Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1204
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1204 :Binh bại (2)
“Đáng giận… Thú triều lần này, quá mạnh…” Tô Sướng cắn răng, nhìn chằm chằm Thú Thần đến gần từng bước, hắn ta muốn đứng lên tiếp tục chiến đấu nhưng thân thể lại như tan ra từng mảnh.
Lúc này, hắn ta mới phát hiện trước ngực mình đã bị một cây gai nhọn đâm xuyên qua!
“Lão Tô! Ngươi, đừng nhúc nhích! Bác sĩ! Cứu người!” Hắc thần rống giận, nhưng quay đầu nhìn lại không có một bác sĩ nào đuổi tới cứu viện.
Không phải bọn họ không muốn cứu, là trong tay bọn họ đều là người cần cứu viện khẩn cấp, căn bản không dư thừa người chờ lệnh.
“Hắc Tử, đừng gọi nữa, ta, ta biết, tử vong chính là kết cục cuối cùng của đám Chiến Thần chúng ta…” Tô Sướng phun ra mấy ngụm máu tươi, hắn ta đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Hắc thần, nhìn chằm chằm Hắc thần, “Trong thành còn có người nhà của ta, thê tử của ta, con của ta… Các ngươi, nhất định phải giữ vững Giang Trung thành!” Đôi mắt Hắc thần đỏ au, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Đồng ý với ta! Giang Trung thành Hoa Hạ, không thể phá!” Tô Sướng dùng hết sức lực sau cùng rống giận.
“Ta, ta đồng ý với ngươi!” Hắc thần nức nở nói.
Nhận được câu trả lời của Hắc thần, cuối cùng Tô Sướng thở dài một hơi, “Ta biết, ngươi luôn nói là làm… Ta tin ngươi… Nói với Bối Bối là cha của hắn đi đến chỗ rất xa, cha sẽ ở trên trời nhìn hắn chậm rãi lớn lên, nhìn hắn trở thành Chiến Thần, đánh bại tất cả Thú Thần…” Nói xong, Tô Sướng nghiêng đầu lại không còn hơi thở.
“Lão Tô!” Hắc thần đau thấu tim gan, nước mắt rơi như mưa.
Các đó không xa, bóng dáng mảnh khảnh của Lý Thấm bị đập bay ra từ trong đại quân thú triều, Điển Hỏa tay mắt lanh lẹ nhanh chóng lao ra, một tay ôm lấy nàng.
“Nữ vương!” Điển Hỏa nhìn một vết máu ở dưới bụng Lý Thấm, đôi tay đều đang run rẩy.
Nàng đã bị thương nặng như vậy.
“Hỏa, ta, ta sắp không chịu được… Ta vẫn có câu nói muốn nói với các ngươi, có thể gia nhập Xích Viêm là vinh hạnh của ta…” “Đừng nói những điều này, ngươi không sao!” Điển Hỏa run rẩy nói.
Nhưng dường như Lý Thấm không nghe được lời nói của Điển Hỏa, tiếp tục nói một mình, “Từ trước tới giờ Tank không chịu lùi lại, Tóc xoăn mang theo kho đạn, Kẻ điên mà điên lên ngay cả chúng ta cũng sợ, Nữ vương dáng vẻ thướt tha, rõ ràng nói đại nạn rơi xuống nhất định phải tự bay đi, nhưng mỗi một lần cũng không chịu bỏ lại đồng đội Xích Viêm…” “Đáng tiếc, ta không thể tiếp tục đi săn với các ngươi nữa.” “Không, sẽ không, Trương Triển!” Điển Hỏa ngẩng đầu, lo lắng nhìn quanh.
Trương Triển vội vàng lao đến, vén áo trên bụng nàng lên, chỉ thấy vết thương máu thịt be bét.
“Trương Triển, cứu nàng!” “Hỏa ca, ta đã biết!” Trương Triển vội vàng đáp lại, “Lý tỷ bị thương quá nặng, chắc chắn phải phẫu thuật ngay, ngươi ngăn cản Thú Thần giúp chúng ta!” Điển Hỏa lập tức đứng dậy, cũng không để ý mình luôn phụ trách dùng hỏa lực yểm hộ tầm ra, đứng ở trước mặt hai người, lấy ra mười tám loại vũ khí điên cuồng tấn công.
“Đến đi, đám súc sinh các ngươi, lão tử nổ chết các ngươi!” Lý Thấm phẫu thuật ngay trên chiến trường, người duy nhất bảo vệ nàng là Điển Hỏa.
Nhưng Điển Hỏa sao có thể chống đỡ được đại quân thú triều.
