Vạn Biến Hư Ảo - Chương 131
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 131 :Cơ Hội Tới!
  Chương 131: Cơ Hội Tới!
Dương Tuấn Vũ chợt nhận ra việc trực tiếp gặp Họa Y rất khó khăn.
Chưa nói tới rào cản về phe phái khác biệt, chỉ riêng việc lợi dụng quan hệ công việc để nói vài câu cũng bị kẻ thứ ba ngăn cản.
Lục Hà Thiên lợi dụng địa vị của gia gia mình là Đại Trưởng Lão Liên Minh để làm càn, thường xuyên đeo bám sau Họa Y, tìm cách thể hiện bản thân. Hắn vốn có thiên tư khá tốt, nhưng tâm trí không đặt vào việc tu luyện, càng không nói tới thực lực và kinh nghiệm chiến đấu sống c·hết.
Mặc dù cũng xông pha đây đó, nhưng hắn chưa từng phải động tay vào làm việc gì, các đầy tớ do ông nội hắn phái ra đều giúp hắn giải quyết tất cả chướng ngại.
Cuộc sống là vậy, có những người sinh ra đã khổ cực, cả đời cố gắng không đi tới đâu, nhưng có những kẻ vừa cất tiếng khóc chào đời đã tới vạch đích, muốn khổ một chút cũng thật khó.
Lục Hà Thiên chính là người ở vế thứ hai. Tiếc rằng hắn muốn khổ một chút nhưng gặp Dương Tuấn Vũ thì sao hộ mệnh của hắn báo trước có lẽ sẽ phải tắt.
Việc may mắn mời được đại sư chế tạo v·ũ k·hí Hắc Nham về Liên Minh đã khiến danh tiếng của Lục Hà Thiên tăng mạnh, hắn rất đắc ý về điều này, nhưng thứ làm hắn vui sướng nhất đó chính là đuổi được một con ruồi có ý định vo ve quanh Họa Y. So sánh với danh tiếng lẫy lừng của một đại tông sư chế tác, Diệt Thiên mới nổi đúng là làm người ta nghi ngờ về khả năng chế tạo thần binh lợi khí.
Bởi vì hai vị lãnh tụ của Liên Minh không ra mặt, đại trưởng lão lại là ông nội Lục Hà Thiên, cho nên quyền sản xuất v·ũ k·hí lập tức chuyển toàn bộ cho Hắc Nham và đệ tử của lão ta phụ trách. Ngược lại, Diệt Thiên chỉ nhận được một lời xin lỗi không đầu không cuối.
Dương Tuấn Vũ ngược lại không tức giận, Liên Minh không coi trọng cuộc hợp tác này hắn cũng chẳng để vào đầu, giá cả và chất lượng của v·ũ k·hí do Diệt Thiên cung cấp hoàn toàn áp đảo mọi thứ có mặt trên thị trường, Liên Minh không mua thì vẫn có rất rất nhiều cơ sở khác mua. Không nói đâu xa, cuộc đại chiến của Đường gia và Cửu Long Tinh vừa qua đã đẩy số lượng đơn hàng tới mức khiến người ta kh·iếp sợ. Dù không trực tiếp nhận đất phong vương, nhưng số của cải mà hắn kiếm được cực kì kinh người.
Thứ duy nhất hắn phiền muội chính là mất đi cơ hội tiếp cận Họa Y mà thôi.
Dương Tuấn Vũ buồn bực, chỉ là sau khi cẩn thận suy xét lại, hắn thấy Họa Y dường như không có tâm tư với tên công tử bột kia, thậm chí từ trong ánh mắt cô, hắn còn phát hiện ra cả sự chán ghét. Nếu là vậy, chắc chắn sẽ có lúc cô cắt cái đuôi kia, khi thời cơ đến, hắn thầm nhủ mình phải nắm chắc cơ hội đó.
Nghĩ là làm, sau khi bố trí ổn thỏa cho đội quân ở lại Dead Moutain, Dương Tuấn Vũ một mình rời đi. Hắn thuê một phòng trọ ngay dưới chân núi Thiên Sơn U Minh, nơi mà muốn ra khỏi Liên Minh Công Hội gần như bắt buộc phải đi qua.
