Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1465
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1465 :Ta vốn vô danh
"Thiên Khiển hám thần giả, các vị thần sẽ không để ngươi đột phá cảnh giới này, ngươi sẽ tiếp nhận Thiên Khiển không gì sánh kịp!"
Đúng vào lúc này, trong lòng đất đột nhiên bộc phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, thiên địa chấn động, mặt đất lung lay sắp đổ, vô số gạch ngói đá vụn rơi xuống từ đỉnh đầu.
Nhưng pho tượng lại lẳng lặng xoay người, tiếp tục đứng ở vị trí ban đầu của mình, cầm quyền trượng trong tay nhìn chằm chằm phía trước.
"Thời đại trước, vô số cường giả cũng không thể đi hết con đường này, một phàm nhân như ngươi càng không có khả năng đi hết!"
Phía trên tẩm cung long trời lở đất, tòa cung điện ngủ say ở nơi mấy ngàn thước dưới đầm lầy đang bị một luồng lực lượng cường đại đẩy lên mặt đất.
Chẳng mấy chốc, mặt đất trên đỉnh đầu bị đẩy ra, lộ ra bầu trời vô tận!
Pho tượng Anubis cũng vì vậy có thể thấy ánh mặt trời.
Lúc này, bầu trời lại bị mây đen vô tận bao phủ, giữa ban ngày mà sắc trời lại tối tăm lạ thường.
Từng tầng mây đen dày đặc điên cuồng lăn lộn phía trên cung điện, như mặt biển điên cuồng, sóng lớn hung dữ!
Vô số đạo lôi điện như ẩn như hiện ở trong tầng mây, chúng nó như đang vận sức chờ phát động, chờ đợi người phải bị Thiên Khiển bước ra một bước cuối cùng!
Lúc này, vô số người ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn sự biến đổi trên bầu trời.
Dù mọi người không biết lý do nhưng nhìn thấy thiên tượng như thế cũng có thể suy đoán ra một nơi nào đó đang xảy ra một sự thay đổi kinh khủng nào đó!
Trong cảnh thứ tư của Sáng Thế cảnh, một người ngồi xếp bằng giữa tinh không vô tận.
Lúc này trên người hắn đã vết thương chồng chất, xung quanh hắn bao trùm một tầng sương mù mơ hồ.
Đây là hộ thuẫn linh hồn của Giang Khải, dựa vào hộ thuẫn linh hồn và thân thể cường hãn, Giang Khải đã hoàn thành dung hợp chín loại tài liệu.
Nhưng vì không có thần căn nên hắn không cách nào đột phá cấp nhân thần sau khi dung hợp tất cả tài liệu như Sokhava, hắn còn cần tiến vào cảnh thứ tư hoàn thành dung hợp tất cả tài liệu cuối cùng.
Dù là Thiên Khiển giả, hắn còn cần đối mặt với Thiên Khiển do đột phá mang đến!
Lúc này Giang Khải đã tiêu hao hết thể lực, lực lượng linh hồn cũng đã gần hao hết.
Ánh mắt của hắn hơi rời rạc vô hồn.
Hệ thống vừa gửi đến tin tức hắn đã được chuyển vào cảnh thứ tư, năm phút sau chín loại tài liệu sẽ hoàn thành lần dung hợp sau cùng, một khi dung hợp thành công sẽ tự động tiến vào trạng thái đột phá.
Nói cách khác, hắn dốc hết sức lực chỉ hoàn thành quá trình sơ cấp nhất, hai bước tiếp theo càng nguy hiểm hơn.
Mạnh như Giang Khải cũng biết dựa vào thực lực hiện tại của bản thân, hắn đã không có cách nào chống đỡ quá trình tiếp theo.
Năm phút, có lẽ đây là năm phút sau cùng trong mạng sống của hắn.
Giang Khải từ từ mở mắt, trong khoảng tinh không này hắn cũng không cô đơn, còn có một con chuột nhỏ đang ở bên cạnh hắn, vẫn luôn liếm láp miệng vết thương của hắn, giúp hắn nhanh chóng khôi phục.
Dù là như thế, có lẽ kết cục cũng không thay đổi.
"Tiểu hỗn cầu, không vội." Giang Khải yếu ớt nói,"Lần này có lẽ ta không chịu đựng được nữa."
"Còn năm phút, cùng ta ngắm sao chút đi."
Tiểu hỗn cầu ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ đen láy nhìn chằm chằm Giang Khải.
