Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 99

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 99 :Không phải gãi như thế

Thôi Hiểu không muốn tới tìm lão Hà, nhưng cuối cùng cô không đi không chịu được.

Lão Hà thấy cô tới ,cau mày phất tay: “Hết rượu rồi, biến đi.”

Thôi Hiểu ném túi xách lên quầy bar, uống cạn ly rượu vừa pha xong trên quầy, hỏi anh ta: “Ông biết người đấy đi đâu rồi không?”

“Không biết.” Lão Hà tiếp tục pha đồ uống, miệng tràn đầy oán hận. “Lần trước tôi đã nói rõ với cô rồi, cô vẫn còn muốn đi tìm nó. Nếu nhà cô biết được chuyện nó trước đây từng có tiền án, bố cô lại không xẻ thịt tôi ra?”

“Trên đời này làm gì có ai chưa đánh nhau bao giờ?” Thôi Hiểu xùy một tiếng.

Lão Hà nhìn cô chằm chằm: “Thế cô đánh chết cả người ta luôn à?”

Thôi Hiểu biết ông sẽ lại lôi chuyện này ra nói, cô lấy điếu thuốc trong túi ra châm lửa: “Cũng chỉ là đánh nhau thôi mà, kiểu lỡ tay đánh bị thương người cũng không phải là hiếm. Vả lại đấy là do đối phương gây sự trước, cũng không phải do anh ta chủ động ra tay.”

Mẹ của Hồ Dương kể cho anh ta chuyện như vậy. Lão Hà nói lúc Hồ Dương còn đi học Năm đó Hồ Dương mới 13 tuổi, vì dáng người gầy gò ốm yếu nên thường bị bạn bè bắt nạt. Có một lần anh bị mấy thằng nhóc đánh đau quá, Hồ Dương bất ngờ nổi điên đứng dậy chống trả, anh nhặt một viên gạch dưới đất đập tới, đối phương cũng chỉ là một thằng nhóc choai choai, thế là bị anh đập chết.

Xét thấy đều chưa đủ tuổi vị thành niên nhưng vì ngộ sát nên Hồ Dương chỉ phải ngồi tù 7 năm. Đối với một đứa trẻ mà nói, 7 năm đó khiến nhân sinh của anh như trôi qua một nửa rồi.

Hồ Dương không thể quay về trường học, lại không hòa nhập lại được với cuộc sống xã hội mới nhiều thay đổi, lúc đi làm thì bị soi mói ghẻ lạnh, tự mình lập nghiệp lại gặp vô vàn trắc trở.

Lão Hà cắt một miếng chanh thả vào trong ly rượu để trang trí: “Nó ra ngoài tự mở hàng ăn, sau đấy cũng vì một lần xô xát to mà vào lại trong đó ngồi vài năm.”

“Khá đỉnh đấy.” Thôi Hiểu cười: “Thế tại sao lúc trước ông lừa tôi, nói anh ta là một người hiền lành.”

Lão Hà trừng mắt lườm cô: “Nó vốn dĩ vẫn là người thật thà, lành mà, nếu người ta chưa đụng phải cô thì giờ vẫn đang yên ổn ở nhà máy làm việc rồi. Cô thì hay lắm, quyến rũ người ta rồi lại không chịu trách nhiệm, giờ thì sao? Tìm được nó rồi thì cô định làm gì?”

Thôi Hiểu cầm miếng chanh lên bỏ vào miệng: “Đừng quan tâm nhiều như vậy, nếu ông biết gì thì nói cho tôi, không biết thì thôi.”

Ngày đầu tiên Hồ Dương rời đi, cô không có cảm giác gì, nhưng sau khi anh rời đi một tuần, tâm trạng của cô trở nên thất thường. Thôi Hiểu thường xuyên cáu giận vô cớ, trợ lý tìm cho cô một anh chàng trắng trẻo tới nhưng cô vẫn không thấy hài lòng, không lâu sau liền đuổi người ta đi.

Trợ lý lại thử tìm một anh chàng cao to đen thơm đến hầu hạ cô. Thôi Hiểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đó một lúc, sau đó đặt cái chân đang bó bột của mình lên ghế sofa, bảo anh ta gãi cho cô.

Người đàn ông kia vừa mới gãi được một cái ,cô lại chán ghét mà đuổi đi: “Không đúng! Không phải gãi như thế!”

Cái gì mà không phải gãi như thế chứ, rõ ràng là vì không phải là người đó.

Trong lòng trợ lý biết rõ Thôi Hiểu muốn Hồ Dương quay về, nhưng cô lại không chịu nói ra, anh ta cũng không dám nhắc đến.

Hồ Dương đi rồi, lúc ở nhà Thôi Hiểu chỉ có thể dựa dẫm vào trợ lý. Tuy Tiểu Phương theo cô đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên chăm sóc cô với đôi chân bó bột, lúc bế Thôi Hiểu từ phòng vệ sinh về lại phòng ngủ trông có vẻ rất vất vả, làm cô cảm thấy rất bất mãn.

Nhất là ban đêm Thôi Hiểu cứ nửa tỉnh nửa mê gọi anh, cô mơ màng nói: “Hồ Dương, lấy nước cho tôi.”

Trợ lý lúc này đã ngủ say như chết, không hề nghe thấy. Thôi Hiểu gọi đến nỗi cô tỉnh cả ngủ, cô mở mắt nhìn trần nhà, khẽ chửi “đm” một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Cường độ làm việc cao cũng không thể làm cô phân tâm, lúc Thôi Hiểu hay ngủ quên trên xe, cô thường díu mắt gọi: “Hồ Dương, bế tôi qua đó xem sao.”

Nhưng lúc Thôi Hiểu mở mắt ra, chỉ thấy vẻ mặt lúng túng của Tiểu Phương.

Cô thấy mình như bị tẩu hỏa nhập ma, ngày nào cũng nhớ đến anh, cái tên đàn ông mặt thối đó, đôi mắt thâm trầm đó, cả cánh tay khỏe khoắn lúc nào cũng có thể dễ dàng bế lấy cô, ôm từ phòng ngủ ra đến nhà vệ sinh, giúp cô rửa mặt và thay quần áo, gọt táo cho cô ăn, lái xe đưa cô đi khắp nơi, cùng nhau bận rộn từ sáng đến hai ba giờ đêm. Lúc nghe thấy tiếng cô gọi đều nhanh chóng xuất hiện, bón thuốc cho cô, ngồi cạnh giường giúp cô đắp chăn, đợi cô ngủ say rồi mới rời đi.

Có rất nhiều chi tiết trước nay cô không hề để ý tới, giờ trong khoảng thời gian yên tĩnh, nó từng chút một hiện lại trong tâm trí cô.

Thôi Hiểu không khỏi nhớ tới lời Phó Nhàn Linh trước đây từng khuyên cô.

“Cậu đừng để lúc đó lại hối hận.”