Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 332
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 332 :
Nguỵ Lưu Cương hài lòng vô cùng, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhường chỗ.
Khương Du Mạn và mọi người nhìn nhau, trong lòng thầm thấy buồn cười.
“Sở Văn Châu, Sư đoàn 16, Hạng mục cá nhân b.ắ.n s.ú.n.g việt dã có tải trọng, hạng ba. Hạng mục cá nhân b.ắ.n s.ú.n.g bia di động, hạng nhì.”
Giọng Ngụy Liêu vừa dứt, phía dưới lại không thấy ai bước lên.
Ông nhìn quanh một lượt, sau đó lặp lại tên một lần nữa.
Lúc này, toàn trường tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, nhưng vẫn không có ai đứng dậy.
Thấy vậy, mọi người trong lòng chợt bừng tỉnh.
Lúc nãy trời tối, lại vội vã đưa nữ binh kia đi, mọi người chỉ kịp nhìn rõ là một người đàn ông, chứ không biết chính xác đó là ai.
Hiện tại xem ra, người này rất có thể chính là Sở Văn Châu.
Nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán xung quanh, Quý Phương Thư và Hứa Tư lệnh cảm thấy như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không thể nói ra.
Có thể đoán trước được, ngay sau khi lễ bế mạc kết thúc, tin đồn Sở Văn Châu và cô nữ binh đoàn ca vũ Hướng Dương có “gì đó mờ ám” sẽ lan truyền khắp toàn bộ quân khu.
Trước Hội thao quân sự toàn quân khu lần này, vợ chồng họ đều ôm hùng tâm tráng chí, vậy mà không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước tệ nhất.
Mạc Phương Hải nhìn Nguỵ Lưu Cương đang cười toe toét trên bục, nghĩ đến thuộc binh của mình lại ngang nhiên bế nữ binh đi bệnh viện trước mặt bao người, cảm thấy một ngụm m.á.u nghẹn ứ nơi lồng ngực.
Lại để cho lão già kia có dịp khoe khoang rồi.
Lòng ông ta nghẹn uất, chỉ đành quay đầu nhìn Hứa Tư lệnh.
Hứa Tư lệnh trong lòng cười khổ, nhìn ba người bên cạnh Nguỵ Lưu Cương, ánh mắt thoáng chút giằng co.
Lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, sau một lần chụp ảnh chung lớn, mọi người từng tốp năm tốp ba đi ra bên ngoài.
Nguỵ Lưu Cương và Tô Văn Tranh cùng nhau đi ra, tâm trạng cực kỳ tốt, “Văn Tranh à, lần này hội diễn văn nghệ, Đoàn Văn công làm ai nấy cũng phải hết lời khen ngợi.”
“Đều là kịch bản của cô Du Mạn viết hay cả.” Tô Văn Tranh cũng không nhận công lao về mình, còn nửa đùa nửa thật nói: “Thưa Sư trưởng, cô Du Mạn là biên kịch của Đoàn Văn công, không thể điều đi đâu được đâu ạ.”
“Nói đùa cái gì thể ?!”
Nguỵ Lưu Cương râu tóc dựng ngược, trừng mắt, “Sư đoàn 22 chúng ta từ trước đến nay luôn là chỉ có vào mà không có ra!”
Huống chi, đây còn là vợ của Phó Cảnh Thần!
Cần phải giữ người lại thật chặt, nếu không lỡ Phó Cảnh Thần đòi đi theo vợ, ông có khóc cũng chẳng biết tìm ai mà khóc.
Tô Văn Tranh nở một nụ cười nhạt, “Vậy thì tôi an tâm rồi.”
“Ừm.” Nguỵ Lưu Cương trầm ngâm một lát, “Đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn bàn với đồng chí.”
“Sư đoàn 22 của chúng ta lần này lại nổi tiếng rồi, nhân cơ hội đêm nay, chúng ta tổ chức một buổi tiệc lửa trại, để tất cả chiến sĩ, và người nhà bộ đội cùng đến xem Đoàn Văn công biểu diễn.”
Ông cười phất tay, “Mọi người cùng nhau vui chơi giải trí, đồng chí thấy thế nào?”
Ba tháng chuẩn bị cho Hội thao toàn quân khu này, mọi người căng thẳng như dây đàn, dồn hết sức lực vào việc huấn luyện. Giờ đây, cuộc thi đã hạ màn với thành tích đáng tự hào như vậy, quả thật là xứng đáng được ăn mừng thật lớn.
“Tôi hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của Sư trưởng,” Tô Văn Tranh gật đầu, “Nhân tiện để mọi người được xả hơi một chút.”
Hội diễn lần này, do phòng tập diễn không đủ chỗ ngồi nên rất nhiều người đã không được xem. Mà Đoàn Văn công vẫn luôn tâm niệm phải đi sâu vào các đơn vị, biểu diễn phục vụ, mang niềm vui đến cho các chiến sĩ đang huấn luyện vất vả. Thế nên một buổi liên hoan văn nghệ là rất hợp lý.
“Vậy cứ quyết định như thế nhé!”
Hai người tiếp tục bàn bạc về công tác tổ chức hội diễn một lát, mãi cho đến khi Nguỵ lão ra tới, Nguỵ Lưu Cương mới rời đi.
Tô Văn Tranh thì rảo bước về phía khu Đoàn Văn công.
Trên đường đi, bà vừa vặn gặp Khương Du Mạn và kể lại chuyện này cho cô nghe.
“Đoàn trưởng, cô Du Mạn, thì ra hai người ở đây!”
Hai người đang nói chuyện thì hai cô lính trẻ chạy đến, mặt mũi hớn hở, “Phòng Tuyên truyền muốn chụp ảnh tập thể, còn thiếu mỗi hai người thôi ạ!”
Phòng Tuyên truyền?
Vừa nghe đến ba chữ này, Tô Văn Tranh ngẩng cằm, thở ra một hơi.
Bà và Quý Phương Thư làm Đoàn trưởng bao nhiêu năm, thì bấy nhiêu lần bà phải chịu lép vế. Thậm chí lần này, đối phương còn ngang nhiên cướp mất kịch bản của cô Văn Tâm về cho đoàn mình.
Nhưng khi mọi người đều nghĩ bà và Đoàn Văn công sẽ thất bại ê chề, thì họ lại tạo nên một cú lội ngược dòng ngoạn mục.
Nghĩ đến đó, Tô Văn Tranh lộ ra vài phần ý cười tươi rói, bà nghiêng đầu nói với Khương Du Mạn: “Du Mạn, chúng ta cùng qua đó nào.”
“Vâng ạ.”
Cả hai đi theo hai cô lính trẻ đến nơi tập trung của Đoàn Văn công. Quý Phương Thư, với tư cách là Trưởng phòng Tuyên truyền, cùng Văn Tâm đứng ở một bên.
Nhìn thấy Tô Văn Tranh và Khương Du Mạn ngồi ở chính giữa, được các cô lính vây quanh như những đóa hoa đang bung nở rực rỡ, lòng Quý Phương Thư như có kiến cắn.
Cố tình xưa nay bà ta luôn giữ hình tượng ung dung, rộng lượng nên dù có khó chịu đến mấy cũng không thể hiện ra mặt.
Thậm chí, khi buổi chụp ảnh kết thúc, bà ta còn phải gượng cười, gửi lời chúc mừng: “Văn Tranh, lần này Đoàn Văn công biểu diễn vô cùng xuất sắc, chúc mừng đồng chí.”