Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 81
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 81 :
Khi bản nhạc kết thúc, Charoline đã hoàn toàn hòa mình vào không khí ấy, mọi căng thẳng tan biến không còn dấu vết. Liszt giữ đúng lời hứa của mình, mang đến cho đám đông đang say trong tiệc một bản nhạc đệm sôi động, cháy bỏng và đầy mê hoặc.
Tiếng dương cầm và vĩ cầm như hai linh hồn hòa quyện, theo dòng nhạc bay lượn quanh ánh lửa, rồi vút lên tận bầu trời đầy sao, hóa thành những điểm sáng đẹp nhất của đêm.
"Trời ơi, người chơi dương cầm là ngài Liszt sao!"
Khi khúc nhạc vừa dứt, chưa kịp bắt đầu khúc tiếp theo, giữa đám đông không biết ai đó kêu lên, khiến tiếng hò hét và reo vang lan tỏa nhanh như gợn sóng.
Nữ nghệ sĩ vĩ cầm sững người trong thoáng chốc, rồi lập tức phản ứng lại. Cô vội vàng nắm lấy tay Liszt, kéo anh đi trước khi đám đông kịp phát cuồng, len qua những con phố để trốn vào nơi ít người nhất.
Lại một lần nữa, họ cùng nhau chạy trốn qua những con phố Paris — như lần trước, chỉ khác là lần này người dẫn đầu là cô.
Khi cảm thấy đã an toàn, Charoline thả tay, dựa lưng vào bức tường trong con hẻm nhỏ rồi th* d*c. Liszt cũng tựa vào bức tường bên cạnh, khoảng cách giữa hai người không biết từ lúc nào đã vượt qua ranh giới của tình bạn.
Anh điều chỉnh hơi thở, trong lòng dâng lên một niềm dịu dàng, vì người con gái đã bảo vệ mình. Bầu trời đêm thật đẹp, dải ngân hà như dải lụa mềm vắt ngang đầu, khiến anh nhớ đến đêm đầu tiên họ gặp nhau.
Đã bao năm trôi qua, hóa ra Charoline vẫn luôn ở bên anh như thế.
"Thưa tiểu thư, cho tôi hỏi, vì sao ta lại phải chạy trốn giữa Paris thế này?" Giọng nói trầm ấm của Liszt vang lên, như tiếng cello khẽ ngân trong đêm.
"Chạy trốn ư? Thưa ngài, chẳng lẽ ngài đánh giá thấp sức hấp dẫn của chính mình sao?" Charoline quay sang nhìn anh, giọng nói vừa hóm hỉnh vừa đáng yêu, âm cuối còn mang chút tinh nghịch.
Liszt bật cười, ánh mắt chan chứa ý trêu đùa: "Danh tiếng và sức quyến rũ của tôi ư? Tôi tưởng mình vẫn chưa đủ nổi bật để khiến dân Paris phát cuồng cơ mà."
Charoline thoáng sững sờ, có lẽ cô đã phản ứng hơi thái quá. Còn vài năm nữa Heine mới sáng tạo ra từ "Lisztomania", nên "mặt trời nhỏ" này vẫn đang trong giai đoạn ấp ủ cơn bão say mê sắp bùng nổ.
Má cô ửng hồng. Dường như cô quá nhạy cảm khi nhắc đến anh.
"Tiểu thư, cô đã cướp mất của tôi một khoảnh khắc thư giãn, một đêm hội thật tuyệt vời." Liszt mỉm cười, ánh mắt anh phản chiếu tia sáng lấp lánh nơi đôi má hơi đỏ của cô gái.
"Vậy... nếu tôi tặng anh một buổi tiệc riêng để bù lại thì sao?" Charoline khẽ cười, gạt đi nét ngượng ngùng, bước ra giữa con hẻm, nâng cây đàn lên, giọng cô trong trẻo và nhẹ bẫng.
Liszt khoanh tay, dựa người nhìn theo với vẻ thích thú. Cô xoay người một vòng, cúi đầu khẽ nâng váy như một quý cô trong buổi vũ hội cung đình, rồi vung cây vĩ nhẹ nhàng vẽ nên một đường cong duyên dáng — tặng anh một cái chào sang trọng và lộng lẫy.
Anh tưởng cô định mời anh khiêu vũ nên bước đến gần, nào ngờ cô đã đặt đàn lên vai và kéo lên khúc nhạc.