Hắn đương nhiên không dám ngồi nhìn chằm chằm cả ngày lẫn đêm được, điều này sẽ khiến đám trinh sát nghi ngờ. Nếu là người khác e rằng rất khó khăn, nhưng hắn không chỉ có một mình, hắn còn có Triệu Cơ. Về khả năng theo dõi thường trực trong một phạm vi lớn có lẽ không ai hơn được cô bé này. Nhất là khi hiện giờ hắn là một đại tài chủ, tinh thạch phẩm chất cao rất nhiều, nên đương nhiên không cần biết tốn kém bao nhiêu, hắn đều cung cấp đầy đủ năng lượng cho Triệu Cơ hoạt động fulltime 24/7.
Mọi việc sắp đặt đâu vào đấy rồi, nhưng chờ đợi chưa bao giờ là hạnh phúc, đúng hơn, nó là cách giày vò một con người tốt nhất.
Một tuần trôi qua như một tháng, một tháng trôi qua như một năm, không biết đợi bao nhiêu lâu, tới mức hắn sợ không dám đếm, cũng chẳng dám hỏi Triệu Cơ. Hắn ngây ngốc ở chỗ này lâu đến nỗi tên chủ nhà trọ còn hoài nghi hắn làm chủ hay tên ở trên lầu 2 là chủ nữa.
Cuối cùng tới một ngày, khi hắn đang lim dim ngủ, đột nhiên nghe thấy thanh âm cảnh báo của Triệu Cơ vang lên:
- Dậy mau, dậy mau. Họa Y sắp đi qua đây.
Dương Tuấn Vũ nhảy bật khỏi giường, tỉnh cả ngủ, hắn dồn toàn bộ sự chú ý vào con đường phía dưới, đồng thời cố nén sự kích động trong lòng lại, giảm tần suất hô hấp xuống tối đa giống như đang ngủ say như bao gian phòng, để tránh việc đoàn người sắp tới nảy sinh hoài nghi.
Ngay khi xác định rõ sự tồn tại của nàng trong đó, hắn kiên nhẫn chờ đợi nhóm người này đi xa một đoạn rồi bí mật bám theo.
Trong khi Dương Tuấn Vũ ở phía sau vừa hồi hập vừa cẩn thận tránh sự phát hiện của đám cao thủ Liên Minh, thì ở phía trước, Họa Y cũng đang mang trong mình tâm trạng vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Lần này cô ra ngoài không phải là đi dạo chơi mà là thay cha mẹ đi tới vùng Tây Nam với chức danh là sứ giả Công Hội để gặp mặt một vị tiền bối đức cao vọng trọng. Mặc dù cha mẹ không nói rõ, chỉ nói cho cô địa điểm cần tới, nhưng từ ngữ khí trịnh trọng, ánh mắt nghiêm nghị, Họa Y trời sinh vốn thông minh lập tức hiểu rõ địa vị của người này không tầm thường.
Từ khi còn nhỏ cô đã nghe thấy đủ các lời xua nịnh đối với cha mẹ mình qua những người xung quanh, khi trưởng thành một chút cô lập tức hiểu rõ vì sao bọn họ lại có thái độ như vậy, tâm lý bản thân cũng dần dần mặc định tầng cấp của hai người thực sự cao vời vợi. Vậy người mà cha mẹ phải tỏ thái độ trịnh trọng, hiển nhiên vai vế của người này ở Zero là rất lớn.
Nhưng cô rất ngạc nhiên, bời vì thân phận người này không ở phe Chính đạo mà lại là Tà đạo. Liên Minh xưa nay mặc dù là thế lực đứng giữa Chính- Tà, nhưng quan hệ với Chính đạo mật thiết hơn hẳn, minh chứng rõ ràng dựa vào số lượng người tới Liên Minh trao đổi công việc lớn nhỏ thì hầu hết đều là người của Chính phái.
Nói như thế còn là coi trọng những người của Tà phái rồi, quanh năm suốt tháng một bóng người e rằng cũng khó mà gặp được, trước đây xa xưa không nói, suốt chục năm nay, mọi cuộc giao tiếp, họp bàn cô đều tham gia nhưng chưa từng thấy có một ai ở vùng Tây Nam tham gia cả.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, cô vẫn đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này, không có gì khác ngoài mong ước được gặp kẻ đáng giận kia một lần nữa.
