Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 82
topicNhững Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 82 :
Đã vài ngày trôi qua kể từ vụ tấn công. Dù Charoline liên tục khẳng định cô không sao, ánh mắt Liszt dành cho cô vẫn chất chứa không ít lo âu.
Cây vĩ cầm vỡ kia đã được họ cẩn thận thu dọn, ghép lại từng mảnh rồi đặt vào chiếc hộp đàn màu xanh lục sẫm, do chính Liszt cất giữ trong phòng ngủ của anh.
Hai ngày qua, Charoline hầu như không bước chân ra khỏi nhà. Cô chỉ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế trong phòng nhạc, đôi lúc nhìn Liszt cặm cụi ghi chép bên bàn làm việc, lúc lại chống cằm lắng nghe anh chơi dương cầm. Ngoài những lúc vệ sinh cá nhân, ăn uống hay ngủ nghỉ, cô gần như biến mình thành một bức tượng.
Hôm nay, sau khi trở về, chàng nghệ sĩ dương cầm cuối cùng cũng nhận thấy cô nghệ sĩ vĩ cầm của mình có chút khác thường. Đầu tiên, anh nghe thấy tiếng guitar vang lên từ phòng nhạc, và khi anh cất lời chào, cô lập tức đáp lại.
"Hôm nay... có chuyện gì vui sao?" Liszt kéo chiếc ghế cạnh bàn làm việc lại gần và ngồi xuống bên cô.
"Chuyện vui ư? Không hẳn..." Charoline suy nghĩ một lát, vừa bấm vài hợp âm vừa đáp. "À, có lẽ là vì hôm nay tôi đã đi gặp Paganini?"
"..."
Liszt choáng váng trong giây lát. Khi tỉnh táo lại, anh nhìn thấy Charoline đang cười thầm.
"Ha ha ha, quả nhiên anh luôn nhạy cảm với cái tên 'Paganini' đến thế. Xin lỗi, Franz, biểu cảm của anh lúc này thật sự rất đáng yêu."
Charoline ôm chặt cây guitar bật cười khúc khích, đôi vai run run khiến Liszt sững sờ một lúc, rồi anh cũng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hướng về cô.
Cứ cười đi, tình yêu của tôi.
Chỉ cần em có thể vui vẻ, tôi hoàn toàn không ngại trở thành trò cười cho em đâu.
"Franz, anh biết không? Thầy... đã muốn tặng cây vĩ cầm đó cho tôi."
Nghe thấy câu nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng thông tin gây chấn động từ cô, nụ cười của chàng nghệ sĩ dương cầm lập tức tắt lịm, toàn thân anh có chút gượng gạo.
"À... Vậy, vậy cũng tốt chứ?" Liszt thận trọng đáp lại, giọng nói dường như thoáng chút ghen tị.
"Phì," Charoline lại bật cười, cô nhìn anh bằng ánh mắt sáng rỡ, "Franz, tôi đã từ chối rồi."
Nếu chàng nghệ sĩ dương cầm biết đến sự tồn tại của thứ gọi là "tàu lượn siêu tốc" trên đời, hẳn anh đã có thể diễn tả chính xác tâm trạng của mình lúc này.
"Dù cây đàn của thầy thực sự rất hấp dẫn với tôi, nhưng xét cho cùng, nó là của Paganini. Được chơi nó một hai lần đã khiến tôi thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhưng nếu nói đến việc sở hữu nó, tôi cảm thấy thật không chân thực, bởi rốt cuộc đó không phải là cây đàn thuộc về tôi."
Nghệ sĩ vĩ cầm nhìn về hướng đặt tượng Beethoven trong phòng nhạc, thì thầm với vẻ dịu dàng: "Làm sao tôi có thể sử dụng cây đàn của thầy được chứ? Đặc biệt là cây 'Cannone' ấy, dù thầy thực sự có ý định tặng nó cho tôi."
"'Khẩu đại bác' ấy... là thuộc về cả thế giới, là thuộc về tất cả những nghệ sĩ vĩ cầm..."
Lời thì thầm này quá nhỏ, khiến chàng nghệ sĩ dương cầm không nghe rõ lại phải cúi xuống gần cô hơn chút nữa.