Âm điệu rộn ràng, vui tươi đến mức Liszt suýt không giữ nổi vẻ bình thản thường ngày. Phong thái và lý trí của anh là thứ duy nhất ngăn anh bật cười. Sự đối lập giữa màn mở đầu duyên dáng và giai điệu nghịch ngợm ấy khiến anh một lần nữa bị khuất phục trước tâm hồn bay bổng của cô.
Không ngạc nhiên gì, chỉ thấy vui mừng và thích thú.
Anh lặng nhìn Charoline — lần đầu tiên thấy cô chơi đàn với ánh mắt và thần thái ấy, ngay trước mặt mình.
Dưới ánh sao, đôi mắt cô thật quyến rũ, như một lời mời gọi ngọt ngào, thắp lên trong lòng anh một tia lửa nhỏ, biến trái tim anh thành biển lửa.
"Donde estas, donde estas, Monsieur Liszt
Que paso, que paso, Monsieur Liszt
Te busque, te busque, Monsieur Liszt
Y no estas, y no estas, Monsieur Liszt"
Vừa kéo đàn, cô vừa xoay quanh anh, đôi môi mềm khẽ ngân nga ca khúc sôi nổi, rực rỡ, tràn đầy phong tình.
Trái tim anh không thể không rung động. Ngoài mấy từ "Monsieur Liszt", anh chẳng hiểu cô hát gì. Những giai điệu đơn giản này, anh hoàn toàn có thể biến tấu hàng chục bản khác nhau chỉ trong vài phút — nhưng đây là lần đầu tiên Liszt không còn quan tâm đến nốt nhạc. Anh chỉ muốn biết — từng lời ấy có ý nghĩa gì.
Những câu hát ấy như mê hương, khiến tâm trí anh xao động.
Lạy Chúa, xin Người hãy thương xót con, cho con hiểu được điều cô ấy đang hát...
"Ngài ở đâu, ở đâu thế, Monsieur Liszt
Ngài có ổn không, có ổn không, Monsieur Liszt
Tìm ngài mãi, tìm ngài mãi, Monsieur Liszt
Nhưng chẳng thấy, chẳng thấy ngài đâu, Monsieur Liszt."
Anh sắp phát điên rồi.
Cô như cánh bướm rực rỡ xoay quanh anh, khiến anh vừa mê say vừa bất lực.
"Charoline!"
Anh khẽ gọi, giọng mang đủ cung bậc cảm xúc, nhưng cô vẫn tiếp tục hát, ánh mắt nóng bỏng, giọng ca Tây Ban Nha như lửa cháy:
"Ánh mắt anh đang nhìn em,
Đôi môi anh hôn em,
Như ngọn lửa bừng cháy,
Theo dấu ánh nhìn ấy,
Ngọn lửa từ môi anh
Đã xuyên qua tim em như mũi tên của thần Cupid, khiến em yêu anh mất rồi."
Ánh mắt anh khẽ run. Giờ đây, Liszt không cần hiểu thêm gì nữa — anh đã hoàn toàn bị Charoline chinh phục. Anh sẵn sàng cúi đầu trước ma lực của tình yêu ấy, thứ tình cảm vừa là độc dược, vừa là liều thuốc cứu rỗi.
Anh không biết tiếng Tây Ban Nha, nhưng từ amore ấy — anh hiểu rõ hơn bất cứ thứ gì khác.
Tình yêu.
Thứ ma chú đánh trúng tim anh, khiến linh hồn anh chẳng thể thoát ra.
Anh đưa tay ra, muốn bắt lấy cánh bướm nhỏ đang xoay trước mặt.
Nhưng cô lại lướt qua, tiếp tục múa, tiếng đàn và giai điệu vui tươi lại vang lên.
Liszt bật cười khẽ, chấp nhận đầu hàng — đứng yên để mặc cô xoay quanh, trong ánh nhìn chan chứa yêu thương.
Hãy bay đi, cánh bướm nhỏ. Rồi em cũng sẽ mỏi cánh và dừng lại bên tôi.
Hãy hát đi, bản tình ca rồi cũng sẽ tàn — nhưng tình yêu thì mãi mãi bất diệt.
"Tôi nghe người ta nói, trên xe ngài cứ nghiêng nghiêng ngả ngả,
Ngài Liszt đáng kính, thật kiêu kỳ mà cũng thật quyến rũ.
