Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1145
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1145 :Nghèo đói cực độ (2)
Địa hành giả tiêu hao rất ít thể lực, Giang Khải dẫn theo Trang Nghiêm di chuyển theo hướng ngang ra bên ngoài mỏ quặng.
Trên đường đi, Giang Khải vẫn đang cố gắng áp chế suy nghĩ đáng sợ một ăn sạch Trang Nghiêm, dẫn theo Trang Nghiêm nhanh chóng thoát đi.
Cũng may ý thức của Giang Khải vẫn còn tỉnh táo, cuối cùng đè lại ham muốn khát máu, sau khi lách qua mỏ quặng đã quay về mặt đất.
Trang Nghiêm còn đang thấy hưng phấn với trải nghiệm thần kỳ này, đôi mắt Giang Khải lại nhìn chằm chằm cổ họng Trang Nghiêm.
Cắn xuống một cái, máu sẽ phun ra từ chỗ đó, hương vị chắc chắn không tầm thường… Giang Khải, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, hắn là lão Trang!
Giang Khải đau khổ lắc đầu, dùng sức áp chế sự xúc động muốn ăn sạch Trang Nghiêm.
“Giang Khải, chúng ta trở về đi, không biết kết quả đại chiến khu mỏ quặng thế nào.” Trang Nghiêm nói.
“Ây…” Trong đầu Giang Khải đột nhiên ảo tưởng đến hình ảnh máu tươi văng khắp nơi trong chiến trường, nuốt nước miếng một cái, nói, “Lão Trang, tình trạng của ta, không tốt lắm, bây giờ ngươi đi nhanh đi!” “A? Vì sao? Trạng thái của ngươi không tốt, ta cõng ngươi về!” Trang Nghiêm nói xong liền đi tới.
Giang Khải vội vàng lùi lại, “Đừng đến đây!” “Nghe ta, ngươi đi mau! Đi mau đi!” Trang Nghiêm ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, trong chốc lát không biết vì sao Giang Khải đột nhiên trở nên khác thường như vậy.
“Ngươi chắc chắn muốn ta đi?” “Ta chắc chắn!” Giang Khải cúi đầu, không dám nhìn Trang Nghiêm, vội vã nói, “Nơi này cách đại quân Hoa Hạ không xa, ngươi đi mau!” “Được… Vậy ngươi tự cẩn thận.” Trang Nghiêm nhẹ gật đầu, hơi do dự chút nữa, cuối cùng quay người nhanh chóng chạy về phía đại quân của quân đội.
Chờ sau khi Trang Nghiêm rời đi, Giang Khải vô cùng hối tiếc, hắn đột nhiên phát hiện trong những trạng thái khác thường, thứ kinh khủng nhất lại là trạng thái Nghèo đói cực độ này.
Trạng thái này cũng không vì Giang Khải ăn rất nhiều đồ ăn mà được xoa dịu! Nói cách khác, trạng thái này vẫn làm bạn với Giang Khải cả ngày.
Thời gian nghèo đói càng lâu, Giang Khải càng không khống chế được bản thân.
“Ăn, ăn!” Giang Khải ngẩng đầu, lo lắng nhìn quanh.
Đại quân Hoa Hạ đang giao chiến với sinh vật cổ đại, tin tức này bắt đầu trở nên không thể ném đi được!
Không có chỗ nào nhiều đồ ăn hơn chỗ đó!
Đều là thịt tươi mới, máu tươi mới!
“A! Giang Khải! Ngươi muốn làm gì!” Giang Khải đau khổ rống giận nhưng khát vọng trong mắt lại một lần nữa chiến thắng lý trí, ánh mắt của hắn bắt đầu đỏ hồng nhìn về phía vị trí quân đội Hoa Hạ.
Nơi đó còn đang vang lên tiếng ồn ào gào thét, bên kia còn đang kịch chiến!
Địa giao có thể khống chế bản thân vì tinh thần lực của nó cao, nhưng đặt lên người Giang Khải với tinh thần lực hiện tại của Giang Khải lại bắt đầu mất khống chế.
Ngay lúc Giang Khải sắp mất lý trí, Trảm Yêu kiếm đột nhiên rung động.
Nó tránh thoát tay Giang Khải, bay về một hướng khác.
Lực chú ý của Giang Khải bị Trảm Yêu kiếm hấp dẫn, nhanh chóng đuổi theo!
“Trảm Yêu kiếm… Ăn! Máu! Thịt!” Giang Khải đuổi theo Trảm Yêu kiếm cả quãng đường, cả đường vẫn lặp đi lặp lại tái diễn, ý thức của hắn cũng trở nên càng ngày càng hỗn loạn.
