Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1086
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1086 :Dê vào miệng cọp? (2)
Lưu Viễn Hương vẫn bình tĩnh hơn Hoàng Kiến Quốc nhiều, hắn ta nhíu mày suy nghĩ thêm chút, “Không đúng, hiện tại hai nước chỉ triển khai hai loại hợp tác sơ bộ là khu giao giới và khảo cổ, ngay cả chúng ta cũng lén lút lẻn vào, quân đội Hoa Hạ không có khả năng phái người đến Đảo quốc bắt người!” “Lại nói, Giang Khải cũng không phải người quân đội, thật sự muốn bắt ngươi cũng không đến lượt hắn.” Hoàng Kiến Quốc nghe xong, lại không nhẹ nhõm chút nào, “Nhưng hắn đã phát hiện hành tung của ta!” Lưu Viễn Hương hừ lạnh một tiếng, “Phát hiện hành tung của ngươi? Ha ha ha, lão Hoàng, ta thấy trong khoảng thời gian này ngươi né tránh quân đội, tránh đến mức bị bệnh thần kinh.” “Đây là đâu? Đảo quốc! Nếu ở Hoa Hạ, Giang Khải phát hiện hành tung của ngươi còn có thể thông báo quân đội, nhưng bây giờ một “Thứ nhất, hắn vượt biên phi pháp, quân đội Đảo quốc sẽ không để hắn tùy ý làm loạn. Thứ hai, chúng ta còn có hợp tác với nhà Mizuno, lần trước Giang Khải đánh một trận với Torachi lão đệ, tàn nhẫn ngược sát Torachi lão đệ, ngươi cảm thấy nhà Mizuno sẽ ngồi yên không để ý?” “Còn có thứ ba, ngươi cũng quá khinh thường Phệ Tâm, Quỷ dị bát giai đã là chiến lực đỉnh cấp của thế giới hiện tại, có nàng ở đây, ngươi còn lo cái gì?” “Chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, một mình Giang Khải đến? Hừ hừ hừ, vậy là đưa dê vào miệng cọp?!” “Còn có, việc trong Thần mộ cũng có thể đứng trước mặt hỏi rõ ràng, nếu đúng là hắn làm vậy chúng ta vừa hay để hắn phun đồ ra!” Nghe Lưu Viễn Hương phân tích một lượt như thế, Hoàng Kiến Quốc suy nghĩ thấy cũng đúng.
“Đúng vậy! Được, đến thì tốt! Việc của Hoàng Đạt, Hoàng Vĩ đều là Giang Khải giở trò quỷ, cộng thêm qua nhiều năm như vậy Giang Khải làm hỏng rất nhiều chuyện tốt của chúng ta, lão tử đã sớm muốn rút gân lột xương, ngàn đao băm xác hắn!” Hoàng Kiến Quốc lộ ra bản tính hung ác, dữ dằn nói.