"Franz, tôi thực sự không sao rồi." Cô nhìn anh rất nghiêm túc và nói, "Hôm nay tôi đã đến các cửa hàng nhạc cụ trong thành phó, đáng tiếc là không tìm được gì. Quả nhiên, việc gặp được một 'người bạn đời' phù hợp cần có duyên phận."
Charoline buông xuôi, đặt cằm lên bàn và thở dài đầy bất lực.
"Sẽ có thôi, Charoline. 'Người bạn đời' phù hợp nhất với cô, cô nhất định sẽ gặp được."
Liszt đưa tay xoa nhẹ mái tóc dài mượt mà của Charoline, cảm giác từ đầu ngón tay khiến anh lưu luyến khôn nguôi. Ánh mắt của cô và anh chạm nhau, rồi như không thể tách rời.
Em sẽ gặp được nó, như cách em đã gặp tôi vậy.
Tôi đã đi gặp Paganini rồi. Kẻ giật dây đằng sau vụ đó, tôi nghĩ hắn ta sẽ không bao giờ còn có tư cách bước chân lên lãnh thổ nước Pháp nữa.
Sẽ không còn ai có thể dùng ác ý lớn nhất để nhòm ngó tài năng của em nữa. Vì vậy, em chỉ cần từ từ tìm kiếm và bình tĩnh chờ đợi thôi.
Tôi hứa sẽ ở bên em, cho đến khi em gặp được 'người bạn đời' định mệnh của mình.
*
Dù nghệ sĩ vĩ cầm đã nói rằng tâm trạng cô ổn định rồi, người nghệ sĩ dương cầm gốc Hungary vẫn không yên tâm, nên quyết định đưa cô đến gặp một người bạn Ba Lan khác. Chỉ khi người bạn nhạy cảm đó khẳng định cô không sao, anh mới dám thở phào.
"Tốt lắm, thưa phu nhân, cứ như vậy. Xin hãy giữ lại cảm giác chạm phím đầy chất thơ này."
Không lâu sau khi Charoline và Liszt bước vào, họ thấy Chopin ngồi trên một chiếc ghế không xa cây dương cầm của mình, nhắm mắt gõ nhịp lên đầu gối, chăm chú hướng dẫn người đang chơi đàn.
Cô gái và chàng trai liếc nhìn nhau, rồi nhẹ nhàng di chuyển đến ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng.
Khi đoạn nhạc kết thúc, tiếng dương cầm cũng ngừng hát.
"Xin tiếp tục đi, phu nhân d'Agoult." Chopin vẫn nhắm mắt.
Một giọng nói nữ tính dịu dàng và thanh tao vang lên: "Ngài Chopin, tôi nghĩ ngài nên đứng dậy, ngài có khách rồi."
Người đàn ông Ba Lan hơi nhíu mày không hài lòng: "Tôi tưởng buổi học của chúng ta vẫn chưa kết thúc, xin cô vui lòng tiếp tục?"
"Thực ra, ngài hãy thử xem giờ xem, thời gian buổi học hôm nay đã quá giờ rồi, thưa ngài Chopin." Giọng nói nữ điềm đạm và trang trọng, cười một cách đầy quyến rũ, "Nếu ngài vẫn muốn tiếp tục, tôi có thể đợi một lát, tôi không ngại việc ngài phải tiếp đãi khách trước."
Sau khi được nhắc nhở, anh nhìn đồng hồ và nhận ra đó là sự thật, Chopin sững sờ một chút, rồi gửi lời xin lỗi đến vị phu nhân mà anh đang dạy.
"Tôi thành thật xin lỗi, thưa phu nhân. Nếu cô không thấy phiền, mời cô ngồi lại cùng chúng tôi dùng trà?"
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Vị phu nhân này đứng dậy một cách tao nhã, thu lại khí chất kiêu kỳ vốn có, trở nên thân thiện tựa như làn gió nhẹ. Mái tóc xoăn màu nâu nhạt của cô được chăm chút cầu kỳ và lộng lẫy, dưới ánh mặt trời lấp lánh như vàng. Đôi mắt cô tựa những viên ngọc lam thượng hạng, với những tia sáng lấp lánh chuyển động bên trong. Bước đi nhẹ nhàng, váy áo nhấp nhô, toát lên một sức hút mê hoặc khó tả.
