Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1536
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1536 :Ca, ngươi ở đâu?
Đám ma tỉnh giả cũng có được kinh nghiệm tác chiến cực mạnh, bọn họ lại có người có năng lực khống chế điện tích, lợi dụng lực dẫn giữa điện tích để triệu hồi ra lôi điện phá hủy kết cấu lưới điện!
Lúc Giang Anh thiết kế lưới điện siêu cao thể cũng không ngờ còn có thể dùng một chiêu này phá hỏng lưới điện!
Điện lưu trên lưới điện siêu cao thế trở nên không ổn định, sau khi có một vị trí điện lưu quá tải xảy ra nổ tung, toàn bộ lưới điện lập tức sụp đổ!
Sokhava quay đầu nhìn tình huống bên này, nhanh chóng hất đối thủ ra lao về phía cửa thành.
"Thái dương phong bạo!" Sokhava hóa thành gió bão nóng rực muốn ngăn cản đại quân ma tỉnh giả.
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm khí trực tiếp chém về phía Sokhava.
Đạo kiếm khí này có uy lực kinh người, Sokhava cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp trong đó, nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Kiếm khí và Thái dương phong bạo va chạm, bộc phát ra một vụ nổ mạnh mẽ ở trước cửa kinh thành.
Đến khi tất cả kết thúc, Sokhava mới thấy rõ người tới.
Đó là một nam tử châu Á, một tay cầm kiếm, điều không thể tưởng tượng nổi là hắn ta cũng đứng lơ lửng giữa không trung.
Đổng soái trợn to mắt nhìn người này, không thể tưởng tượng nổi nói,"Lưu Viễn Hương?"
Tuy Sokhava không biết người này nhưng lúc này cũng thấy ngạc nhiên, hắn ta giật mình nhìn đối phương, nhíu mày nói,"Nhân thần?!"
Lưu Viễn Hương nhàn nhã đưa tay vung kiếm một cái, sau đó thu hồi bội kiếm, thản nhiên nhìn Sokhava,"Không sai, trên đời này cũng không chỉ có một mình ngươi đột phá nhân thần cảnh!"
Sau đó, Lưu Viễn Hương nhìn về phía Đổng soái trên tường thành, cười lạnh một tiếng,"Đổng Hồng, quân đội Hoa Hạ các ngươi đuổi bắt ta, người hăng hái nhất là Vệ Ưng, ngươi cũng đứng sau lưng bỏ ra rất nhiều sức lực! Chờ chút nữa ta sẽ tính toán rõ ràng khoản nợ này với ngươi!"
Nói xong, Lưu Viễn Hương quay đầu nhìn về phía chiến trường, khóe miệng hơi nhếch lên,"Các ngươi thật sự cảm thấy có thể giữ vững kinh thành? Ha ha ha ha, hôm nay Lưu Viễn Hương ta sẽ phá kinh thành, giết sạch ngàn vạn người Hoa Hạ các ngươi!"
"Phá cửa thành cho ta!"
Lưu Viễn Hương ra lệnh một tiếng, hai ngàn ma tỉnh giả lao về phía cửa kinh thành.
Đúng vào lúc này, cửa lớn trên kinh thành lại bộc phát ra một trận sóng khí cực kỳ cường hãn, trực tiếp đẩy lui toàn bộ hai ngàn ma tỉnh giả này!
Sau đó, cửa lớn kinh thành chậm rãi mở ra một khe hở, ba bóng người đi ra từ cửa chính.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn ba người này.
Chỉ dựa vào lực lượng ba người đẩy lui hai ngàn ma tỉnh giả, phần thực lực này thật sự nghe mà rợn cả người!
Ba người này có một tên lão giả râu bạc trắng, hắn ta đi ở chính giữa ba người, bên tay trái của hắn ta là một nữ tử tuyệt đẹp dáng người xinh đẹp, trên người mặc lụa màu, bên tay phải là một đại hán buộc râu dáng người khôi ngô, trong tay cầm song phủ.
Sau khi Hoa Thiên Thiên thấy ba người này hơi híp mắt lại,"Vẫn bị bọn họ ép ra!"
Hô hấp của Đổng soái trở nên dồn dập, tuy ba người này có thực lực cực kỳ khủng bố nhưng lúc này hắn ta không hề thấy nhẹ nhõm.
Ba người này đi ra cũng có nghĩa Hoa Hạ đã dùng át chủ bài mạnh nhất, không còn đường lui nữa!
Sau khi Lưu Viễn Hương thấy ba người này lại hơi nhếch khóe môi,"Cuối cùng ba lão bất tử các ngươi đã bằng lòng xuất hiện?"