Tốc độ bay của Trảm Yêu kiếm không nhanh, vừa lúc để Giang Khải không bị tụt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, đôi mắt Giang Khải đã trở nên đỏ bừng, sau đó không lâu Trảm Yêu kiếm cũng đã dừng lại.
Giang Khải bắt lấy Trảm Yêu kiếm, lúc ngẩng đầu hắn đột nhiên phát hiện phía trước có một tòa thôn làng.
Thôn làng không lớn, chỉ có mười mấy căn phòng, trong thôn có mười mấy người, bọn họ mặc trường bào màu trắng thống nhất, trước ngực đều có một cái ký hiệu cự trảo.
Lúc này thôn dân đang tụ tập trước một cầu thang đá hình vuông trong thôn, xung quanh cầu thang đá phân bố năm cây cột đá, trên cột đá có ngọn lửa thiêu đốt.
Người cầm đầu là một tên nam tử to con, hắn ta đang cầm một hòn đá màu đen kỳ dị chuẩn bị đi đến cầu thang đá.
Lúc này, đồng bạn sau lưng hắn ta đột nhiên nói, “Chấp sự, chờ chút!” Nam nhân quay đầu, nhìn về phía đồng bạn, “Còn có vấn đề gì không?” Người kia hơi do dự, nói, “Thần thị giả giao Thú nguyên chi thạch cho chúng ta, rốt cuộc có mục đích gì!” Ánh mắt nam tử lạnh lùng, lạnh nhạt nói, “Chúng ta đã bàn bạc về chuyện này, mặc kệ bọn họ có mục đích gì, nhưng với chúng ta có Thú nguyên chi thạch thì chúng ta có thể triệu hồi ra dã thú cường đại hơn, điểm này là chắc chắn.” “Nhưng…” Một lão giả khác nói, “Nhưng Thần thị giả và chúng ta thờ phụng khác nhau, một người là thần minh, một người là Thú Thần, tại sao bọn họ phải giúp chúng ta!” Nam tử lắc đầu, “Hiện tại chúng ta còn chưa thể biết được mục đích của bọn họ, nhưng bọn họ cũng chưa chắc biết rõ mục đích của chúng ta!” “Chung quy thế giới này vẫn thuộc về Thú Thần, chúng ta chỉ nhìn xa hơn những người ngu muội đó mà thôi, bọn họ tưởng đang lợi dụng chúng ta, cuối cùng là ai đang lợi dụng ai, e rằng còn chưa biết được.”
Trên đường đi, Giang Khải vẫn đang cố gắng áp chế suy nghĩ đáng sợ một ăn sạch Trang Nghiêm, dẫn theo Trang Nghiêm nhanh chóng thoát đi.
Cũng may ý thức của Giang Khải vẫn còn tỉnh táo, cuối cùng đè lại ham muốn khát máu, sau khi lách qua mỏ quặng đã quay về mặt đất.
Trang Nghiêm còn đang thấy hưng phấn với trải nghiệm thần kỳ này, đôi mắt Giang Khải lại nhìn chằm chằm cổ họng Trang Nghiêm.
Cắn xuống một cái, máu sẽ phun ra từ chỗ đó, hương vị chắc chắn không tầm thường… Giang Khải, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, hắn là lão Trang!
Giang Khải đau khổ lắc đầu, dùng sức áp chế sự xúc động muốn ăn sạch Trang Nghiêm.
“Giang Khải, chúng ta trở về đi, không biết kết quả đại chiến khu mỏ quặng thế nào.” Trang Nghiêm nói.
“Ây…” Trong đầu Giang Khải đột nhiên ảo tưởng đến hình ảnh máu tươi văng khắp nơi trong chiến trường, nuốt nước miếng một cái, nói, “Lão Trang, tình trạng của ta, không tốt lắm, bây giờ ngươi đi nhanh đi!” “A? Vì sao? Trạng thái của ngươi không tốt, ta cõng ngươi về!” Trang Nghiêm nói xong liền đi tới.
Giang Khải vội vàng lùi lại, “Đừng đến đây!” “Nghe ta, ngươi đi mau! Đi mau đi!” Trang Nghiêm ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải, trong chốc lát không biết vì sao Giang Khải đột nhiên trở nên khác thường như vậy.
“Ngươi chắc chắn muốn ta đi?” “Ta chắc chắn!” Giang Khải cúi đầu, không dám nhìn Trang Nghiêm, vội vã nói, “Nơi này cách đại quân Hoa Hạ không xa, ngươi đi mau!” “Được… Vậy ngươi tự cẩn thận.” Trang Nghiêm nhẹ gật đầu, hơi do dự chút nữa, cuối cùng quay người nhanh chóng chạy về phía đại quân của quân đội.