Chẳng mấy chốc, hỏa lực cường đại của hắn ta đã dẫn tới một Thú Thần cấp lĩnh chủ, con Đồng giáp tê ngưu này vận sức chờ phát động, không quan tâm hỏa lực của Điển Hỏa, lao về phía Điển Hỏa.
Điển Hỏa không nhường một bước nào, điên cuồng tấn công nhưng súng đạn của hắn ta căn bản không cách nào tạo thành tổn thương cho lĩnh chủ ngũ giai này.
Lúc hết đạn cạn lương, Điển Hỏa vì yểm hộ chiến hữu sau lưng mà bỏ xuống vũ khí, lao về phía đối phương, “Lão tử liều mạng với ngươi!” Đúng vào lúc này, mấy bóng dáng lao nhanh tới!
“Thái cực kiếm!” “Phong ngữ chú!” Một luồng sức gió mềm mại nâng Điển Hỏa lên, đưa hắn ta đến nơi xa.
Lúc Điển Hỏa còn đang ngạc nhiên đã thấy vài bóng người đứng trước mặt bọn họ.
“Chủ Thần?” Người tới chính là Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch và Vong Trần.
Năm người bọn họ xếp thành một hàng che trước người Điển Hỏa, Lý Thấm và Trương Triển.
“Lý tỷ sao rồi?” Hồ Ngôn nghiêm nghị hỏi.
Điển Hỏa quay đầu nhìn thoáng qua, “Không biết, Trương Triển chắc chắn có thể cứu sống nàng!” “Được, mọi người cần phải ngăn cản Thú Thần!” Lý Thấm và Điển Hỏa gặp đám người Hồ Ngôn Chủ Thần nên giữ được một mạng, nhưng những người khác lại không có vận khí tốt như vậy.
Chiến trường Giang Trung thành, thủ quân đã có xu thế thất bại!
Hắc thần nhìn từng chiến hữu ngày xưa ngã trong vũng máu, đau lòng nhức óc, đang muốn lao tới đàn thú.
Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai của hắn ta.
Hắc thần quay đầu nhìn lại, trong chốc lát quá sợ hãi.
“Tướng quân…” Vệ Ưng nhìn chiến trường xung quanh, trong mắt đầy vẻ hiu quạnh.
“Trông coi 55 năm, không ngờ cuối cùng là kết quả như vậy.” “Rút lui.” “A?” Hắc thần không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vệ Ưng.
Vệ Ưng lặp lại một lần, “Phía trên đã hạ lệnh toàn thể rút lui, giữ thực lực.”
Lúc này, hắn ta mới phát hiện trước ngực mình đã bị một cây gai nhọn đâm xuyên qua!
“Lão Tô! Ngươi, đừng nhúc nhích! Bác sĩ! Cứu người!” Hắc thần rống giận, nhưng quay đầu nhìn lại không có một bác sĩ nào đuổi tới cứu viện.
Không phải bọn họ không muốn cứu, là trong tay bọn họ đều là người cần cứu viện khẩn cấp, căn bản không dư thừa người chờ lệnh.
“Hắc Tử, đừng gọi nữa, ta, ta biết, tử vong chính là kết cục cuối cùng của đám Chiến Thần chúng ta…” Tô Sướng phun ra mấy ngụm máu tươi, hắn ta đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Hắc thần, nhìn chằm chằm Hắc thần, “Trong thành còn có người nhà của ta, thê tử của ta, con của ta… Các ngươi, nhất định phải giữ vững Giang Trung thành!” Đôi mắt Hắc thần đỏ au, nghẹn ngào nói không ra lời.
“Đồng ý với ta! Giang Trung thành Hoa Hạ, không thể phá!” Tô Sướng dùng hết sức lực sau cùng rống giận.
“Ta, ta đồng ý với ngươi!” Hắc thần nức nở nói.
Nhận được câu trả lời của Hắc thần, cuối cùng Tô Sướng thở dài một hơi, “Ta biết, ngươi luôn nói là làm… Ta tin ngươi… Nói với Bối Bối là cha của hắn đi đến chỗ rất xa, cha sẽ ở trên trời nhìn hắn chậm rãi lớn lên, nhìn hắn trở thành Chiến Thần, đánh bại tất cả Thú Thần…” Nói xong, Tô Sướng nghiêng đầu lại không còn hơi thở.
“Lão Tô!” Hắc thần đau thấu tim gan, nước mắt rơi như mưa.
Các đó không xa, bóng dáng mảnh khảnh của Lý Thấm bị đập bay ra từ trong đại quân thú triều, Điển Hỏa tay mắt lanh lẹ nhanh chóng lao ra, một tay ôm lấy nàng.