Lão giả râu bạc trắng lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Viễn Hương, lại nhìn về phía chiến trường đằng xa.
Dù là trận chiến của Chiến Thần với Thú Thần, hay người thức tỉnh với ma tỉnh giả, chỉ có dùng thê thảm để hình dung!
Lão nhân khẽ than thở một câu,"Cuồng nhiệt giả, ma tỉnh giả, Thần thị giả, không phải các ngươi cũng là nhân tộc sao?"
"Nhân tộc suy bại, không còn thực lực cũng là do lòng người khó dò!"
Nữ tử khẽ khàng nói,"Cuồng nhiệt giả, các ngươi khuất phục trước lực lượng tuyệt đối của Thú Thần, sự tàn bạo của các ngươi đều đến từ sự e ngại của các ngươi, không đáng nhắc tới!"
"Quỷ dị giả, các ngươi mù quáng theo đuổi thực lực, bản tâm lạc lối, thật đáng buồn!"
"Ma tỉnh giả, nguyên thần ma thần lựa chọn các ngươi nhưng các ngươi chỉ lấy được trí nhớ của bọn họ, cuối cùng trở thành loại người gì là sự lựa chọn của các ngươi nhưng các ngươi khuất phục trước ý chí của bọn họ... Không phải là các ngươi lựa chọn bọn họ sao? Đáng tiếc!"
"Chỉ có Thần thị giả, vận mệnh của các ngươi đã được quyết định từ lâu, không cách nào sửa đổi, không cách nào phản kháng, thật đáng buồn, đáng tiếc!"
Khóe mắt Lưu Viễn Hương giật giật, đột nhiên gào thét với nữ tử kia,"Bớt nói nhảm, đừng tưởng sống thêm mấy năm thì có tư cách đánh giá ta!"
"Tuân theo ý nguyện của chủ nhân là ý nghĩa sự tồn tại của ta! Đời này Lưu Viễn Hương ta không hối hận!"
Sau đó, ánh mắt Lưu Viễn Hương lộ ra vẻ hưng phấn,"Ba lão gia hỏa các ngươi đã đi ra, xem ra món khai vị đã xong, nên lên món chính!"
Ba phía của chiến trường đột nhiên có ba bóng dáng dùng cách nhảy vọt, vài giây sau đã xuất hiện ở đối diện ba người Hoa Hạ.
Lúc Giang Anh thiết kế lưới điện siêu cao thể cũng không ngờ còn có thể dùng một chiêu này phá hỏng lưới điện!
Điện lưu trên lưới điện siêu cao thế trở nên không ổn định, sau khi có một vị trí điện lưu quá tải xảy ra nổ tung, toàn bộ lưới điện lập tức sụp đổ!
Sokhava quay đầu nhìn tình huống bên này, nhanh chóng hất đối thủ ra lao về phía cửa thành.
"Thái dương phong bạo!" Sokhava hóa thành gió bão nóng rực muốn ngăn cản đại quân ma tỉnh giả.
Đúng vào lúc này, một đạo kiếm khí trực tiếp chém về phía Sokhava.
Đạo kiếm khí này có uy lực kinh người, Sokhava cũng có thể cảm nhận được sự uy hiếp trong đó, nhanh chóng nghiêng người né tránh.
Kiếm khí và Thái dương phong bạo va chạm, bộc phát ra một vụ nổ mạnh mẽ ở trước cửa kinh thành.
Đến khi tất cả kết thúc, Sokhava mới thấy rõ người tới.
Đó là một nam tử châu Á, một tay cầm kiếm, điều không thể tưởng tượng nổi là hắn ta cũng đứng lơ lửng giữa không trung.
Đổng soái trợn to mắt nhìn người này, không thể tưởng tượng nổi nói,"Lưu Viễn Hương?"
Tuy Sokhava không biết người này nhưng lúc này cũng thấy ngạc nhiên, hắn ta giật mình nhìn đối phương, nhíu mày nói,"Nhân thần?!"
Lưu Viễn Hương nhàn nhã đưa tay vung kiếm một cái, sau đó thu hồi bội kiếm, thản nhiên nhìn Sokhava,"Không sai, trên đời này cũng không chỉ có một mình ngươi đột phá nhân thần cảnh!"
Sau đó, Lưu Viễn Hương nhìn về phía Đổng soái trên tường thành, cười lạnh một tiếng,"Đổng Hồng, quân đội Hoa Hạ các ngươi đuổi bắt ta, người hăng hái nhất là Vệ Ưng, ngươi cũng đứng sau lưng bỏ ra rất nhiều sức lực! Chờ chút nữa ta sẽ tính toán rõ ràng khoản nợ này với ngươi!"