Charoline vô cùng ngạc nhiên, sau một thời gian dài lui tới các phòng trà ở Paris, tiếp xúc với vô số tiểu thư và quý bà, đây là người phụ nữ trưởng thành đầu tiên khiến cô ấn tượng sâu sắc đến vậy.
"Lorraine, Franz, không ngờ hai người lại cùng đến thăm tôi." Chopin cười với vẻ ý nhị.
"Ôi thôi đi, người bạn Fryderyk của tôi. Đừng nói như thể chúng tôi lúc nào cũng bỏ rơi anh chứ. Tôi nghĩ với một người học trò xinh đẹp tài năng như phu nhân, có lẽ anh chẳng cần bận tâm chúng tôi có đến hay không đâu." Liszt nhanh nhảu đáp lời, làm không khí trở nên sôi nổi. Charoline đứng bên cạnh mỉm cười nhìn họ trò chuyện qua lại mà không chen ngang.
"Lorraine, đừng nghe anh ta nói bậy, tôi rất vui khi hai người đến." Chopin bỏ qua lời trêu đùa của Liszt, bắt đầu giới thiệu vị phu nhân đã ngồi xuống, "Đây là Bá tước phu nhân Marie d'Agoult, tôi rất vinh hạnh được hướng dẫn cô ấy chơi dương cầm."
Khoảnh khắc cái tên đó xuất hiện, nụ cười của Charoline lập tức tắt lịm, toàn thân cô cứng đờ như một khối đá.
"Cô chính là Bá tước phu nhân d'Agoult, người tổ chức những phòng trà bí ẩn gần đây? Hành động cao đẹp của cô thực sự đáng nhớ. Không ngờ tiếng đàn của cô cũng quyến rũ như chính con người cô vậy."
Lời khen ngẫu hứng của Liszt khiến Charoline một lần nữa sửng sốt. Trái tim cô không hiểu sao chợt thấy nhói buốt, kèm theo một chút chua xót trong miệng.
"Nhận được lời khen từ nghệ sĩ dương cầm Liszt, tôi nghĩ đó là sự ghi nhận tuyệt vời nhất cho những nỗ lực nhỏ bé của tôi. Những nhạc sĩ trẻ tài năng như ngài xứng đáng có được những cơ hội như vậy."
Nụ cười của Bá tước phu nhân càng thêm rạng rỡ, niềm vui tỏa ra từ bên trong lan tỏa đến tất cả mọi người có mặt. Sự chân thành ấy khiến người ta không thể làm ngơ, cũng không thể từ chối.
"Còn vị tiểu thư này là...?" Phu nhân d'Agoult khéo léo chuyển ánh mắt sang Charoline.
"Xin chào, thưa phu nhân, tôi là... nghệ sĩ vĩ cầm Charoline." Cô gái bị gọi tên giật mình, thảng thốt nói ra lời giới thiệu, chỉ có đôi bàn tay giấu kín đang run nhẹ.
"Ồ, nhìn tình hình thì tôi đoán cô thân thiết với ngài Liszt và ngài Chopin, vậy hẳn cô cũng là một nhạc sĩ tài năng. Thật đáng tiếc, tôi không mấy quan tâm đến vĩ cầm, nên danh sách mời đến các phòng trà chưa từng có tên cô, tôi thành thật xin lỗi." Ánh mắt Bá tước phu nhân thoáng lóe lên một tia sáng khó hiểu, "Lần sau, lần sau tôi sẽ nhớ."
Charoline mở miệng, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì. Cô chỉ có thể nói những lời cụt lủn kiểu "Cô không cần phải..." rồi lại im bặt.
Liszt vừa định lên tiếng khi nhận thấy sự bất thường của Charoline thì đã bị Chopin đã nhận ra tất cả chen ngang. Nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan đứng dậy một cách lịch thiệp và nói với cô: "Trà của Henri pha chẳng thể nào dùng để tiếp đãi khách quý được. Lorraine, trà nghệ của cô tuyệt vời lắm, tôi nghĩ cô sẽ không từ chối giúp đỡ bạn mình đâu."
Anh lại nhìn người nghệ sĩ dương cầm Hungary và nói: "Franz, nhà giao thiệp hoàn hảo thân mến của tôi, xin hãy tạm thời tiếp chuyện Bá tước phu nhân, Lorraine và tôi sẽ quay lại ngay. Thưa phu nhân, xin hãy cho phép chúng tôi tạm thời cáo lui."