Ngài còn huýt sáo nữa chứ,
Nếu một ngày tôi tìm thấy ngài,
Tôi cũng chẳng biết mình sẽ làm gì,
Tôi sắp phát điên mất thôi,
Nếu ngài vẫn không quay lại nhìn tôi..."
Khi khúc hát khép lại, thế giới dường như ngừng quay. Ánh sao trên cao chứng kiến trọn vẹn bữa tiệc rực lửa ấy, và trong con hẻm nhỏ ngập hương đêm, tình yêu ngọt ngào lan tỏa, đậm đặc như sô-cô-la tan chảy.
Chiếc váy ngừng đung đưa, cây vĩ và cây đàn buông thõng bên hông. Cô gái và chàng trai đứng đối diện, ánh mắt cuốn lấy nhau trong cơn xoáy của cảm xúc.
Bốc đồng. Nồng nàn. Và một thứ gắn bó dài lâu không nói thành lời.
Trái tim này không thể giả dối. Liệu em có muốn cùng tôi ngắm nhìn cảnh đẹp nhất đời, nếm thử vị ngọt của tình yêu chân thật nhất không?
"Charoline, anh yêu em."
Chàng thanh niên cúi xuống, thân hình cao lớn của anh nghiêng về phía cô gái mình say mê. Anh gọi tên cô bằng tất cả sự dịu dàng có trong cuộc đời mình và thì thầm lời tỏ tình chỉ dành riêng cho đôi tai ấy.
Nhưng Liszt không kịp nhận ra nỗi kinh hoàng trong mắt Charoline. Cô như bị thứ gì đó hút trọn sự chú ý, phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ. Ngay khi lời tỏ tình vang lên, cô hét lớn, giọng run rẩy lấn át mọi ngọt ngào vừa cất lên: "Franz, coi chừng!"
Cây vĩ rơi xuống, chạm vào nền đá, vang lên tiếng "keng" giòn và lạnh.
Liszt chưa kịp hiểu gì đã bị Charoline đẩy mạnh sang một bên. Anh loạng choạng tựa vào tường, vừa đứng vững thì nghe thấy —
Âm thanh chói tai của dây đàn đứt, tiếng rìu bổ vào gỗ, và thứ gì đó va mạnh vào tường rồi vỡ vụn.
Anh quay phắt lại. Ở nơi anh vừa đứng xuất hiện một bóng người đen đặc — bẩn thỉu, run rẩy, điên dại. Charoline ngã ngồi xuống đất, hơi thở dồn dập, kiệt sức, chỉ còn chút can đảm níu cô đứng vững.
Bóng người kia ngửa mặt cười, tiếng cười khàn khàn, rối loạn như bị quỷ ám. Gần đó, trên nền gạch, là một cây đàn vĩ cầm gần như đã vỡ nát.
Nó không còn chút ánh sáng hay vẻ đẹp nào nữa — thân đàn chi chít vết trầy xước, lõm sâu vì va đập. Tất cả dây đàn đã đứt, lủng lẳng trên cần như những sợi tơ chết. Và điều kinh khủng nhất — một chiếc rìu bổ củi găm sâu vào mặt đàn.
Âm nhạc và tình yêu ngừng lại trong cùng một khoảnh khắc. Cây đàn nhỏ từng cất lên muôn khúc hát trong tay Charoline giờ đã mãi mãi im lặng.
*
Morel biết, nhát rìu đó đã chặt đứt mọi lối quay đầu.
Hắn nhớ mình từng là nghệ sĩ dương cầm được yêu thích nhất ở Orocher, nhớ những ngày huy hoàng, tưởng chừng chỉ mới hôm qua.
"Ha ha ha! Tôi làm được rồi! Tôi chém rồi! Tôi chém rồi!"
Tiếng cười man dại như che lấp nỗi sợ hãi trong lòng hắn.
Phải, hắn không sai — người có lỗi là Charoline.
Cô không nên đến Orocher.
Không nên chơi dương cầm.
Không nên khiến cây vĩ cầm mà hắn từng giở trò ngân lên âm thanh tuyệt diệu đến vậy.
Cô không nên sống vui vẻ, rực rỡ như thế, trong khi hắn mất việc, bị tước tư cách dạy nhạc, tên bị treo trong sổ đen của giới quý tộc, sống cuộc đời nhục nhã như chuột nơi cống rãnh.
Tất cả là lỗi của Charoline.