Nói xong, Lưu Viễn Hương quay đầu nhìn về phía chiến trường, khóe miệng hơi nhếch lên,"Các ngươi thật sự cảm thấy có thể giữ vững kinh thành? Ha ha ha ha, hôm nay Lưu Viễn Hương ta sẽ phá kinh thành, giết sạch ngàn vạn người Hoa Hạ các ngươi!"
"Phá cửa thành cho ta!"
Lưu Viễn Hương ra lệnh một tiếng, hai ngàn ma tỉnh giả lao về phía cửa kinh thành.
Đúng vào lúc này, cửa lớn trên kinh thành lại bộc phát ra một trận sóng khí cực kỳ cường hãn, trực tiếp đẩy lui toàn bộ hai ngàn ma tỉnh giả này!
Sau đó, cửa lớn kinh thành chậm rãi mở ra một khe hở, ba bóng người đi ra từ cửa chính.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn ba người này.
Chỉ dựa vào lực lượng ba người đẩy lui hai ngàn ma tỉnh giả, phần thực lực này thật sự nghe mà rợn cả người!
Ba người này có một tên lão giả râu bạc trắng, hắn ta đi ở chính giữa ba người, bên tay trái của hắn ta là một nữ tử tuyệt đẹp dáng người xinh đẹp, trên người mặc lụa màu, bên tay phải là một đại hán buộc râu dáng người khôi ngô, trong tay cầm song phủ.
Sau khi Hoa Thiên Thiên thấy ba người này hơi híp mắt lại,"Vẫn bị bọn họ ép ra!"
Hô hấp của Đổng soái trở nên dồn dập, tuy ba người này có thực lực cực kỳ khủng bố nhưng lúc này hắn ta không hề thấy nhẹ nhõm.
Ba người này đi ra cũng có nghĩa Hoa Hạ đã dùng át chủ bài mạnh nhất, không còn đường lui nữa!
Sau khi Lưu Viễn Hương thấy ba người này lại hơi nhếch khóe môi,"Cuối cùng ba lão bất tử các ngươi đã bằng lòng xuất hiện?"
Lão giả râu bạc trắng lạnh nhạt nhìn về phía Lưu Viễn Hương, lại nhìn về phía chiến trường đằng xa.
Dù là trận chiến của Chiến Thần với Thú Thần, hay người thức tỉnh với ma tỉnh giả, chỉ có dùng thê thảm để hình dung!
Lão nhân khẽ than thở một câu,"Cuồng nhiệt giả, ma tỉnh giả, Thần thị giả, không phải các ngươi cũng là nhân tộc sao?"
"Nhân tộc suy bại, không còn thực lực cũng là do lòng người khó dò!"
Nữ tử khẽ khàng nói,"Cuồng nhiệt giả, các ngươi khuất phục trước lực lượng tuyệt đối của Thú Thần, sự tàn bạo của các ngươi đều đến từ sự e ngại của các ngươi, không đáng nhắc tới!"
"Quỷ dị giả, các ngươi mù quáng theo đuổi thực lực, bản tâm lạc lối, thật đáng buồn!"
"Ma tỉnh giả, nguyên thần ma thần lựa chọn các ngươi nhưng các ngươi chỉ lấy được trí nhớ của bọn họ, cuối cùng trở thành loại người gì là sự lựa chọn của các ngươi nhưng các ngươi khuất phục trước ý chí của bọn họ... Không phải là các ngươi lựa chọn bọn họ sao? Đáng tiếc!"
"Chỉ có Thần thị giả, vận mệnh của các ngươi đã được quyết định từ lâu, không cách nào sửa đổi, không cách nào phản kháng, thật đáng buồn, đáng tiếc!"
Khóe mắt Lưu Viễn Hương giật giật, đột nhiên gào thét với nữ tử kia,"Bớt nói nhảm, đừng tưởng sống thêm mấy năm thì có tư cách đánh giá ta!"
"Tuân theo ý nguyện của chủ nhân là ý nghĩa sự tồn tại của ta! Đời này Lưu Viễn Hương ta không hối hận!"
Sau đó, ánh mắt Lưu Viễn Hương lộ ra vẻ hưng phấn,"Ba lão gia hỏa các ngươi đã đi ra, xem ra món khai vị đã xong, nên lên món chính!"
Ba phía của chiến trường đột nhiên có ba bóng dáng dùng cách nhảy vọt, vài giây sau đã xuất hiện ở đối diện ba người Hoa Hạ.