Họa Y sau lần gặp mặt ở chiến trường ngày đó, khi trở về vốn dĩ tự dằn lòng phải ném hình bóng kẻ có vợ này ra khỏi đầu. Nhưng chẳng hiểu tại sao càng cố gắng quên đi thì lại càng nhớ tới khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, ảnh hưởng cả tới việc tu luyện.
Vì thế, cô quyết định nhân cơ hội này phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì mọi kế hoạch sẽ đổ vỡ.
Gần đây, bệnh tình của cô càng lúc càng trở lên nghiêm trọng, tần suất tái phát tăng lên rõ rệt, trước kia, mỗi năm đầu cô chỉ ngực một lần nhưng hai năm trở lại đây mỗi tháng cơn đau như c·hết đi sống lại đó đều xuất hiện, mà trong tuần vừa rồi, nó đã tái phát tới hai lần.
Nhìn bề ngoài, ai cũng chỉ thấy một cô gái đang tuổi xuân tràn ngập sức sống nhưng nào biết được, người con gái đó lại đang mang rong mình căn bệnh vô cùng hung ác như vậy?
Họa Y sợ, rất sợ!
Cô sợ mình một ngày nào đó nằm ngủ sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Cô còn trẻ, còn rất nhiều dự định chưa thể làm được. Nhưng bệnh tật khiến cô phải buông dần những khao khát, những mơ ước của mình. Mấy năm nay, biết khó thoát ý trời, cô bỏ xuống tất cả, trong tâm trí chỉ mong thực hiện được một dự định duy nhất cho cha mẹ.
Trong một lần lục lọi văn tự cổ, cô đã phát hiện ra thế giới này vốn dĩ chỉ là một hạt cát trong vũ trụ vô ngàn. Sự sống kì diệu hóa ra không chỉ có ở đây, mà ngoài tinh không chỉ sợ cũng có tồn tại các sinh vật như con người. Họa Y bị bí mật này hấp dẫn, qua thời gian nhiều năm tìm tòi, cô đã phát hiện một số dấu vết của người ngoài hành tinh xuất hiện ở Zero. Nhưng những thứ này đều bị liệt vào Cấm Tự (tài liệu bị cấm) quyền hạn của cô còn chưa thể tham gia vào.
Nhưng Họa Y tò mò như vậy làm sao chịu để yên?
 Dương Tuấn Vũ chợt nhận ra việc trực tiếp gặp Họa Y rất khó khăn.
Chưa nói tới rào cản về phe phái khác biệt, chỉ riêng việc lợi dụng quan hệ công việc để nói vài câu cũng bị kẻ thứ ba ngăn cản.
Lục Hà Thiên lợi dụng địa vị của gia gia mình là Đại Trưởng Lão Liên Minh để làm càn, thường xuyên đeo bám sau Họa Y, tìm cách thể hiện bản thân. Hắn vốn có thiên tư khá tốt, nhưng tâm trí không đặt vào việc tu luyện, càng không nói tới thực lực và kinh nghiệm chiến đấu sống c·hết.
Mặc dù cũng xông pha đây đó, nhưng hắn chưa từng phải động tay vào làm việc gì, các đầy tớ do ông nội hắn phái ra đều giúp hắn giải quyết tất cả chướng ngại.
Cuộc sống là vậy, có những người sinh ra đã khổ cực, cả đời cố gắng không đi tới đâu, nhưng có những kẻ vừa cất tiếng khóc chào đời đã tới vạch đích, muốn khổ một chút cũng thật khó.
Lục Hà Thiên chính là người ở vế thứ hai. Tiếc rằng hắn muốn khổ một chút nhưng gặp Dương Tuấn Vũ thì sao hộ mệnh của hắn báo trước có lẽ sẽ phải tắt.
Việc may mắn mời được đại sư chế tạo v·ũ k·hí Hắc Nham về Liên Minh đã khiến danh tiếng của Lục Hà Thiên tăng mạnh, hắn rất đắc ý về điều này, nhưng thứ làm hắn vui sướng nhất đó chính là đuổi được một con ruồi có ý định vo ve quanh Họa Y. So sánh với danh tiếng lẫy lừng của một đại tông sư chế tác, Diệt Thiên mới nổi đúng là làm người ta nghi ngờ về khả năng chế tạo thần binh lợi khí.