"Ngươi nhìn biển sao này đi, thật đẹp... Trước đó ta từng thấy trong sách, trước kia nhân loại chúng ta từng khát vọng thăm dò vũ trụ, vì nơi này cất giấu vô cùng vô tận bí mật."
Ở đằng xa, ngôi sao lấp lánh, từng màng ngôi sao xinh đẹp, đủ mọi màu sắc như thật như ảo, vô cùng xinh đẹp.
Tiểu hỗn cầu nắm chặt ống quần Giang Khải, cùng Giang Khải ngắm biển sao cuồn cuộn.
"Đứng trước mặt vũ trụ, con người thật sự quá nhỏ bé." Giang Khải than thở.
"Tài liệu vượt qua nhân thần ở trong biển sao, tiền bối của chúng ta từng trở thành thần minh chấp chưởng thiên địa, nhưng lực lượng của bọn họ vẫn đến từ vạn vật trên thế gian."
"Cũng có lẽ, bọn họ chưa từng thật sự khống chế thiên địa."
Giang Khải hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về phía tiểu hỗn cầu,"Ai, quen biết lâu như vậy, ta vẫn rất muốn biết rốt cuộc ngươi là giống loài gì, ngươi đến từ đâu? Tại sao lại xuất hiện ở Quỷ Tinh?"
"Chi chi chi, chi chi chi."
Lần này, tiểu hỗn cầu nói rất nhiều.
Giang Khải nghe xong khẽ nhíu mày,"Ngươi nói ngươi cũng không biết ngươi đến từ chỗ nào, chỉ biết nơi này có thứ gì đó đang hấp dẫn ngươi..."
"Thứ gì đang hấp dẫn ngươi?" Giang Khải hỏi.
Tiểu hỗn cầu suy nghĩ, nhìn về phía Giang Khải,"Chi chi chi."
"Ta?!" Giang Khải trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi,"Từ lúc nào ngươi lại biết nói chuyện như vậy hả?"
"Chi chi chi, chi chi chi."
Giang Khải không khỏi nhíu mày.
Tiểu hỗn cầu nói thứ hấp dẫn nó không phải con người Giang Khải, mà là một người có khả năng phá vỡ gông xiềng.
Rất hiển nhiên, trong lúc tiếp xúc với Giang Khải, tiểu hỗn cầu nhận định khả năng này cũng là Giang Khải.
"Ngươi nói gông xiềng là chỉ cái gì? Quy tắc Quỷ Tinh?"
"Chi chi chi."
Vận mệnh!
Đúng vào lúc này, trong lòng đất đột nhiên bộc phát ra tiếng động đinh tai nhức óc, thiên địa chấn động, mặt đất lung lay sắp đổ, vô số gạch ngói đá vụn rơi xuống từ đỉnh đầu.
Nhưng pho tượng lại lẳng lặng xoay người, tiếp tục đứng ở vị trí ban đầu của mình, cầm quyền trượng trong tay nhìn chằm chằm phía trước.
"Thời đại trước, vô số cường giả cũng không thể đi hết con đường này, một phàm nhân như ngươi càng không có khả năng đi hết!"
Phía trên tẩm cung long trời lở đất, tòa cung điện ngủ say ở nơi mấy ngàn thước dưới đầm lầy đang bị một luồng lực lượng cường đại đẩy lên mặt đất.
Chẳng mấy chốc, mặt đất trên đỉnh đầu bị đẩy ra, lộ ra bầu trời vô tận!
Pho tượng Anubis cũng vì vậy có thể thấy ánh mặt trời.
Lúc này, bầu trời lại bị mây đen vô tận bao phủ, giữa ban ngày mà sắc trời lại tối tăm lạ thường.
Từng tầng mây đen dày đặc điên cuồng lăn lộn phía trên cung điện, như mặt biển điên cuồng, sóng lớn hung dữ!
Vô số đạo lôi điện như ẩn như hiện ở trong tầng mây, chúng nó như đang vận sức chờ phát động, chờ đợi người phải bị Thiên Khiển bước ra một bước cuối cùng!
Lúc này, vô số người ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn sự biến đổi trên bầu trời.
Dù mọi người không biết lý do nhưng nhìn thấy thiên tượng như thế cũng có thể suy đoán ra một nơi nào đó đang xảy ra một sự thay đổi kinh khủng nào đó!
Trong cảnh thứ tư của Sáng Thế cảnh, một người ngồi xếp bằng giữa tinh không vô tận.
Lúc này trên người hắn đã vết thương chồng chất, xung quanh hắn bao trùm một tầng sương mù mơ hồ.
