.
Lúc Giang Khải dùng ra Vô kiếm, tất cả mọi người không còn nghi ngờ lần này giữa Giang Khải và Giang Lan là trận chiến sinh tử!
Kiếm khí tung hoành, Giang Lan lại mặt không đổi sắc khẽ quát một tiếng,"Thiên ma loạn vũ!"
Từng đạo khí đen hóa thành thực chất ngăn cản được Vô kiếm của Giang Khải, từng tiếng nổ lớn chấn động ở giữa không trung.
Vô kiếm qua đi, Giang Lan lại không tổn thương lông tóc!
"Không phải chứ, ngay cả Vô kiếm cũng không thể tổn thương Giang Lan?!" Hồ Ngôn không thể tưởng tượng nổi nhìn chiến trường.
"Ma long loạn vũ!" Sau khi Giang Lan ngăn lại Vô kiếm lại giận quát một tiếng.
Sương đen như là biển lớn vỡ đê điên cuồng lăn lộn, che khuất bầu trời, không lâu sau trong sương đen bay ra từng đầu hắc long, lao thẳng về phía Giang Khải.
"Phần thiên long thần!" Giang Khải ném ra Long thần lệnh, từng đầu hỏa long màu xanh đánh về phía hắc long.
Trong chớp mắt, trên bầu trời có mấy chục cự long triền đấu kịch liên, Phần thiên lam diễm và Thiên ma hắc khí không ngừng va đập, biến mất, lại va đập khuấy động ra từng vòng khí chấn động ở trên không trung.
Tiếng long ngâm, tiếng thiên địa rung chuyển, dư chấn đánh ra, chấn động lòng người!
Vũ Hầu trợn to mắt, chậm rãi quay đầu nhìn về phía đồng bạn Sương Tuyết,"Đây, đây là trận chiến cấp bậc gì!"
Sương Tuyết mờ mịt lắc đầu, im lặng một lát mới khẽ khàng nói,"Ta chỉ biết là trận chiến giữa người sống sót cũng chưa chắc có thể đạt đến cấp bậc này!"
Lúc Phần thiên long thần và Ma long loạn vũ kịch chiến, đôi mắt Giang Lan đỏ au, ngửa mặt lên trời gào thét,"Người ngăn cản chủ nhân của ta, chết!"
"Thiên địa lật úp!" Hai tay của hắn ta thành trảo, lại mạnh mẽ rút lên vô số đất đá từ mặt đất, ngưng tụ thành tảng đá lớn ở trên bầu trời như một ngọn núi nhỏ đánh về phía Giang Khải.
Có lẽ Giang Khải có thể tránh nhưng kinh thành sau lưng chưa chắc đã chống đỡ được!
Giang Khải đưa tay phải ra, vô số dây leo điên cuồng sinh trưởng, hóa thành dây leo quấn chặt lấy tảng đá lớn như ngọn núi kia, quang về nơi xa.
Đúng vào lúc này, Giang Lan lập tức giết tới,"Ngươi chỉ có chút năng lực ấy? Chết cho ta! Thiên ma phệ tâm chùy!"
Giang Khải cũng không thể tránh, trong lòng dâng lên huyết khí, hai mắt trợn lên đồng thời ra kiếm,"Kiếm động cửu thiên!"
Oanh một tiếng, một tia sáng mạnh đâm rách chân trời, năng lượng khủng bố không gì sánh nổi nổ tung giữa không trung, Thiên ma hắc khí và Phần thiên lam diễm chia cắt thiên địa thành hai màu!
Đôi bên giằng co không xong, từ giữa không trung rơi xuống lòng đất, mặt đất nứt mẻ, đã loạn tung bay!
Nhưng một lát sau lòng đất đột nhiên bộc phát ra một cột đất, hai người đồng thời bị cột đất phun ra ngoài đẩy đến giữa không trung!
Hai người đồng thời bị đánh văng ra, cả hai đứng thẳng giữa không trung.
Giang Khải thở hổn hển, hắn thuận tay lau đi vết máu ở khóe miệng nhìn chằm chằm Giang Lan ở đối diện, Giang Lan thì nhếch miệng nên nở nụ cười nhìn Giang Khải.
Ở đằng xa, Lưu Viễn Hương đứng xa xa nhìn trận chiến bên này, nhàn nhã nói,"Chậc chậc chậc, nhìn xem, nhìn xem, hai huynh đệ này lại thế lực ngang nhau."
"Không ngờ thực lực của Giang Khải lại tăng tới trình độ này, ngay cả kiệt tác hoàn mỹ của ta cũng không thể giết chết hắn ngay được!"
"Nhưng nhìn hai huynh đệ này tương tàn thật sự là một việc cảnh đẹp ý vui."
Phệ Tâm khẽ cau mày nói,"Viễn Hương, Giang Lan có thể thắng không? Nếu thua, tổn thất của chúng ta cũng không nhỏ."
Lưu Viễn Hương mỉm cười,"Yên tâm, hắn không thua được, hắn còn chưa dùng tuyệt chiêu."
"Diệt thiên trảm vừa ra, Giang Khải muốn không chết cũng không được!"
Nói xong, Lưu Viễn Hương hơi híp mắt lại,"Chỉ có điều ta muốn xem thử, rốt cuộc Giang Lan có nỡ giết huynh đệ của hắn không!"
Phệ Tâm nghi ngờ nói,"Đến bây giờ ngươi còn chưa hoàn toàn tin tưởng Giang Lan?"
Lưu Viễn Hương suy nghĩ, nói,"Ngược lại cũng không phải, thật ra chúng ta đã không có lý do không tin hắn, dù sao Thị thần chi thư cũng đã công nhận, nhưng vấn đề là trung thành cũng chia ra rất nhiều loại, nếu hắn thật sự bằng lòng giết đệ đệ của mình vì ta, vậy ta mới có thể đặt cược vào hắn!"
Trận chiến sinh tử của Giang Khải và Giang Lan đã kéo dài ba mươi mấy phút, công kích của hai người cực kỳ mạnh mẽ, tiêu hao cũng rất to lớn.
Vũ Hầu nhìn chằm chằm chiến trường, trong miệng nói,"Cho dù là thần minh cũng không thể tiếp tục duy trì tiêu hao cường độ cao như vậy."