Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1146
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1146 :Ác ma Giang Khải
“Được, nếu trước đó chúng ta đã thảo luận về chuyện này vậy cũng không cần lãng phí thời gian nữa, để Quỷ Tinh xuất hiện dã thú cường địa hơn, chẳng những có thể ảnh hưởng đến sức lực của những Chiến Thần bên quân đội, còn có thể tranh thủ càng nhiều thời gian cho Thú Thần tiến hóa, hơn nữa dã thú Quỷ Tinh càng mạnh thì thực lực Thú Thần càng mạnh.” “Cho nên, chỉ cần có thể triệu hồi ra Boss mới đều đáng giá!” “Huống chi, trình độ mạnh mẽ của viên Thú nguyên chi thạch này là trước nay chưa từng có!” “Các vị, cống hiến thân thể của chúng ta dung hợp cùng Thú nguyên chi thạch, đây là sự nghiệp cao thượng đến mức nào!” Giọng điệu nam nhân dần trở nên hơi kích động, “Lúc trước chúng ta từng dùng thân thể của vô số người ngu muội để thử, bọn họ kêu thảm, cầu xin nhưng lại không biết bọn họ hạnh phúc đến mức nào, chúng ta hâm mộ bọn họ đến mức nào! Bây giờ, cuối cùng chúng ta đã lục lọi ra cách dung hợp Thú nguyên chi thạch.” “Hôm nay, cuối cùng đã đến lượt chúng ta!” “Là nhân loại sinh mệnh sao mà ngắn ngủi, nhưng nếu chúng ta có cơ hội trở thành vật chứa của Thú Thần, vậy tinh thần và nhục thể của chúng ta đều sẽ là vĩnh hằng!” “Chúng ta sẽ trở thành người sáng lập thế giới mới, chúng ta sẽ vĩnh viễn tồn tại với Thú Thần!” Mọi người nhao nhao cúi đầu xuống, đồng loạt dùng giọng điệu trầm thấp mặc niệm, “Sáng lập thế giới, vĩnh viễn tồn tại cùng Thú Thần!” Nói xong, nam tử xoay người lại đi đến cầu thang đá, hắn ta đặt Thú nguyên chi thạch ở chính giữa bệ đá, Thú nguyên chi thạch kết nối với năm cây cột đá xung quanh lơ lửng ở giữa không trung.
Không lâu sau, Thú nguyên chi thạch đột nhiên như một con dã thú mở ra cái miệng lớn, mở ra một lỗ hổng ở trong không gian.
Rất nhiều vật chất màu đen chậm rãi tuôn ra từ trong cái lỗ hổng này.
Nam tử kích động đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Các vị, năng lượng của Thú nguyên chi thạch bắt đầu tràn ra ngoài, Thú Thần sẽ rót lực lượng vô thượng của nó vào trong thân thể của chúng ta!” “Chúng ta sẽ trở thành tôi tớ Thú Thần chân chính!” Nhưng vừa nói xong, một bóng dáng đột nhiên lao ra từ trong rừng.
Những thôn dân này khiếp sợ quay đầu nhìn lại.
“Ai!” Lúc bọn họ thấy rõ người tới, trong lòng cũng không khỏi rung lên vì sợ hãi.
Đôi mắt của người này đã biến thành màu đỏ như máu, như là một con sói cô độc, hắn rụt cằm lại, đôi mắt sưng đỏ kia nhìn chằm chằm tất cả những người ở đây, lồng ngực phập phồng dữ dội.
“Hắn, hắn là… Giang Khải?!” Có người nhận ra nam nhân này.
Người đến chính là Giang Khải, sau khi hắn phát hiện thôn trang bí ẩn này đã hoàn toàn mất đi ý thức, hiện tại điều hắn muốn làm chỉ có một việc.
Ăn cơm!
Ngay lập tức, cả người Giang Khải dấy lên ngọn lửa màu u lam, như bị điên nhào về phía một người cách hắn gần nhất.
Dù trên người Giang Khải đang có trạng thái khác thường “Tổn thương vĩnh viễn”, hạn mức cao nhất của tất cả thuộc tính đều giảm xuống nghiêm trọng, chỉ còn lại bốn phần mười, nhưng dù vậy thuộc tính của Giang Khải vẫn rất cao.
Hơn nữa, địa diễm cũng không chịu ảnh hưởng.
Dường như thực lực của những thôn dân này cũng không tính quá mạnh, sau khi bị Giang Khải áp sát thì không có cơ hội phản kháng.
Điều khiến người ta khiếp sợ là cách công kích của Giang Khải hoàn toàn khác với lục trước.
Hắn một phát túm lấy tóc người trước mắt, kéo về sau một phát để hắn ta lộ ra cổ, sau đó cắn một cái!
Trong chốc lát, cổ người kia phun ra máu tươi, trong miệng Giang Khải đầy máu tươi.
Sau khi thưởng thức được máu tươi, Giang Khải hít sâu một hơi vô cùng thỏa mãn.
“Món ngon, quá ngon miệng!” Giang Khải say mê nói, sau đó lại cắn một cái, cắn xé cả huyết dịch và da thịt ở chỗ đó!
Mọi người thấy cảnh này thật sự không dám tin vào đôi mắt của mình.
Tuy bọn họ từng thấy Thú Thần ăn như vậy, bọn họ từng làm việc rất tàn nhẫn với “người ngu muội” mà bọn họ nhắc đến.
Nhưng người này là Giang Khải! Tại sao hắn có thể như vậy!