Đây là hộ thuẫn linh hồn của Giang Khải, dựa vào hộ thuẫn linh hồn và thân thể cường hãn, Giang Khải đã hoàn thành dung hợp chín loại tài liệu.
Nhưng vì không có thần căn nên hắn không cách nào đột phá cấp nhân thần sau khi dung hợp tất cả tài liệu như Sokhava, hắn còn cần tiến vào cảnh thứ tư hoàn thành dung hợp tất cả tài liệu cuối cùng.
Dù là Thiên Khiển giả, hắn còn cần đối mặt với Thiên Khiển do đột phá mang đến!
Lúc này Giang Khải đã tiêu hao hết thể lực, lực lượng linh hồn cũng đã gần hao hết.
Ánh mắt của hắn hơi rời rạc vô hồn.
Hệ thống vừa gửi đến tin tức hắn đã được chuyển vào cảnh thứ tư, năm phút sau chín loại tài liệu sẽ hoàn thành lần dung hợp sau cùng, một khi dung hợp thành công sẽ tự động tiến vào trạng thái đột phá.
Nói cách khác, hắn dốc hết sức lực chỉ hoàn thành quá trình sơ cấp nhất, hai bước tiếp theo càng nguy hiểm hơn.
Mạnh như Giang Khải cũng biết dựa vào thực lực hiện tại của bản thân, hắn đã không có cách nào chống đỡ quá trình tiếp theo.
Năm phút, có lẽ đây là năm phút sau cùng trong mạng sống của hắn.
Giang Khải từ từ mở mắt, trong khoảng tinh không này hắn cũng không cô đơn, còn có một con chuột nhỏ đang ở bên cạnh hắn, vẫn luôn liếm láp miệng vết thương của hắn, giúp hắn nhanh chóng khôi phục.
Dù là như thế, có lẽ kết cục cũng không thay đổi.
"Tiểu hỗn cầu, không vội." Giang Khải yếu ớt nói,"Lần này có lẽ ta không chịu đựng được nữa."
"Còn năm phút, cùng ta ngắm sao chút đi."
Tiểu hỗn cầu ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ đen láy nhìn chằm chằm Giang Khải.
"Ngươi nhìn biển sao này đi, thật đẹp... Trước đó ta từng thấy trong sách, trước kia nhân loại chúng ta từng khát vọng thăm dò vũ trụ, vì nơi này cất giấu vô cùng vô tận bí mật."
Ở đằng xa, ngôi sao lấp lánh, từng màng ngôi sao xinh đẹp, đủ mọi màu sắc như thật như ảo, vô cùng xinh đẹp.
Tiểu hỗn cầu nắm chặt ống quần Giang Khải, cùng Giang Khải ngắm biển sao cuồn cuộn.
"Đứng trước mặt vũ trụ, con người thật sự quá nhỏ bé." Giang Khải than thở.
"Tài liệu vượt qua nhân thần ở trong biển sao, tiền bối của chúng ta từng trở thành thần minh chấp chưởng thiên địa, nhưng lực lượng của bọn họ vẫn đến từ vạn vật trên thế gian."
"Cũng có lẽ, bọn họ chưa từng thật sự khống chế thiên địa."
Giang Khải hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn về phía tiểu hỗn cầu,"Ai, quen biết lâu như vậy, ta vẫn rất muốn biết rốt cuộc ngươi là giống loài gì, ngươi đến từ đâu? Tại sao lại xuất hiện ở Quỷ Tinh?"
"Chi chi chi, chi chi chi."
Lần này, tiểu hỗn cầu nói rất nhiều.
Giang Khải nghe xong khẽ nhíu mày,"Ngươi nói ngươi cũng không biết ngươi đến từ chỗ nào, chỉ biết nơi này có thứ gì đó đang hấp dẫn ngươi..."
"Thứ gì đang hấp dẫn ngươi?" Giang Khải hỏi.
Tiểu hỗn cầu suy nghĩ, nhìn về phía Giang Khải,"Chi chi chi."
"Ta?!" Giang Khải trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi,"Từ lúc nào ngươi lại biết nói chuyện như vậy hả?"
"Chi chi chi, chi chi chi."
Giang Khải không khỏi nhíu mày.
Tiểu hỗn cầu nói thứ hấp dẫn nó không phải con người Giang Khải, mà là một người có khả năng phá vỡ gông xiềng.
Rất hiển nhiên, trong lúc tiếp xúc với Giang Khải, tiểu hỗn cầu nhận định khả năng này cũng là Giang Khải.
"Ngươi nói gông xiềng là chỉ cái gì? Quy tắc Quỷ Tinh?"
"Chi chi chi."
Vận mệnh!