Nói rồi, anh nắm lấy tay Charoline rời khỏi phòng khách.
...
Trong phòng pha trà, Charoline vẫn đang pha trà trong trạng thái mơ hồ, không nói năng gì. Vẻ mất hồn của cô lúc này thực sự quá khác thường.
"Cho tôi nhắc nhở, Lorraine, tay cô sắp chạm vào vật dụng đang rất nóng đấy."
Lời nhắc nhở lạnh lùng của Chopin cuối cùng cũng khiến cô gái tỉnh táo trở lại. Sau một thoáng kinh ngạc, hành động pha trà của cô có vẻ như có trật tự nhưng thực chất là lóng ngóng, vô cùng mâu thuẫn.
"Lorraine, bình tĩnh nào. Nếu cô không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối và bị tổn thương của mình thì hãy trấn tĩnh lại đi."
Anh đến bên cạnh giúp cô sắp xếp lại tách, rất tự nhiên đưa ra lời đề nghị.
Cô dừng động tác trên tay, bối rối nhìn anh và nói: "Fryderyk, tôi không sao. Chỉ là tôi hơi bất ngờ... cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó..."
"Nếu cô muốn, tôi sẽ là một người lắng nghe rất tốt." Chopin nói bằng giọng dịu dàng.
"Tôi chưa chuẩn bị tâm lý, mọi thứ diễn ra quá nhanh..." Charoline thì thầm, giọng nói đầy xung đột, "Lịch sử một lần nữa lại cho tôi thấy sức mạnh khủng khiếp của nó. Fryderyk, tôi không hiểu sao tự dưng lại nhớ đến cảm giác bất lực của mình trong thời kỳ dịch tả."
"Này, Lorraine, tất cả đã qua rồi, qua rồi." Chopin nắm lấy vai cô, cố gắng lay tỉnh cô, "Hãy bình tĩnh, điều chỉnh lại bản thân. Chúng ta phải mang trà ra rồi!"
Charoline hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, gượng ép một nụ cười rồi bưng khay trà cùng Chopin trở về phòng khách.
Bước qua hành lang, cô dừng bước vì những gì mình nhìn thấy. Trong tầm mắt cô, Liszt và Marie d'Agoult đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, chàng trai tuấn tú và người phụ nữ thanh lịch ấy tựa như mặt trời và áng mây, vô cùng xứng đôi.
"Lorraine?"
"Này, Fryderyk, anh có tin không? Họ... là những người yêu nhau do định mệnh sắp đặt đấy..."
Cô gái nói ra câu này với nụ cười đắng chát, hoàn toàn không hay biết nỗi buồn trong lời nói của mình, sững sờ, thẫn thờ như sắp khóc.
...
"Thưa phu nhân, trà của chúng ta đã tới."
Liszt thở phào nhẹ nhõm khi thấy Chopin và Charoline xuất hiện trở lại.
Bá tước phu nhân quay đầu nhìn họ, vẻ mặt của cô gái đã trở lại bình thường khiến cô hơi nhướng mày, rồi đứng dậy nói với chủ nhà: "Thật đáng tiếc, ngài Chopin, có lẽ tôi không có duyên thưởng thức tách trà thơm ngon này rồi. Đã muộn rồi, tôi nên ra về. Chắc giờ này là thời gian của những người bạn, tôi không tiện làm phiền nữa."
Tay Charoline đang bưng trà bỗng cứng đờ. Chopin gửi cho cô một ánh mắt an ủi, rồi đặt tách trà xuống bàn.
"Để tôi tiễn phu nhân."
Nói rồi, anh lịch thiệp mở cửa cho vị khách nữ.
Cánh cửa đóng lại, bóng dáng Chopin và Bá tước phu nhân khuất dần. Dù Liszt có gọi thế nào, Charoline cũng không đáp lời, cô mải chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nhìn chăm chú vào những chiếc lá trà đang từ từ nở ra trong ấm nước.
...
Bên ngoài cửa, Chopin tiễn vị phu nhân lên xe ngựa.
Trước khi lên xe, Marie d'Agoult bất ngờ tiến sát lại Chopin, giọng nói mềm mại đầy hứng thú bên tai anh: "Chiếc khăn tay mà ngài trân trọng cất giữ, chủ nhân nguyên bản của nó chính là cô tiểu thư trong nhà phải không?"
