Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1002

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1002 :Oan gia ngõ hẹp (2)
Thấy thiên phú của Thường Tư Diêu, Giang Khải không khỏi hoảng sợ.
Khá lắm, Thường Tư Diêu trực tiếp học tập được cách công kích đặc thù của người khác! Điểm này hơi biến thái.
Ở giai đoạn Siêu phàm, Hoa Hạ và một số quốc gia xung quanh công kích đặc thù lấy chân khí làm chủ, nhưng có rất nhiều quốc gia khác còn có rất nhiều cách công kích đặc thù khác.
Thường Tư Diêu không chỉ có thể sử dụng công kích chân khí, nàng còn có thể sử dụng cách công kích đặc thù khác, chỉ một điểm này đã nói rõ thiên phú của Thường Tư Diêu tuyệt đối là đỉnh cấp!
Lại nói, không ngờ Tinh không chi nhãn của Thường Tư Diêu còn có thể khắc chế Thế thân lừa gạt của Giang Khải.
Cũng may không ra tay với Thường Tư Diêu, nếu không chắc chắn phải chịu thiệt thòi.
“Lại nói, hiện tại ta cũng thấy hơi kỳ quái, sao lúc trước ta lại bị hình thái Quỷ hồn của ngươi lừa gạt…” Thường Tư Diêu kỳ quái nhìn về phía Giang Khải.
Có Tinh không chi nhãn có thể nhìn thấu ngụy trang và ẩn thân, kết quả vẫn bị Giang Khải lừa, thật sự khiến người ta khó hiểu.
Giang Khải mỉm cười, “Đó là vì ta vốn là Quỷ hồn.” Ngay lúc này, tiểu hỗn cầu quay người phát ra mấy tiếng chi chi chi, liếc mắt ra hiệu cho hai người khác, phía trước còn có một cái sơn động!
Giang Khải thu hồi nụ cười, ra hiệu Thường Tư Diêu trốn đi trước, mình thì ôm lấy tiểu hỗn cầu cho vào túi, cẩn thận tới gần.
Ngay lúc Giang Khải tới gần cửa sơn động, đột nhiên hắn phát hiện trên đỉnh đầu mây đen dày đặc, sấm sét vang dội.
Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, một tảng đá lớn bay ra từ trong sơn động, tốc độ cực nhanh đánh thẳng vào mặt Giang Khải.
Gần như cùng lúc trên bầu trời có mấy tia lôi điện đánh thẳng xuống từ chỗ vạn mét trên không trung!
“ĐM, thứ gì? Chiến bát hoang!” Giang Khải vội vàng né tránh.
Lôi điện đánh vào tảng đá lớn, tảng đá lớn lập tức chia năm xẻ bảy, có thể tưởng tượng nếu vừa rồi Giang Khải chậm lại nửa phần, kết cục sẽ đáng sợ đến mức nào.
Giang Khải đang lo lắng có phải Đông Ly đã gặp nguy hiểm gì không, hai bóng người quần áo không chỉnh tề nhảy ra từ cửa động.
Vừa thấy hai người này, Giang Khải lập tức nổi giận.
“Lão Hồ? Đông Ly? Hai người các ngươi…” “Khải đội?” Hồ Ngôn xem xét Giang Khải, sát khí trên mặt lập tức biến mất, vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau khi Đông Ly thấy Giang Khải cũng thu hồi trường kiếm, “Là ngươi? Vừa rồi rõ ràng ta cảm nhận được khí tức hai người ở gần, một nam một nữ, hành động thân mật, cảm thấy chắc chắn không phải ngươi nên mới…” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Chỉ cho phép hai người các ngươi hẹn hò, ta không được dẫn theo người yêu sao? Không phải, lão Hồ, không phải ngươi không online sao? Một mình chạy đến đây?” Hồ Ngôn gãi đầu, ngượng ngùng cười nói, “Hắc hắc, Khải đội, là Đông Ly sai người đến tìm ta, nàng gặp chút việc, vừa hay gặp được lão Triệu, Nguyễn quỷ và Âu Dương Dịch đang lịch luyện ở khu vực không biết, liền để Nguyễn quỷ nhắn cho ta.” “Có việc?” Giang Khải đánh giá hai người quần áo không chỉnh tề, dùng ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn hai người.
Đông Ly xấu hổ nghiêng người đi, cúi đầu cài lại khuy áo.
Hồ Ngôn lại thấy không quan trọng, cài lại khuy áo ngay trước mặt Giang Khải, “Ôi chao, không phải việc mà ngươi đang nghĩ, chỉ là hai người chúng ta đã lâu không gặp, tình cảm nồng cháy, khó mà tự kiếm chế…” “Lại nói, đã rất lâu Đông Ly không bổ sung nguyên thần, ta đang độ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, tranh thủ thời gian giúp đỡ chút.” Giang Khải lắc đầu than thở trong lòng, bạn gái của người khác rất cởi mở, bạn gái của mình lại quá bảo thủ…
“Đúng rồi, Khải đội, sao ngươi tìm được cái này.” Giang Khải nói, “Ta cũng có chút việc tìm Đông Ly, hy vọng nàng chăm sóc bạn gái của ta giúp ta.” “Bạn gái?!” Đông Ly và Hồ Ngôn kêu lên, vẻ mặt của hai người không khác gì thấy yêu quái.
Giang Khải tức giận trợn mắt lườm hai người, quay đầu gọi về phía rừng cây, “Tư Diêu, ra đi.” Thường Tư Diêu lằng nhà lằng nhằng đi ra từ trong rừng cây, thấy hai người Hồ Ngôn và Đông Ly đang vội vàng chỉnh lại quần áo, nhỏ giọng hỏi, “Vừa rồi hai người các ngươi làm gì trong động?” “Khụ khụ khục… Hóa ra là Tư Diêu, xem ra Khải đội đã động chân tình, hắn đã thích ngươi hai năm.” Hồ Ngôn vội vàng nói, “Cái đó, vừa rồi ta và Đông Ly ở trong sơn động cũng chỉ đơn giản là trò chuyện… Việc nhà.” “Đúng, việc nhà.” Giang Khải lôi kéo Thường Tư Diêu đi tới, “Đông Ly, ngươi vẫn luôn ở lại khu vực không biết, trong khoảng thời gian này Tư Diêu cũng phải ở lại khu vực không biết, ngươi có thể chăm sóc nàng giúp ta không.” Đông Ly nhìn Thường Tư Diêu một chút, “Nha đầu thật xinh đẹp… Giang Khải, ngươi đã nhờ việc này, tất nhiên ta sẽ dốc hết sức, chỉ là… Chỉ là gần đây ta gặp chút rắc rối, đi chung với ta có thể sẽ nguy hiểm hơn, ta và Hồ Ngôn đang do dự có nên mời người đến đây bàn bạc cách giải quyết không, kết quả ngươi đã đến.” Giang Khải nhíu mày, “Chuyện gì?” “Có liên quan với nhiệm vụ mà Liễu thần đưa cho ta.” Đông Ly nói.