Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 331
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 331 :
Khương Minh Hà cũng chẳng dễ chịu gì hơn, cô ta vừa bối rối vừa ngây ngốc: “Tôi chính là Khương Minh Hà mà.”
Cô ta không hiểu, người đàn ông vừa rồi còn dịu dàng với cô ta, sao chỉ trong chốc lát đã thay đổi như một người khác vậy.
“Nói dối!”
Sở Văn Châu lạnh giọng: “Tôi đã gặp Khương Minh Hà rồi, cô không phải cô ấy!”
Khương Minh Hà trong ký ức hắn là cô gái tinh tế, xinh đẹp, khoảnh khắc mái tóc đen buông xõa xuống thật đáng để nhớ mãi. Làm sao người trước mắt này có thể so sánh được? Nghĩ đến điều này, lời hắn nói càng thêm chắc chắn!
Khương Minh Hà lại thấy ấm ức không thôi: “Tôi chính là Khương Minh Hà, không tin anh cứ hỏi bác sĩ mà tra cứu hồ sơ xem.”
Cô ta không ngờ có một ngày mình lại phải chứng minh mình là chính mình. Cô ta không hiểu, tên của cô ta cũng không phải là cái tên phổ thông, gần như không có chuyện trùng tên, vậy rốt cuộc là ai đã báo nhầm tên?
Chẳng lẽ đối phương ôm cô ta đến đây, chỉ vì nghe thấy tên cô là Khương Minh Hà sao?
Sở Văn Châu vội vàng nhìn về phía quân y: “Bác sĩ, cô ấy thật sự tên là Khương Minh Hà?”
“Tôi làm sao biết được?” Quân y đang cúi người cẩn thận kiểm tra chân cô ta, nghe vậy liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: “Cô ấy chẳng lẽ không phải đối tượng của đồng chí?”
“Đương nhiên là không phải.” Đối tượng của hắn chỉ có thể là người hắn thích, cô gái trước mặt này là ai chứ!
“Vậy đồng chí ôm người ta đến đây, còn sờ lưng người ta làm gì?” Quân y lập tức nhướng mày.
Sở Văn Châu: “……” Đương nhiên là bởi vì hắn tưởng cô ta là người trong lòng của hắn chứ sao ?!
“Thôi được rồi,” quân y không có hứng thú truy cứu câu trả lời, đứng dậy nói: “Chân cô ấy bị ngã không nhẹ, tôi phỏng đoán là nứt xương, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Khương Minh Hà lập tức trắng bệch, không còn bận tâm đến sự thay đổi của Sở Văn Châu, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, vết thương này có ảnh hưởng đến việc tôi nhảy múa sau này không?”
Chẳng trách cô ta đau đến vậy, hóa ra là nứt xương.
“Khó mà nói,” đáy mắt quân y thoáng chút đồng cảm: “Tĩnh dưỡng tốt, sau một thời gian nữa đến tái khám, vẫn còn hy vọng.”
Hai chữ “hy vọng” vừa thốt ra khiến Khương Minh Hà hiểu rõ sự khó khăn trong đó. Môi cô ta tái nhợt, cả người như sắp đổ gục xuống giường.
Trước kia cô ta đã hãm hại Ngụy Tình ngã xuống, lẽ nào đây là báo ứng? Nhưng chân Ngụy Tình có thể hồi phục tốt, vì sao đến lượt cô lại chỉ là “có hy vọng”?
Như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng, cô ta nhìn quân y đầy mong đợi: “Bác sĩ, xương chưa gãy hẳn, có phải hy vọng rất lớn không?”
“Cần phải xem tình hình hồi phục.” Lời đáp của quân y vẫn rất thận trọng.
Đối với những vết thương chí mạng, bệnh viện chiến khu có rất nhiều phương pháp và thủ thuật điều trị, thậm chí có thể dùng keo y tế để cầm máu. Nhưng nhảy múa đòi hỏi xương cẳng chân phải có yêu cầu cực cao. Cơ thể con người giống như một bộ máy tinh vi, bộ phận bị tổn thương sau khi được chữa trị có thể tiếp tục sử dụng, nhưng muốn phục hồi như lúc ban đầu, độ khó là rất lớn.
Khương Minh Hà cúi gằm mặt, không nói gì nữa.
Lợi dụng lúc quân y đi lấy thuốc, Sở Văn Châu tiếp tục hỏi: “Cô thật sự là Khương Minh Hà?”
“Tôi là! Khương Minh Hà là tên của tôi, tôi lừa anh làm gì?” Khương Minh Hà ngơ ngác ngẩng đầu.
Thấy Khương Minh Hà không giống nói dối, Sở Văn Châu bực bội đi đi lại lại trong phòng điều trị.
Hắn cứ tưởng người bị ngã là người trong lòng hắn nên mới hành động công khai ôm cô ta đi. Giờ phát hiện nhận nhầm người, mớ hỗn độn bên ngoài phải xử lý thế nào đây?
Sở Văn Châu vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, lâu lắm rồi mới cảm thấy khó giải quyết như vậy.
Cứ thế, Khương Minh Hà nhìn hắn đi đi lại lại trong phòng mấy vòng.
Đúng lúc cô nhìn đến có chút ngây người, hắn đột nhiên quay lại, ghé sát vào: “Vậy Đoàn Ca Vũ của cô, có cô gái nào đặc biệt xinh đẹp không?”
Người ta rất khó để bị nhầm tên của một người không quen biết, người hắn thực sự muốn tìm, Khương Minh Hà nhất định phải biết.
“Có.”
Mắt Sở Văn Châu sáng rỡ: “Cô ấy là ai?”
Lễ bế mạc sau Hội diễn văn nghệ diễn ra một cách vô cùng trang nghiêm.
Chính vì sự cố của Đoàn ca vũ Hướng Dương ban nãy, ai nấy đều lo sợ mình sẽ trở thành trò cười thứ hai, nên đều dồn hết 200% tinh thần và sức lực vào buổi lễ.
Sau khi các cấp lãnh đạo quân đội lần lượt phát biểu kết thúc, đến lượt Nguỵ Lưu Cương và Ngụy Liêu lên đài, đích thân trao bằng khen cho các cá nhân đạt thành tích trong cuộc thi đấu tổng hợp quân khu.
Ba vị trí đứng đầu của tất cả các hạng mục đều được vinh dự lên bục nhận thưởng, chia theo từng đợt trao giải riêng biệt.
Đến lượt hạng mục thi b.ắ.n súng, nghe thấy tên mình được xướng lên, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường cùng nhau bước lên đài. Phó Cảnh Thần cũng đứng ngay cạnh các cô.
Nguỵ Lưu Cương cầm bằng khen đến, nhìn ba người với ánh mắt cười tít mít. Nếu không phải đang trong một buổi lễ nghiêm túc, Khương Du Mạn tin chắc ông đã "tâng bốc" các cô một tràng rồi.
Nhưng, dù không tiện nói ra, thì điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc ông giơ ngón cái lên bày tỏ sự tán thưởng.
Trao bằng khen vào tay họ xong, ông quay người đứng bên cạnh Phó Cảnh Thần, vẫy tay ra hiệu với anh lính tuyên truyền đang chờ sẵn dưới sân khấu.
Lính tuyên truyền vô cùng kích động, nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc đáng giá này.