Lưu Viễn Hương mỉm cười, “Trước kia thực lực Giang Khải yếu kém, hắn còn biết che giấu mũi nhọn, biết dựa vào quân đội nhiều hơn khiến chúng ta bị chèn ép khắp nơi, không dám động đến hắn, nhưng theo thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng không coi ai ra gì.” “Cho nên, thực lực Giang Khải tăng lên cũng không phải chuyện xấu, nếu không sao lại có ngày hôm nay hắn ngông cuồng đến mức dám một mình xuất hiện ở Đảo quốc!” Hoàng Kiến Quốc gật đầu thật mạnh, “Lão Lưu, đừng nói những thứ vô dụng kia nữa, lần này nhất định phải giết chết Giang Khải, để hắn không thể lật người!” Lưu Viễn Hương nhìn về phía Mizuno Torachi, “Torachi lão đệ, chắc ngươi cũng rất hận Giang Khải, hắn đã đến vậy ta tin tưởng nhà Mizuno chắc chắn sẽ tiếp đón hắn thật tốt.” Mizuno Torachi mỉm cười, “Xin Lưu tiên sinh yên tâm, mấy ngày gần đây cao thủ đều tọa trấn trong nhà, lần trước Giang Khải đánh bại ta còn tường nhà Mizuno chúng ta không có ai mới dám đến đây gây chuyện, hôm nay để hắn thấy căn cơ nhà Mizuno ta!” “Đi mời trưởng bối trong nhà!” Mizuno Torachi phân phó người bên cạnh, “Ngoài ra…” Hắn ta dừng lại một lát, con mắt đảo quanh hơi suy nghĩ, bổ sung, lại mời Takeda tướng quân dẫn theo người quân đội đến.” Lưu Viễn Hương lập tức nói, “Torachi lão đệ, ngươi mời quân đội đến cũng không thích hợp, thứ nhất chúng ta cũng lén đến đây, thứ hai để Giang Khải rơi vào tay quân đội quá có lợi cho hắn.” Mizuno Torachi thoải mái cười nói, “Lưu tiên sinh không cần quá lo lắng, ta từng nói nhà Mizuno chúng ta có thể đảm bảo an toàn của các ngươi ở khu 4.” “Thật ra, tên đầy đủ của Takeda tướng quân là… Mizuno Takeda!” Trong mắt hai người Lưu Viễn Hương, Hoàng Kiến Quốc xuất hiện vẻ hưng phấn, xem ra chuyện tiếp theo sẽ trở nên rất thú vị!
Mizuno Torachi mỉm cười, nhìn về phía Giang Khải, “Ta gọi ca ca ta tới, các ngươi tưởng là để hắn chủ trì lẽ phải? Ở đây, nhà Mizuno chúng ta là lẽ phải!” “Để Takeda đến là vì ngăn cản sau đó quân đội Hoa Hạ đến đòi người!” Lưu Viễn Hương nghe xong trong lòng càng vui mừng.
Xem ra sự thù hận của Mizuno Torachi với Giang Khải hoàn toàn không thua mình!
…
“Tránh hết ra!” Hơn nghìn người xông ra từ trong nhà Mizuno, nhanh chóng tách ra đám người xem náo nhiệt xung quanh, tạo thành ba bức tường người vây quanh Giang Khải chặt chẽ đến không lọt một giọt nước.
Những người đứng xem kia chỉ có thể đứng ở đằng sau bức tường người, nhón chân tranh nhau quan sát.
Ở Đảo quốc, thế lực gia tộc có thể so sánh với quân đội, nếu gia tộc ra tay thì người bên ngoài chỉ có thể xem trò vui.
“Lui ra!” Hơn hai mươi người đi ra từ trong cửa lớn Mizuno phủ, đi về phía Giang Khải, một người trong đó khẽ quát một tiếng, tên hạ nhân bị Giang Khải đụng trúng lập tức lùi lại đội hình nhà mình.
Trong đám người vây xem, Chiba Nosora và Chiba Orihime lo lắng nhìn tình hình giữa sân, hiện tại một mình Giang Khải hoàn toàn bị bao vây.
“Phụ thân, hắn, rốt cuộc có phải hắn điên rồi không?” Chiba Orihime khẽ nói nhưng sự lo lắng trong giọng nói càng rõ ràng hơn.
“Đúng vậy! Được, đến thì tốt! Việc của Hoàng Đạt, Hoàng Vĩ đều là Giang Khải giở trò quỷ, cộng thêm qua nhiều năm như vậy Giang Khải làm hỏng rất nhiều chuyện tốt của chúng ta, lão tử đã sớm muốn rút gân lột xương, ngàn đao băm xác hắn!” Hoàng Kiến Quốc lộ ra bản tính hung ác, dữ dằn nói.