“Nữ vương!” Điển Hỏa nhìn một vết máu ở dưới bụng Lý Thấm, đôi tay đều đang run rẩy.
Nàng đã bị thương nặng như vậy.
“Hỏa, ta, ta sắp không chịu được… Ta vẫn có câu nói muốn nói với các ngươi, có thể gia nhập Xích Viêm là vinh hạnh của ta…” “Đừng nói những điều này, ngươi không sao!” Điển Hỏa run rẩy nói.
Nhưng dường như Lý Thấm không nghe được lời nói của Điển Hỏa, tiếp tục nói một mình, “Từ trước tới giờ Tank không chịu lùi lại, Tóc xoăn mang theo kho đạn, Kẻ điên mà điên lên ngay cả chúng ta cũng sợ, Nữ vương dáng vẻ thướt tha, rõ ràng nói đại nạn rơi xuống nhất định phải tự bay đi, nhưng mỗi một lần cũng không chịu bỏ lại đồng đội Xích Viêm…” “Đáng tiếc, ta không thể tiếp tục đi săn với các ngươi nữa.” “Không, sẽ không, Trương Triển!” Điển Hỏa ngẩng đầu, lo lắng nhìn quanh.
Trương Triển vội vàng lao đến, vén áo trên bụng nàng lên, chỉ thấy vết thương máu thịt be bét.
“Trương Triển, cứu nàng!” “Hỏa ca, ta đã biết!” Trương Triển vội vàng đáp lại, “Lý tỷ bị thương quá nặng, chắc chắn phải phẫu thuật ngay, ngươi ngăn cản Thú Thần giúp chúng ta!” Điển Hỏa lập tức đứng dậy, cũng không để ý mình luôn phụ trách dùng hỏa lực yểm hộ tầm ra, đứng ở trước mặt hai người, lấy ra mười tám loại vũ khí điên cuồng tấn công.
“Đến đi, đám súc sinh các ngươi, lão tử nổ chết các ngươi!” Lý Thấm phẫu thuật ngay trên chiến trường, người duy nhất bảo vệ nàng là Điển Hỏa.
Nhưng Điển Hỏa sao có thể chống đỡ được đại quân thú triều.
Chẳng mấy chốc, hỏa lực cường đại của hắn ta đã dẫn tới một Thú Thần cấp lĩnh chủ, con Đồng giáp tê ngưu này vận sức chờ phát động, không quan tâm hỏa lực của Điển Hỏa, lao về phía Điển Hỏa.
Điển Hỏa không nhường một bước nào, điên cuồng tấn công nhưng súng đạn của hắn ta căn bản không cách nào tạo thành tổn thương cho lĩnh chủ ngũ giai này.
Lúc hết đạn cạn lương, Điển Hỏa vì yểm hộ chiến hữu sau lưng mà bỏ xuống vũ khí, lao về phía đối phương, “Lão tử liều mạng với ngươi!” Đúng vào lúc này, mấy bóng dáng lao nhanh tới!
“Thái cực kiếm!” “Phong ngữ chú!” Một luồng sức gió mềm mại nâng Điển Hỏa lên, đưa hắn ta đến nơi xa.
Lúc Điển Hỏa còn đang ngạc nhiên đã thấy vài bóng người đứng trước mặt bọn họ.
“Chủ Thần?” Người tới chính là Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch và Vong Trần.
Năm người bọn họ xếp thành một hàng che trước người Điển Hỏa, Lý Thấm và Trương Triển.
“Lý tỷ sao rồi?” Hồ Ngôn nghiêm nghị hỏi.
Điển Hỏa quay đầu nhìn thoáng qua, “Không biết, Trương Triển chắc chắn có thể cứu sống nàng!” “Được, mọi người cần phải ngăn cản Thú Thần!” Lý Thấm và Điển Hỏa gặp đám người Hồ Ngôn Chủ Thần nên giữ được một mạng, nhưng những người khác lại không có vận khí tốt như vậy.
Chiến trường Giang Trung thành, thủ quân đã có xu thế thất bại!
Hắc thần nhìn từng chiến hữu ngày xưa ngã trong vũng máu, đau lòng nhức óc, đang muốn lao tới đàn thú.
Một bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai của hắn ta.
Hắc thần quay đầu nhìn lại, trong chốc lát quá sợ hãi.
“Tướng quân…” Vệ Ưng nhìn chiến trường xung quanh, trong mắt đầy vẻ hiu quạnh.
“Trông coi 55 năm, không ngờ cuối cùng là kết quả như vậy.” “Rút lui.” “A?” Hắc thần không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Vệ Ưng.
Vệ Ưng lặp lại một lần, “Phía trên đã hạ lệnh toàn thể rút lui, giữ thực lực.”