Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 225

topic

Người Bình Thường Nhưng Cải Trang A Truyện Tranh ABO - Chương 225 :

………………..

Thấy Tần Túc vung nhanh một cái, ánh xanh lóe qua trước mắt.Hạ Mục Chi lộ vẻ ngượng ngùng, tạm dừng động tác.

Xong rồi, Tần Túc vừa liếc nhìn khối thịt mà cậu đang chém.Có khi nào là thấy cậu chậm chạp quá không? 

Nhưng đây là lần đầu Hạ Mục Chi dùng quân đao để làm chuyện này, thật sự thiếu kinh nghiệm.

Không hiểu lý do gì, rõ ràng lúc trước Hạ Mục Chi nhìn các bạn học khác chém vào đúng phần thịt.

Hạ Mục Chi quan sát Tần Túc cũng vậy.Còn cậu lại chỉ thấy chém trúng xương. 

Xương sụn cũng là xương, khiến Hạ Mục Chi “cố sức nhưng nhọc lòng”.

【Đúng là dạng đen thôi đỏ quên đi… ha ha ha】

【Không thể không thừa nhận Tần Túc đỉnh thật sự.】

【Tình cảnh này là, ông hoàng may mắn (Âu hoàng) hay kẻ xui xẻo (phi tù) đây?】

(Âu hoàng (欧皇):Âu là châu Âu.Người Trung Quốc cho rằng người Châu Âu thì may mắn bẩm sinh.Nên Âu hoàng có nghĩa là vua may mắn.)

(Phi tù (非酋): Trái với Âu chính là Phi.Phi tù là người cực kỳ xui xẻo)
……

“Ừ.” Tần Túc nhàn nhạt đáp.

“Cậu qua giúp Raymond đi, chỗ này để tôi.”

Đã là đại lão, thì anh không thể nghỉ ngơi trước được. Anh chỉ có thể chém nhanh, thu dọn mọi thứ.Mới có khả năng để tay phải tạm nghỉ một chút.

Hiếm khi được làm “vua may mắn”, Tần Túc nói chuyện với Hạ Mục Chi mà trong lòng vẫn âm thầm tự khen chính mình.

“Được.” 

Hạ Mục Chi gật đầu.Bật người nhảy lên, bay về phía chiến hạm nơi Raymond đang đứng.

Ngay khi cậu vừa đi, Tần Túc lập tức tranh thủ thời gian, vung đao loạt xoạt vài nhát gọn gàng.

Bên kia, Raymond khẽ chạm vai Hạ Mục Chi, ý bảo nhìn về hướng Tần Túc. 

Khi Hạ Mục Chi liếc qua, Tần Túc đã rời chỗ vừa nãy tiến thẳng đến khu vực Sophia đang làm việc.

“...Mạnh đến đáng sợ.” Hạ Mục Chi buột miệng cảm thán.

Raymond im lặng gật đầu. Dù cả hai đều cố gắng hỗ trợ.Nhưng do dùng quân đao chưa quen, họ tốn khá nhiều sức

“Nhanh lên đi. Dù Tần Túc nhìn có vẻ không biết mệt.Nhưng chúng ta cứ để một mình Tần Túc gánh hết thế à.” 

Hạ Mục Chi nói, cúi đầu tập trung chém tiếp.

Năm phút trôi qua, những khối thịt khổng lồ trên chiến trường đều đã được chặt nhỏ, dễ dàng cho việc khuân vác.

Trong suốt năm phút ấy, nơi Tần Túc đi qua những “núi thịt” đều bị san phẳng.

【Tuyệt vời, 70% thịt đều do anh Túc xử lý】

【Đại lão số 1 ra tay là quên mệt luôn】

【Quên cái gì mà quên? Rõ ràng từ điển của anh ấy không có chữ “mệt”】

“……”

Tần Túc chỉ âm thầm thở dài.

Chổ nào không mệt, chỉ là anh đang cố chịu đựng thôi.

May mà chém xong rồi.

Tần Túc nhảy từ chiến hạm xuống, hai chân chạm bờ cát.Anh hờ hững thu lại lưỡi đao, ghép lại vào bộ đồ tác chiến.

Cuối cùng, Tần Túc chỉ giữ lại một thanh chủy thủ ngắn trong tay trái, sải bước về phía khối thịt gần mình nhất.

Tay phải “hoàn thành sứ mệnh”, giờ đến lượt tay trái bị kéo vào.

Các học sinh ban 6 vốn tưởng Tần Túc chém xong sẽ dẫn dắt bọn họ giúp nhóm cư dân bản địa khuân vác. 

Chẳng ngờ Tần Túc chỉ quay người bước đi, không nói một lời.Ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

Tần Túc vừa dịu dàng vừa lạnh lùng, khiến mọi người càng thêm bối rối.

“Đều chém xong rồi.Làm gì tiếp đây? Hoàn toàn không hiểu lớp trưởng nghĩ gì?”

“Không biết.Lớp trưởng chẳng ra thêm mệnh lệnh nào.Kỳ lạ thật.”

“Nói thật nhé, tụi mình chém đến kiệt sức.Vậy mà bọn họ không một lời cảm ơn.Cảm giác cứ sai sai ấy.”

“Thôi, hiểu cho họ đi. Với họ, thịt này là thứ kéo dài sự sống. Ở hoàn cảnh đó, ai mà còn tâm trí quan tâm đến người khác. Nếu là mình, chắc cũng vậy thôi.”

“Ờ, cũng đúng...”

Hạ Mục Chi nhìn những cư dân địa phương. Nếu không có Tần Túc ở đây, cậu chắc chắn sẽ tiến lên giúp đỡ.

Nhưng vì Tần Túc không hành động.Cho nên Hạ Mục Chi lại do dự đứng yên. Tầm mắt cứ dao động giữa Tần Túc và các cư dân kia.

Còn những cư dân địa phương thì chẳng để ý đến nhóm học sinh ban 6.Họ chỉ lo thu dọn thịt, trong lòng tràn ngập niềm vui.

Lần này cuối cùng họ đã có thể mang về hết, không lãng phí chút nào.

【Đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên chứ? Làm nửa chừng là sao? Nhìn kìa, Hạ Mục Chi cũng bị ảnh hưởng rồi (che miệng cười).Trước kia, Hạ Mục Chi gặp cảnh này không phải đều tiến lên hỗ trợ à.Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.】

【(Khinh) Bọn họ tàn phế đến mức cần người cơm bưng nước rót à.Lắm chuyện?】

【Giúp là tình cảm, không phải bổn phận.Hiểu chưa?】

【Kiểu này còn ai dám nói “chẳng ai thích Hạ Ôn Viễn nữa”.Tôi cười ngất mất!】

【Túc Bảo nghĩ gì đừng ai đoán nữa.】

【Tôi nghĩ họ có tay có chân mà, tự làm được.】

……

Tần Túc biết các bạn học thấy khó hiểu, nhưng anh không giải thích.

Cư dân bản địa không có đủ vũ khí để cắt khối thịt trùng khổng lồ, nên anh giúp họ xẻ nhỏ. 

Còn việc khuân vác, bọn họ tự mình làm được chẳng cần anh xen vào.

Chặt thịt thì nhanh, nhưng khuân vác lại tốn sức.Hiện tại tay phải anh cần nghỉ ngơi, các bạn học cũng vậy. Hơn nữa, ngày mai còn trận chiến ác liệt cần phải đánh.

“Lúc nãy không phải mấy cậu bảo muốn ăn thịt nướng à?”

Tần Túc quay lưng về phía các học sinh ban 6, giọng điềm tĩnh:

“Qua đây đi.”