Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 201
topicNgười Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 201 :
Chương 71:
Hiển nhiên, anh hoàn toàn không có ý định rời đi.
“Là Tần Túc, thật sự là lớp trưởng!”
“Trời ạ, chúng ta đoán đúng rồi! Lớp trưởng thật sự tự mình đi dụ, thứ chỉ cần chạm vào là mất mạng kia!”
“Thảo nào lúc huấn luyện chúng ta không gặp Abia đom đóm.Thì ra lớp trưởng giữ phần nguy hiểm nhất cho bản thân.”
“Lớp trưởng vẫn luôn như vậy… Thế này bảo sao tôi không một lòng tin phục cho được!”
......
Trong mắt học sinh ban 6, Tần Túc luôn lạnh lùng.
Chẳng buồn quan tâm đến những chuyện vặt vãnh của bọn họ.
Tần Túc chỉ lên kênh thông tin khi cần ra lệnh.Còn lại hầu như lười nghe.Thậm chí thường trực tắt kênh liên lạc.
Thế nên trong kênh, bọn họ cứ thoải mái nói năng chẳng sợ ai.
Tiếng kinh hô ồn ào của tiểu đội 1 vang dội khắp kênh.
Tần Túc đối với các bạn học tập mãi thành thói quen.Xem mình ‘tai điếc’ nên không hề phản ứng.
Theo mệnh lệnh, tiểu đội 2 phải hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian nhất định.
Từ xa trên chiến hạm, tiểu đội 2 nhìn thấy hết toàn cảnh biến động phía dưới.Trong lòng như lửa đốt.
Đội trưởng tiểu đội 2, Raymond cắt ngang tiếng ồn của tiểu đội 1:
“Đủ rồi! Bây giờ quan trọng nhất là khoảng cách hai bên đã quá gần. Lớp trưởng rốt cuộc thế nào?! Vì sao Tần Túc còn chưa rút lui? Muốn làm gì vậy?!”
Khoảng cách nguy hiểm càng lúc càng ngắn lại.Tim học sinh ban 6 đập thình thịch.Căng thẳng đến mức hoảng hốt.
Nhưng lệnh của Tần Túc trước đó, khiến họ chỉ có thể tuyệt đối tuân theo.
Chỉ đành đứng nhìn từ xa, lo lắng trong bất lực.
Thành viên tiểu đội 1 và tiểu đội 2 điều khiển chiến hạm tụ lại quanh khu vực đã trải tấm che.Tạo thành một vòng tròn trận hình khổng lồ.
Ở gần như vậy, muốn không nghe thấy nhau nói cũng khó.
Hai đội trưởng được an bài vào những vị trí trọng yếu, dựa theo bản quy hoạch Tần Túc đưa ra.
Hạ Mục Chi cố giữ bình tĩnh, quan sát tình hình thực tế.Tìm cách phân tích để trấn an cảm xúc đồng đội:
“Chúng ta đang đứng ở vị trí khá xa lại cao.Nên nhìn toàn cảnh thấy có vẻ gần. Trên thực tế, khoảng cách giữa hai bên vẫn còn khá dài.”
“Cho dù mạnh đến đâu, cũng không ai dám coi thường tính mạng. Abia đom đóm là thuốc nổ biết bay.Nó có thể trong nháy mắt xóa sạch mọi sinh vật sống.”
“Ngay cả bầy Xích Cánh Trĩ Quạ kiêu ngạo, hung hăng kia.Khi chạm mặt Abia đom đóm cũng buộc phải lùi bước.”
Suốt một quãng thời gian dài trước đó, bọn họ dọc đường liên tục nổ súng tấn công.
Lấy chính mình làm mồi nhử, để dẫn dụ đàn Xích Cánh Trĩ Quạ bay đến tận đây.
Không chỉ vũ khí của bọn họ vô dụng trước Abia đom đóm.
Mà ngay cả đối với dịch ăn mòn của Xích Cánh Trĩ Quạ, cũng không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của loài này.
Ngược lại, Abia đom đóm cũng không nằm trong thực đơn săn mồi của Xích Cánh Trĩ Quạ.
Đàn Xích Cánh Trĩ Quạ, vì bị bọn họ “khiêu khích” mà tức giận đuổi theo suốt dọc đường.
Định nuốt chửng con mồi. Thế nhưng, do cùng sinh tồn trên một vùng sa mạc, chúng cũng hiểu rõ sự đáng sợ của Abia đom đóm.
Nên khi đối mặt vẫn sẽ theo bản năng “cá lớn nuốt cá bé” mà bỏ chạy.
“Tần Túc đang đối mặt với đàn Xích Cánh Trĩ Quạ, nhất định là đang quan sát hướng đi của chúng.Tùy thời chuẩn bị ứng phó.Sẵn sàng theo lệnh lui lại, để phòng ngừa kế hoạch xảy ra biến cố.”
“Tần Túc dám làm như vậy.Chắc chắn đã có đối sách vẹn toàn. Chúng ta chỉ cần tin tưởng Tần Túc.Bình tĩnh chờ mệnh lệnh.”
“Đúng thế.”
“Không sai!”
“Nhất định là như vậy.”
......
Mặt trời lặn dần về phía chân trời, giọng phân tích của Hạ Mục Chi hòa cùng ánh chiều tà.Vang vọng trong màn đêm đang buông xuống.
Nói là để trấn an người khác.Nhưng thật ra càng giống như để điên cuồng tự an ủi chính mình.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng.
Nếu Tần Túc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì bọn họ cùng bầy Xích Cánh Trĩ Quạ, đều sẽ trở thành mục tiêu bị Abia đom đóm truy sát.
Loài này muốn sinh sôi nảy nở thì sẽ giết chóc đến cùng.Chúng sẽ không bỏ sót bất cứ sinh vật nào.
Mà chiến hạm bọn họ vẫn chưa trở lại phi thuyền để bổ sung năng lượng.
Năng lượng dự trữ còn lại không nhiều lắm.Căn bản không đủ thể duy trì chạy trốn trong thời gian dài.
Ở giữa tình thế ‘tiến thoái lưỡng nan’, dưới lớp mũ giáp, lông mày Tần Túc khẽ nhướng lên.
Lời phân tích của Hạ Mục Chi quả thật không sai.Anh đang chăm chú quan sát hướng di chuyển của bầy Xích Cánh Trĩ Quạ.
Trong bộ đồ tác chiến, từng thớ cơ bắp của anh căng chặt.Chỉ chờ thời cơ thích hợp, là sẽ lập tức bắt đầu màn diễn của mình.
Chỉ là…
Tin tưởng người khác quá mức, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Bọn họ nên cảm thấy may mắn vì lần này anh không có ý đồ xấu. Nếu không, với mức độ tin tưởng hiện tại của học sinh ban 6 dành cho anh.
Chỉ cần anh nảy sinh ác ý, bọn họ bị bán còn sẵn sàng giúp anh đếm tiền.
“Quay đầu! Quay đầu rồi kìa!!!”
Trong kênh thông tin, một giọng thét bén nhọn vang lên.