Chờ sau khi Trang Nghiêm rời đi, Giang Khải vô cùng hối tiếc, hắn đột nhiên phát hiện trong những trạng thái khác thường, thứ kinh khủng nhất lại là trạng thái Nghèo đói cực độ này.
Trạng thái này cũng không vì Giang Khải ăn rất nhiều đồ ăn mà được xoa dịu! Nói cách khác, trạng thái này vẫn làm bạn với Giang Khải cả ngày.
Thời gian nghèo đói càng lâu, Giang Khải càng không khống chế được bản thân.
“Ăn, ăn!” Giang Khải ngẩng đầu, lo lắng nhìn quanh.
Đại quân Hoa Hạ đang giao chiến với sinh vật cổ đại, tin tức này bắt đầu trở nên không thể ném đi được!
Không có chỗ nào nhiều đồ ăn hơn chỗ đó!
Đều là thịt tươi mới, máu tươi mới!
“A! Giang Khải! Ngươi muốn làm gì!” Giang Khải đau khổ rống giận nhưng khát vọng trong mắt lại một lần nữa chiến thắng lý trí, ánh mắt của hắn bắt đầu đỏ hồng nhìn về phía vị trí quân đội Hoa Hạ.
Nơi đó còn đang vang lên tiếng ồn ào gào thét, bên kia còn đang kịch chiến!
Địa giao có thể khống chế bản thân vì tinh thần lực của nó cao, nhưng đặt lên người Giang Khải với tinh thần lực hiện tại của Giang Khải lại bắt đầu mất khống chế.
Ngay lúc Giang Khải sắp mất lý trí, Trảm Yêu kiếm đột nhiên rung động.
Nó tránh thoát tay Giang Khải, bay về một hướng khác.
Lực chú ý của Giang Khải bị Trảm Yêu kiếm hấp dẫn, nhanh chóng đuổi theo!
“Trảm Yêu kiếm… Ăn! Máu! Thịt!” Giang Khải đuổi theo Trảm Yêu kiếm cả quãng đường, cả đường vẫn lặp đi lặp lại tái diễn, ý thức của hắn cũng trở nên càng ngày càng hỗn loạn.
Tốc độ bay của Trảm Yêu kiếm không nhanh, vừa lúc để Giang Khải không bị tụt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, đôi mắt Giang Khải đã trở nên đỏ bừng, sau đó không lâu Trảm Yêu kiếm cũng đã dừng lại.
Giang Khải bắt lấy Trảm Yêu kiếm, lúc ngẩng đầu hắn đột nhiên phát hiện phía trước có một tòa thôn làng.
Thôn làng không lớn, chỉ có mười mấy căn phòng, trong thôn có mười mấy người, bọn họ mặc trường bào màu trắng thống nhất, trước ngực đều có một cái ký hiệu cự trảo.
Lúc này thôn dân đang tụ tập trước một cầu thang đá hình vuông trong thôn, xung quanh cầu thang đá phân bố năm cây cột đá, trên cột đá có ngọn lửa thiêu đốt.
Người cầm đầu là một tên nam tử to con, hắn ta đang cầm một hòn đá màu đen kỳ dị chuẩn bị đi đến cầu thang đá.
Lúc này, đồng bạn sau lưng hắn ta đột nhiên nói, “Chấp sự, chờ chút!” Nam nhân quay đầu, nhìn về phía đồng bạn, “Còn có vấn đề gì không?” Người kia hơi do dự, nói, “Thần thị giả giao Thú nguyên chi thạch cho chúng ta, rốt cuộc có mục đích gì!” Ánh mắt nam tử lạnh lùng, lạnh nhạt nói, “Chúng ta đã bàn bạc về chuyện này, mặc kệ bọn họ có mục đích gì, nhưng với chúng ta có Thú nguyên chi thạch thì chúng ta có thể triệu hồi ra dã thú cường đại hơn, điểm này là chắc chắn.” “Nhưng…” Một lão giả khác nói, “Nhưng Thần thị giả và chúng ta thờ phụng khác nhau, một người là thần minh, một người là Thú Thần, tại sao bọn họ phải giúp chúng ta!” Nam tử lắc đầu, “Hiện tại chúng ta còn chưa thể biết được mục đích của bọn họ, nhưng bọn họ cũng chưa chắc biết rõ mục đích của chúng ta!” “Chung quy thế giới này vẫn thuộc về Thú Thần, chúng ta chỉ nhìn xa hơn những người ngu muội đó mà thôi, bọn họ tưởng đang lợi dụng chúng ta, cuối cùng là ai đang lợi dụng ai, e rằng còn chưa biết được.”