Ánh mắt Chopin thoáng chút giao động, nhưng anh vẫn điềm nhiên mỉm cười lịch thiệp. Anh lễ phép đưa tay lên, không nói một lời, kính cẩn tiễn vị phu nhân lên xe.
Khí chất xung quanh Bá tước phu nhân không còn ôn hòa nữa, sự kiêu ngạo trong cốt cách thể hiện rõ khí phách phi phàm của cô. Cô cũng không lưu lại thêm, sau khi đã đạt được thứ mình muốn, cô thậm chí chẳng buồn lãng phí thêm một ánh nhìn nào nữa.
Xe ngựa lóc cóc rời đi. Giờ đây, Chopin cuối cùng cũng xác nhận được, ý chính của vị phu nhân này không nằm ở chuyện học đàn, mà là nhắm vào Liszt.
*
Từ ngày gặp vị Bá tước phu nhân ấy, người từng viết nên một chương tình sử lừng lẫy với Liszt trong lịch sử âm nhạc, trái tim Charoline cứ trồi sụt không yên.
Cho đến khi Liszt đột ngột căn dặn rằng, từ nay cô không cần giúp anh nhận thư nữa. Cô không hiểu vì sao, cho đến khi vô tình nhìn thấy tên người nhận trên một bức thư bị mở nhầm... Tim cô chợt như rơi xuống đáy vực.
Một cảm giác nghẹt thở mơ hồ mà dai dẳng quấn lấy cô từng giờ từng phút. Charoline mất ăn mất ngủ, luôn có linh cảm rằng mình sắp đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng — nhưng lại bất lực, chẳng thể níu giữ. Sự lo sợ ấy khiến cô không còn để ý đến việc Liszt thường xuyên ra ngoài, hay những giấy tờ lạ xuất hiện trên bàn làm việc của anh.
*
"Franz, chào buổi sáng... Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Vì không chịu nổi sự dày vò, sáng hôm ấy, Charoline lấy hết can đảm, quyết định dứt khỏi cơn hỗn loạn trong lòng.
Liszt đang chỉnh lại chiếc cà vạt. Anh liếc nhìn cô, mỉm cười nhẹ: "Chào buổi sáng, Charoline. Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"
"Franz, tôi... tôi định chuyển ra ngoài ở. Về chỗ trọ, mấy hôm nữa tôi sẽ —"
Cô lúng túng xoắn chặt ngón tay, như thể đang tự trấn an chính mình. Vừa nghe đến hai chữ chuyển đi, bàn tay của Liszt thoáng khựng lại. Anh lập tức ngẩng đầu, giọng cao hơn thường lệ: "Khoan đã, chẳng phải chúng ta đã nói rõ chuyện này rồi sao? Chuyển đi? Cô từng hứa sẽ ở lại đây cơ mà."
"Bây giờ khác rồi, Franz, mọi thứ đều khác rồi." Charoline cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng vẫn run rẩy. "Tôi... tôi không thể quấy rầy chuyện tình cảm của anh được."
"Chuyện tình cảm của tôi?" Anh bật cười, ngạc nhiên và có chút châm biếm. "Charoline, cô nói xem, tôi thì có tình cảm với ai cơ chứ?"
"Với Marie d'Agoult — vị Bá tước phu nhân tao nhã, dịu dàng đó." Cô nói dồn dập, đôi mắt ươn ướt. "Hai người rất hợp nhau, còn thường xuyên viết thư qua lại nữa..."
Liszt khẽ há miệng, nhìn gương mặt đỏ hồng vì ghen tuông của cô gái trước mặt mà trong lòng gần như reo lên lời tạ ơn Thượng Đế.
Không nghi ngờ gì nữa — cô đang ghen.
Ôi, lạy Chúa, Charoline đang ghen vì anh!
Anh phải cố gắng hết sức để không bật cười, không nhào tới ôm chầm lấy cô, xoay một vòng giữa phòng rồi dập tắt lời trách móc ấy bằng một nụ hôn dài và ngọt ngào.
Anh kìm lại, ép môi mình dãn ra thành một đường thẳng nghiêm nghị: "Tôi và Marie à? Thế cô có muốn giải thích cho tôi về 'chiếc khăn tay riêng tư' mà cô tặng Fryderyk không?"