Lưu Viễn Hương mỉm cười, “Trước kia thực lực Giang Khải yếu kém, hắn còn biết che giấu mũi nhọn, biết dựa vào quân đội nhiều hơn khiến chúng ta bị chèn ép khắp nơi, không dám động đến hắn, nhưng theo thực lực của hắn càng ngày càng mạnh, càng ngày càng không coi ai ra gì.” “Cho nên, thực lực Giang Khải tăng lên cũng không phải chuyện xấu, nếu không sao lại có ngày hôm nay hắn ngông cuồng đến mức dám một mình xuất hiện ở Đảo quốc!” Hoàng Kiến Quốc gật đầu thật mạnh, “Lão Lưu, đừng nói những thứ vô dụng kia nữa, lần này nhất định phải giết chết Giang Khải, để hắn không thể lật người!” Lưu Viễn Hương nhìn về phía Mizuno Torachi, “Torachi lão đệ, chắc ngươi cũng rất hận Giang Khải, hắn đã đến vậy ta tin tưởng nhà Mizuno chắc chắn sẽ tiếp đón hắn thật tốt.” Mizuno Torachi mỉm cười, “Xin Lưu tiên sinh yên tâm, mấy ngày gần đây cao thủ đều tọa trấn trong nhà, lần trước Giang Khải đánh bại ta còn tường nhà Mizuno chúng ta không có ai mới dám đến đây gây chuyện, hôm nay để hắn thấy căn cơ nhà Mizuno ta!” “Đi mời trưởng bối trong nhà!” Mizuno Torachi phân phó người bên cạnh, “Ngoài ra…” Hắn ta dừng lại một lát, con mắt đảo quanh hơi suy nghĩ, bổ sung, lại mời Takeda tướng quân dẫn theo người quân đội đến.” Lưu Viễn Hương lập tức nói, “Torachi lão đệ, ngươi mời quân đội đến cũng không thích hợp, thứ nhất chúng ta cũng lén đến đây, thứ hai để Giang Khải rơi vào tay quân đội quá có lợi cho hắn.” Mizuno Torachi thoải mái cười nói, “Lưu tiên sinh không cần quá lo lắng, ta từng nói nhà Mizuno chúng ta có thể đảm bảo an toàn của các ngươi ở khu 4.” “Thật ra, tên đầy đủ của Takeda tướng quân là… Mizuno Takeda!” Trong mắt hai người Lưu Viễn Hương, Hoàng Kiến Quốc xuất hiện vẻ hưng phấn, xem ra chuyện tiếp theo sẽ trở nên rất thú vị!
Mizuno Torachi mỉm cười, nhìn về phía Giang Khải, “Ta gọi ca ca ta tới, các ngươi tưởng là để hắn chủ trì lẽ phải? Ở đây, nhà Mizuno chúng ta là lẽ phải!” “Để Takeda đến là vì ngăn cản sau đó quân đội Hoa Hạ đến đòi người!” Lưu Viễn Hương nghe xong trong lòng càng vui mừng.
Xem ra sự thù hận của Mizuno Torachi với Giang Khải hoàn toàn không thua mình!
…
“Tránh hết ra!” Hơn nghìn người xông ra từ trong nhà Mizuno, nhanh chóng tách ra đám người xem náo nhiệt xung quanh, tạo thành ba bức tường người vây quanh Giang Khải chặt chẽ đến không lọt một giọt nước.
Những người đứng xem kia chỉ có thể đứng ở đằng sau bức tường người, nhón chân tranh nhau quan sát.
Ở Đảo quốc, thế lực gia tộc có thể so sánh với quân đội, nếu gia tộc ra tay thì người bên ngoài chỉ có thể xem trò vui.
“Lui ra!” Hơn hai mươi người đi ra từ trong cửa lớn Mizuno phủ, đi về phía Giang Khải, một người trong đó khẽ quát một tiếng, tên hạ nhân bị Giang Khải đụng trúng lập tức lùi lại đội hình nhà mình.
Trong đám người vây xem, Chiba Nosora và Chiba Orihime lo lắng nhìn tình hình giữa sân, hiện tại một mình Giang Khải hoàn toàn bị bao vây.
“Phụ thân, hắn, rốt cuộc có phải hắn điên rồi không?” Chiba Orihime khẽ nói nhưng sự lo lắng trong giọng nói càng rõ ràng hơn.