Bởi vì hai vị lãnh tụ của Liên Minh không ra mặt, đại trưởng lão lại là ông nội Lục Hà Thiên, cho nên quyền sản xuất v·ũ k·hí lập tức chuyển toàn bộ cho Hắc Nham và đệ tử của lão ta phụ trách. Ngược lại, Diệt Thiên chỉ nhận được một lời xin lỗi không đầu không cuối.
Dương Tuấn Vũ ngược lại không tức giận, Liên Minh không coi trọng cuộc hợp tác này hắn cũng chẳng để vào đầu, giá cả và chất lượng của v·ũ k·hí do Diệt Thiên cung cấp hoàn toàn áp đảo mọi thứ có mặt trên thị trường, Liên Minh không mua thì vẫn có rất rất nhiều cơ sở khác mua. Không nói đâu xa, cuộc đại chiến của Đường gia và Cửu Long Tinh vừa qua đã đẩy số lượng đơn hàng tới mức khiến người ta kh·iếp sợ. Dù không trực tiếp nhận đất phong vương, nhưng số của cải mà hắn kiếm được cực kì kinh người.
Thứ duy nhất hắn phiền muội chính là mất đi cơ hội tiếp cận Họa Y mà thôi.
Dương Tuấn Vũ buồn bực, chỉ là sau khi cẩn thận suy xét lại, hắn thấy Họa Y dường như không có tâm tư với tên công tử bột kia, thậm chí từ trong ánh mắt cô, hắn còn phát hiện ra cả sự chán ghét. Nếu là vậy, chắc chắn sẽ có lúc cô cắt cái đuôi kia, khi thời cơ đến, hắn thầm nhủ mình phải nắm chắc cơ hội đó.
Nghĩ là làm, sau khi bố trí ổn thỏa cho đội quân ở lại Dead Moutain, Dương Tuấn Vũ một mình rời đi. Hắn thuê một phòng trọ ngay dưới chân núi Thiên Sơn U Minh, nơi mà muốn ra khỏi Liên Minh Công Hội gần như bắt buộc phải đi qua.
Hắn đương nhiên không dám ngồi nhìn chằm chằm cả ngày lẫn đêm được, điều này sẽ khiến đám trinh sát nghi ngờ. Nếu là người khác e rằng rất khó khăn, nhưng hắn không chỉ có một mình, hắn còn có Triệu Cơ. Về khả năng theo dõi thường trực trong một phạm vi lớn có lẽ không ai hơn được cô bé này. Nhất là khi hiện giờ hắn là một đại tài chủ, tinh thạch phẩm chất cao rất nhiều, nên đương nhiên không cần biết tốn kém bao nhiêu, hắn đều cung cấp đầy đủ năng lượng cho Triệu Cơ hoạt động fulltime 24/7.
Mọi việc sắp đặt đâu vào đấy rồi, nhưng chờ đợi chưa bao giờ là hạnh phúc, đúng hơn, nó là cách giày vò một con người tốt nhất.
Một tuần trôi qua như một tháng, một tháng trôi qua như một năm, không biết đợi bao nhiêu lâu, tới mức hắn sợ không dám đếm, cũng chẳng dám hỏi Triệu Cơ. Hắn ngây ngốc ở chỗ này lâu đến nỗi tên chủ nhà trọ còn hoài nghi hắn làm chủ hay tên ở trên lầu 2 là chủ nữa.
Cuối cùng tới một ngày, khi hắn đang lim dim ngủ, đột nhiên nghe thấy thanh âm cảnh báo của Triệu Cơ vang lên:
- Dậy mau, dậy mau. Họa Y sắp đi qua đây.
Dương Tuấn Vũ nhảy bật khỏi giường, tỉnh cả ngủ, hắn dồn toàn bộ sự chú ý vào con đường phía dưới, đồng thời cố nén sự kích động trong lòng lại, giảm tần suất hô hấp xuống tối đa giống như đang ngủ say như bao gian phòng, để tránh việc đoàn người sắp tới nảy sinh hoài nghi.
Ngay khi xác định rõ sự tồn tại của nàng trong đó, hắn kiên nhẫn chờ đợi nhóm người này đi xa một đoạn rồi bí mật bám theo.