Chính cô dẫn dụ ác quỷ, và hắn đã bị kéo tuột xuống địa ngục cùng cô.
"Tôi không sai! Tôi không sai! Charoline, tôi sẽ hủy diệt cô! Ha ha ha, hủy diệt cô!"
Ánh mắt hắn lại đỏ ngầu, điên dại. Nhưng trước khi kịp làm gì, Liszt đã lao tới, siết chặt cổ hắn từ phía sau.
"Thả tôi ra! Tôi phải giết cô ta!"
Liszt mặc kệ hắn vùng vẫy, dồn sức ghì chặt xuống nền đất.
"Charoline! Mau gọi cảnh sát tuần đêm! Ở quảng trường tiệc hội lúc nãy — nhanh lên!"
Cô gái như bừng tỉnh khỏi cơn choáng, loạng choạng rồi lao đi.
Còn Morel, thân xác mục ruỗng vì rượu và thuốc, trí óc bị quỷ dữ chiếm lấy giờ chỉ còn là xác rỗng. Hắn không thể thoát khỏi sức mạnh của Liszt. Mặt hắn bị cọ xuống sỏi, trở nên rớm máu. Cuối cùng, hắn buông xuôi, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bụi đất.
Khi quỷ dữ trao tặng danh thiếp, hắn đã không từ chối. Và hắn vẫn nhớ rõ, gã đàn ông có đôi mắt mèo từng thì thầm:
"Muốn hủy diệt Charoline sao? Ta có cách, chỉ cần ngươi hiến dâng linh hồn thôi, ngoan nào."
"Rượu này, thuốc này — chúng sẽ khiến ngươi hạnh phúc. Ta có rất nhiều."
"Nghe ta nói, đứa trẻ ngoan — muốn hủy hoại Charoline, hãy hủy hoại người quan trọng nhất bên cạnh cô ta. Ngươi không nghĩ nhìn cô ta sụp đổ, hối hận trong tuyệt vọng sẽ là chiến thắng ngọt ngào nhất sao?"
Ghen tuông là tội lỗi nguyên thủy. Khi nó hóa thành điên loạn, con người đã rơi xuống vực sâu, không bao giờ trở lại.
*
Khi cảnh sát rời đi, bình yên lại bao phủ con hẻm nhỏ. Liszt quay người, nhìn thấy Charoline đang quỳ trước cây đàn vỡ, không nói, không khóc — chỉ lặng lẽ như mất hồn.
Anh cởi áo khoác, nhẹ đặt sang bên, rồi bước tới. Một chân quỳ xuống cạnh cô, vòng tay ôm trọn lấy thân hình đang run rẩy ấy.
"Charoline, tôi xin lỗi... thật sự xin lỗi."
Anh khẽ tựa cằm l*n đ*nh đầu cô, giọng nói dịu dàng, ấm áp như ru.
"Không sao đâu, Franz..." Mi mắt cô khẽ run, thân thể cựa nhẹ. Khi anh buông lỏng đôi tay, cô quay lại, vòng tay ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào cổ anh thì thầm: "Cảm giác tội lỗi này khiến tim tôi như vỡ vụn, Franz."
Anh siết nhẹ cánh tay, hít lấy mùi hương trên tóc cô.
"Charoline, đừng nói vậy... Tôi mới là người có lỗi."
"Không đâu," cô đáp, giọng khàn đi, "Dù có được chọn lại bao nhiêu lần, tôi vẫn sẽ làm như thế. Anh quan trọng hơn cây đàn, hơn tất cả mọi thứ trên đời."
"Chỉ là... tôi buồn thôi. Nó đã ở bên tôi bao năm, vậy mà tôi chưa từng đặt cho nó một cái tên. Tôi chỉ tiếc, tiếc điều đó thôi..."
Liszt im lặng lắng nghe, cảm nhận giọt nước mắt rơi xuống cổ mình, ấm và nhẹ như lửa chạm da. Tim anh nhói lên từng nhịp.
"Charoline, nghe tôi này..."
"Cô không mất cây đàn đâu. Cô chỉ gửi nó lại cho tôi thôi."
"Sommer — đó sẽ là tên của nó."
Sommer, trong tiếng Đức nghĩa là mùa hè.
Mùa hè ấy là âm nhạc quý giá nhất của em.
Còn em là mùa hè dịu dàng nhất trong tình yêu của tôi.