“Đây, đây là Giang Khải?!” Nam tử cầm đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn nam tử đang thôn phệ huyết nhục!
Những người này nhao nhao chạy trốn khắp nơi.
Giang Khải đã bắn ra Truy mệnh tôi lửa, từng thanh Truy mệnh nhanh chóng giải quyết những người này.
Giang Khải lần lượt nhào về phía kẻ địch, điên cuồng cắn xé trên người bọn họ, trong chốc lát trước cầu thang đá máu chảy thành sông, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Nhưng trạng thái đói bụng của Giang Khải lại không được xoa dịu chút nào, thôn phệ huyết nhục chỉ có thể khiến hắn cảm thấy thỏa mãn một thời gian ngắn, nhưng chẳng mấy chốc lại bị cảm giác đói bụng tràn ngập khiến không ai có thể chịu đựng được!
Hắn điên cuồng di chuyển trước vô số “món ăn”, lần lượt hưởng thụ món ngon.
Vì không để bọn họ chết đi, thậm chí hắn còn sử dụng Canh giờ chưa tới!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Giang Khải như đang nhìn một ác ma!
“Hắn, sao hắn lại… Có thể như vậy…”
Không lâu sau, Thú nguyên chi thạch đột nhiên như một con dã thú mở ra cái miệng lớn, mở ra một lỗ hổng ở trong không gian.
Rất nhiều vật chất màu đen chậm rãi tuôn ra từ trong cái lỗ hổng này.
Nam tử kích động đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy, “Các vị, năng lượng của Thú nguyên chi thạch bắt đầu tràn ra ngoài, Thú Thần sẽ rót lực lượng vô thượng của nó vào trong thân thể của chúng ta!” “Chúng ta sẽ trở thành tôi tớ Thú Thần chân chính!” Nhưng vừa nói xong, một bóng dáng đột nhiên lao ra từ trong rừng.
Những thôn dân này khiếp sợ quay đầu nhìn lại.
“Ai!” Lúc bọn họ thấy rõ người tới, trong lòng cũng không khỏi rung lên vì sợ hãi.
Đôi mắt của người này đã biến thành màu đỏ như máu, như là một con sói cô độc, hắn rụt cằm lại, đôi mắt sưng đỏ kia nhìn chằm chằm tất cả những người ở đây, lồng ngực phập phồng dữ dội.
“Hắn, hắn là… Giang Khải?!” Có người nhận ra nam nhân này.
Người đến chính là Giang Khải, sau khi hắn phát hiện thôn trang bí ẩn này đã hoàn toàn mất đi ý thức, hiện tại điều hắn muốn làm chỉ có một việc.
Ăn cơm!
Ngay lập tức, cả người Giang Khải dấy lên ngọn lửa màu u lam, như bị điên nhào về phía một người cách hắn gần nhất.
Dù trên người Giang Khải đang có trạng thái khác thường “Tổn thương vĩnh viễn”, hạn mức cao nhất của tất cả thuộc tính đều giảm xuống nghiêm trọng, chỉ còn lại bốn phần mười, nhưng dù vậy thuộc tính của Giang Khải vẫn rất cao.
Hơn nữa, địa diễm cũng không chịu ảnh hưởng.
Dường như thực lực của những thôn dân này cũng không tính quá mạnh, sau khi bị Giang Khải áp sát thì không có cơ hội phản kháng.
Điều khiến người ta khiếp sợ là cách công kích của Giang Khải hoàn toàn khác với lục trước.
Hắn một phát túm lấy tóc người trước mắt, kéo về sau một phát để hắn ta lộ ra cổ, sau đó cắn một cái!
Trong chốc lát, cổ người kia phun ra máu tươi, trong miệng Giang Khải đầy máu tươi.
Sau khi thưởng thức được máu tươi, Giang Khải hít sâu một hơi vô cùng thỏa mãn.
“Món ngon, quá ngon miệng!” Giang Khải say mê nói, sau đó lại cắn một cái, cắn xé cả huyết dịch và da thịt ở chỗ đó!
Mọi người thấy cảnh này thật sự không dám tin vào đôi mắt của mình.
Tuy bọn họ từng thấy Thú Thần ăn như vậy, bọn họ từng làm việc rất tàn nhẫn với “người ngu muội” mà bọn họ nhắc đến.
Nhưng người này là Giang Khải! Tại sao hắn có thể như vậy!
“Đây, đây là Giang Khải?!” Nam tử cầm đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn nam tử đang thôn phệ huyết nhục!
Những người này nhao nhao chạy trốn khắp nơi.
Giang Khải đã bắn ra Truy mệnh tôi lửa, từng thanh Truy mệnh nhanh chóng giải quyết những người này.
Giang Khải lần lượt nhào về phía kẻ địch, điên cuồng cắn xé trên người bọn họ, trong chốc lát trước cầu thang đá máu chảy thành sông, tình cảnh vô cùng thê thảm.
Nhưng trạng thái đói bụng của Giang Khải lại không được xoa dịu chút nào, thôn phệ huyết nhục chỉ có thể khiến hắn cảm thấy thỏa mãn một thời gian ngắn, nhưng chẳng mấy chốc lại bị cảm giác đói bụng tràn ngập khiến không ai có thể chịu đựng được!
Hắn điên cuồng di chuyển trước vô số “món ăn”, lần lượt hưởng thụ món ngon.
Vì không để bọn họ chết đi, thậm chí hắn còn sử dụng Canh giờ chưa tới!
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn Giang Khải như đang nhìn một ác ma!
“Hắn, sao hắn lại… Có thể như vậy…”