Trong khi Dương Tuấn Vũ ở phía sau vừa hồi hập vừa cẩn thận tránh sự phát hiện của đám cao thủ Liên Minh, thì ở phía trước, Họa Y cũng đang mang trong mình tâm trạng vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Lần này cô ra ngoài không phải là đi dạo chơi mà là thay cha mẹ đi tới vùng Tây Nam với chức danh là sứ giả Công Hội để gặp mặt một vị tiền bối đức cao vọng trọng. Mặc dù cha mẹ không nói rõ, chỉ nói cho cô địa điểm cần tới, nhưng từ ngữ khí trịnh trọng, ánh mắt nghiêm nghị, Họa Y trời sinh vốn thông minh lập tức hiểu rõ địa vị của người này không tầm thường.
Từ khi còn nhỏ cô đã nghe thấy đủ các lời xua nịnh đối với cha mẹ mình qua những người xung quanh, khi trưởng thành một chút cô lập tức hiểu rõ vì sao bọn họ lại có thái độ như vậy, tâm lý bản thân cũng dần dần mặc định tầng cấp của hai người thực sự cao vời vợi. Vậy người mà cha mẹ phải tỏ thái độ trịnh trọng, hiển nhiên vai vế của người này ở Zero là rất lớn.
Nhưng cô rất ngạc nhiên, bời vì thân phận người này không ở phe Chính đạo mà lại là Tà đạo. Liên Minh xưa nay mặc dù là thế lực đứng giữa Chính- Tà, nhưng quan hệ với Chính đạo mật thiết hơn hẳn, minh chứng rõ ràng dựa vào số lượng người tới Liên Minh trao đổi công việc lớn nhỏ thì hầu hết đều là người của Chính phái.
Nói như thế còn là coi trọng những người của Tà phái rồi, quanh năm suốt tháng một bóng người e rằng cũng khó mà gặp được, trước đây xa xưa không nói, suốt chục năm nay, mọi cuộc giao tiếp, họp bàn cô đều tham gia nhưng chưa từng thấy có một ai ở vùng Tây Nam tham gia cả.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, cô vẫn đồng ý tiếp nhận nhiệm vụ này, không có gì khác ngoài mong ước được gặp kẻ đáng giận kia một lần nữa.
Họa Y sau lần gặp mặt ở chiến trường ngày đó, khi trở về vốn dĩ tự dằn lòng phải ném hình bóng kẻ có vợ này ra khỏi đầu. Nhưng chẳng hiểu tại sao càng cố gắng quên đi thì lại càng nhớ tới khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, ảnh hưởng cả tới việc tu luyện.
Vì thế, cô quyết định nhân cơ hội này phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì mọi kế hoạch sẽ đổ vỡ.
Gần đây, bệnh tình của cô càng lúc càng trở lên nghiêm trọng, tần suất tái phát tăng lên rõ rệt, trước kia, mỗi năm đầu cô chỉ ngực một lần nhưng hai năm trở lại đây mỗi tháng cơn đau như c·hết đi sống lại đó đều xuất hiện, mà trong tuần vừa rồi, nó đã tái phát tới hai lần.
Nhìn bề ngoài, ai cũng chỉ thấy một cô gái đang tuổi xuân tràn ngập sức sống nhưng nào biết được, người con gái đó lại đang mang rong mình căn bệnh vô cùng hung ác như vậy?
Họa Y sợ, rất sợ!
Cô sợ mình một ngày nào đó nằm ngủ sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Cô còn trẻ, còn rất nhiều dự định chưa thể làm được. Nhưng bệnh tật khiến cô phải buông dần những khao khát, những mơ ước của mình. Mấy năm nay, biết khó thoát ý trời, cô bỏ xuống tất cả, trong tâm trí chỉ mong thực hiện được một dự định duy nhất cho cha mẹ.
Trong một lần lục lọi văn tự cổ, cô đã phát hiện ra thế giới này vốn dĩ chỉ là một hạt cát trong vũ trụ vô ngàn. Sự sống kì diệu hóa ra không chỉ có ở đây, mà ngoài tinh không chỉ sợ cũng có tồn tại các sinh vật như con người. Họa Y bị bí mật này hấp dẫn, qua thời gian nhiều năm tìm tòi, cô đã phát hiện một số dấu vết của người ngoài hành tinh xuất hiện ở Zero. Nhưng những thứ này đều bị liệt vào Cấm Tự (tài liệu bị cấm) quyền hạn của cô còn chưa thể tham gia vào.
Nhưng Họa Y tò mò như vậy làm sao chịu để yên?
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 