Tên người phụ nữ khiến tim Charoline thắt lại, nhưng khi nghe đến chiếc khăn tay ấy, cô như bị sét đánh — ký ức cũ ùa về khiến cô cứng họng.
"Fr... Franz, tôi có thể giải thích..." Cô bối rối nhìn anh, giọng nhỏ dần.
"Thôi được rồi, Charoline. Tôi không có thời gian đâu." Liszt liếc đồng hồ trên lò sưởi, giọng dửng dưng.
Cô bấy giờ mới nhận ra dưới chân anh đã đặt sẵn một chiếc va-li được đóng gói gọn gàng.
"Anh... anh sắp đi sao?"
"Phải, tiểu thư. Tôi phải đi ngay bây giờ." Anh nhấc va-li lên, tiến lại gần cô. "Tôi không muốn cãi nhau về những chuyện vặt vãnh này. Và đừng có nghĩ đến chuyện chuyển đi. Ít nhất, hãy đợi tôi về rồi nói tiếp."
Anh cúi người, đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ. Hơi thở ấm áp cùng hương hoa hồng quen thuộc khiến Charoline choáng váng.
"Chúc tôi lên đường thuận lợi, mọi điều như ý — được chứ?" Giọng anh khàn khàn, trầm thấp như tan vào tai cô.
"Thuận... thuận buồm xuôi gió, mọi điều... như ý." Giọng cô run run như tiếng đàn nhỏ, khiến anh bật cười đầy thích thú.
"Tốt lắm, cô gái ngoan. Tôi đi đây, đợi tôi về."
Liszt khẽ ôm cô một cái rồi buông ra. Tới cửa, anh dừng lại, rút từ túi áo một chiếc chìa khóa, quay lại đặt vào tay cô.
Charoline tròn mắt, chưa hiểu gì.
"Khách sạn France. Cứ cầm chìa khóa này, họ sẽ đưa cô đến nơi nó mở được." Anh nói, nụ cười thoáng chút bí ẩn và ngại ngùng.
"Charoline, trong đó có thứ quý giá nhất của tôi. Tôi giao nó cho cô — nhờ cô chăm sóc đến khi tôi trở về."
*
Liszt rời đi rất dứt khoát. Đến khi Charoline hoàn hồn, trong nhà đã chẳng còn dấu vết nào của anh.
Vài ngày sau, cô cầm chìa khóa, một mình tìm đến khách sạn France. Cánh cửa phòng bí ẩn ấy mở ra, để lộ không gian rộng rãi, tinh tế mà trống trải. Giữa căn phòng chỉ có một vật nổi bật — chiếc đàn dương cầm gỗ sơn nâu bóng.
Đây hẳn là "thứ quý giá nhất" mà anh nhắc tới.
Cô bước lại gần, tò mò ngắm nhìn. Hình dáng chiếc đàn khá cổ điển, khiến Charoline không hiểu vì sao Liszt lại cất riêng nó ở đây. Cho đến khi ánh mắt cô chạm vào dòng chữ mạ vàng mờ dần theo năm tháng —
"Broadwood."
Cô sững sờ, tim thắt lại. Chiếc chìa khóa trong tay bỗng trở nên nặng trĩu.
Liszt... lại tin tưởng trao cho cô thứ này sao?
Không thể lầm được — đây chính là chiếc đàn Broadwood, một trong hai cây đàn cuối cùng Beethoven từng sử dụng, sau đó được tặng lại cho Liszt.
Charoline đứng lặng hồi lâu, nhìn cây đàn huyền thoại ấy. Và cô chỉ biết khẽ chạm vào phím đàn, không dám ấn xuống — vì trái tim đã đủ say, và cô sợ, chỉ một âm vang thôi cũng đủ khiến mình tan ra trong nỗi xúc động khôn nguôi.
Chiếc đàn dương cầm ấy dường như được chăm sóc vô cùng cẩn thận. Ngoài dấu vết của thời gian, Charoline không tìm thấy bất kỳ vết trầy xước nào khác trên thân đàn. Cô run run mở nắp đàn, dựng giá để bản nhạc — một khung gỗ hình chữ nhật đơn giản và mộc mạc. Khác hẳn với sở thích ưa chuộng sự cầu kỳ và trang trí hoa mỹ của Liszt, cây đàn riêng của Beethoven lại giản dị đến bất ngờ.
Những phím đàn trắng đã ố vàng, loang lổ sắc độ của năm tháng. Không biết đó là dấu tay còn sót lại từ chính "thiên tài điếc" Beethoven, hay đã được người nghệ sĩ Hungary cung kính chạm lên một lần nữa trong niềm tôn thờ thầm lặng.
Charoline khẽ gõ vài nốt. Âm thanh vẫn chuẩn xác, nhưng tiếng đàn lại mang một sắc thái lạ lùng — thẳng, sâu, và chạm thẳng vào tim cô.
Mi mắt cô bỗng ươn ướt. Người đó... sao có thể tàn nhẫn đến thế — để lại cho cô một chiếc chìa khóa chứa đựng cả một kỷ niệm thiêng liêng, rồi biến mất không một lời từ biệt.
*
Tối hôm ấy, Charoline cùng Chopin dự một buổi dạ tiệc salon để giải tỏa nỗi buồn, hoặc ít ra là để giả vờ như mình đã quên.
Rượu ngon, không khí rộn ràng, và tiếng đàn Ba Lan kia vẫn say đắm, tinh tế như mọi khi. Mọi thứ trông có vẻ chẳng khác gì thường nhật, nhưng với cô, dường như mọi âm thanh, mọi ánh sáng đều nhuốm màu khác lạ.
"Nghe nói chưa, vị Bá tước phu nhân đó... cô biết đấy, người ấy cùng vị nghệ sĩ dương cầm kia đã bỏ trốn đến Geneva rồi đấy!" Một quý bà che nửa khuôn mặt sau chiếc quạt lông, đôi mắt sáng rực ánh thích thú.
"Lạy Chúa, kịch tính đến thế cơ à? Vậy thì... gương mặt của ông bá tước chắc hẳn 'rất đáng xem' đây." Người bên cạnh bật cười, che môi duyên dáng.
"Các cô cũng nghe tin đó rồi sao? Quả là sự kiện gây chấn động nhất năm nay!" Một giọng nữ khác hào hứng chen vào.
"Trời ơi, các cô đừng để tôi mù mờ thế chứ, nói cho tôi biết đi mà!" Chưa dứt lời, bà ta đã bị kéo vào vòng trò chuyện, rồi tiếng cười rúc rích và những tiếng kêu khẽ lan ra như một điệp khúc trào phúng.
Bá tước phu nhân.
Nghệ sĩ dương cầm.
Geneva.
Những từ khóa ấy xoáy vào tai Charoline, hòa thành một cơn lốc cuộn trào trong tâm trí.
"Choang—" Chiếc ly rơi xuống tấm thảm dày, phát ra âm thanh nặng nề. Rượu đỏ loang ra, nhuộm đậm một góc sàn. Người phục vụ vội chạy tới dọn dẹp, nhưng Chopin đã nhanh hơn — anh nhẹ kéo cô ra chỗ vắng.
"Lorrine?"
"Fryderyk... Tôi không sao đâu, chỉ là hơi lơ đãng nên trượt tay thôi..." Charoline gượng nở một nụ cười, giọng run run.
"Thật sao?" Chopin kéo dài giọng, ánh mắt mơ hồ không rõ buồn vui. Anh khẽ thở dài, rút từ túi áo ra chiếc khăn tay đưa cho cô.
"Vậy... sao cô lại rơi nước mắt buồn đến thế này?"
*
[Về cây đàn dương cầm của Beethoven]
Trong năm cuối đời, Beethoven sở hữu hai cây đàn dương cầm:
Một là Conrad Graf, hiện được lưu giữ tại Bảo tàng Beethoven ở Bonn — điều đặc biệt là cây đàn này có tới năm bàn đạp.
Cây còn lại chính là Broadwood — chiếc đàn được nhắc đến trong câu chuyện trên. Sau khi được nhà sưu tầm Spina mua lại, cây đàn này được tặng cho Liszt (vâng, đúng là Liszt "được trời ưu ái" thật!). Sau đó, Liszt đã hiến tặng cây đàn quý giá ấy cho Bảo tàng Quốc gia Hungary, nơi nó được gìn giữ cho đến ngày nay.
Nói cách khác — Liszt thật sự từng sở hữu cây đàn của Beethoven.