Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1599

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1599 :Hồn thiên bàn
"Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Không tốt, không cách nào tiến vào Dung nham chi tâm, vậy, vậy chúng ta đều không thể nộp thuế!" Có người đột nhiên nhớ đến điểm này.
"Đúng vậy, thành chủ sẽ không quan tâm Dung nham chi tâm có phun trào hay không! Không nộp được thuế, người cả thôn chúng ta đều không sống nổi nữa!"
Nghĩ đến thành chủ uy nghiêm, sắc mặt những người ở đây đều nặng nề.
Đột nhiên, lão nhân hỏi,"Còn bao lâu là đến Thần Chức lôi đài?"
"Bảy ngày!"
"Bảy ngày... Chỉ còn bảy ngày..."
Ba ngày sau, Giang Khải mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn nhà đơn sơ.
"Ngươi đã tỉnh?" Hoa Thiên Thiên vắt khô khăn lông đưa tới,"Nói thật, ta thật sự không ngờ ngươi có thể đánh giết Hỏa thần long vương."
Giang Khải nhận khăn mặt, ánh mắt lại nhìn quanh trái phải.
Ngay lúc hắn tìm kiếm không có kết quả, đột nhiên phát hiện trong túi trước ngực mình có cái gì đó đang ngọ nguậy.
Giang Khải mở miệng túi ra xem xét, phát hiện tiểu hỗn cầu đang nằm bên trong ngủ say.
Lúc này Giang Khải mới thở dài một hơi, vật nhỏ này thật sự thần thông quảng đại, lại tự chạy về.
"May mắn thôi." Giang Khải nói.
Hoa Thiên Thiên ngồi ở cạnh giường,"May mắn? Ngươi đừng đánh giá quá cao vận khí của mình."
"Là tiểu hỗn cầu trộm Hồn thiên bàn khiến trạng thái long huyết của long vương biến mất, là ngươi phái tiểu hỗn cầu đi từ trước, chắc ngươi đoán được một phần thực lực của Hỏa thần long vương bắt nguồn từ món bảo vật kia, cho nên ngươi để tiểu hỗn cầu đi tìm kiếm trước. Đây không phải vận khí."
"Cho dù Hỏa thần long vương đã mất đi sự trợ giúp của Hồn thiên bàn, thực lực vẫn rất khủng bố, sau cùng ngươi dùng Kiếm phá tam giới, một kiếm ba bạo liền mạch mà thành, người bình thường không làm được đến mức này, đây cũng không phải vận khí."
"Lấy yếu thắng mạnh thật sự cần chút may mắn nhưng càng là Dân cờ bạc xuất sắc, sự ỷ lại vào vận khí càng nhỏ, còn ngươi tuyệt đối là người nổi bật trong Dân cờ bạc."
Giang Khải không khỏi nhíu mày, không ngờ Hoa Thiên Thiên lại phân tích chuyện đã xảy ra thấu đáo như thế.
"Từ khi nào ngươi biết nói chuyện như thế." Giang Khải vừa cười vừa nói.
"Ta chỉ nói sự thật."
Giang Khải mỉm cười lắc đầu,"Đúng, ngươi vừa nói đến Hồn thiên bàn, ngươi biết thứ kia?"
Hoa Thiên Thiên nói,"Nhắc đến cũng kỳ quái, tiểu hỗn cầu cầm mảnh vỡ Hồn thiên bàn, hình như trí nhớ của ta cũng quay về một chút... Hồn thiên bàn cũng là pháp khí phong ấn Tam thiên thế giới, hơn nữa ta cảm giác được việc ta mất trí nhớ có liên quan với Hồn thiên bàn."
"Ta đang nghĩ nếu có thể phục hồi Hồn thiên bàn như cũ, biết đâu trí nhớ của ta cũng sẽ khôi phục. Đến lúc đó có lẽ ta sẽ biết giải trừ phong ấn như thế nào."
Giang Khải trợn to mắt, hắn không ngờ Hoa Thiên Thiên có thể khôi phục trí nhớ, mặc dù bây giờ còn chưa thể hoàn toàn xác định nhưng ít nhất bọn họ đã có phương hướng!
"Vậy ngươi biết mảnh vỡ Hồn thiên bàn khác ở đâu không?"
"Không biết... Nhưng ta nghĩ muốn tìm ra cũng không khó lắm." Hoa Thiên Thiên nói.
"Có thể phong ấn Tam thiên thế giới, Hồn thiên bàn chắc chắn có được lực lượng cực kỳ mạnh. Trên thực tế Hỏa thần long vương này cũng không phải chân long, mà là giao long có thể thành long, thực lực của nó khoa trương như vậy, thậm chí có thể bỏ qua thiên phú thần chức, chắc chắn có liên quan với Hồn thiên bàn."
"Đã vậy, chúng ta theo manh mối này, có lẽ sẽ có thể tụ tập mảnh vỡ Hồn thiên bàn!"
Giang Khải cũng gật đầu theo, khó tìm Hồn thiên bàn nhưng lại không khó tìm dã thú cường đại, cũng như người Trần gia thôn đều biết trong Dung nham chi tâm có một Hỏa thần long vương!
"Được, vậy chúng ta vừa thu hoạch thần chức, vừa tìm kiếm Hồn thiên bàn!"
Đang nói chuyện, Hoa Thiên Thiên lại nhìn về phía Giang Khải,"Có một việc ta muốn hỏi ngươi."
"Cái gì?"
"Tiểu hỗn cầu có lai lịch gì?" Hoa Thiên Thiên nói,"Hỏa thần long vương dám đường hoàng đặt mảnh vỡ Hồn thiên bàn ở sào huyệt, chắc chắn có tự tin người khác không cách nào trộm được, hơn nữa trước khi nó chết cũng nói không ai có thể chống đỡ được nguyên thần phản phệ của Hồn thiên bàn."
"Nhưng... Tiểu hỗn cầu lại dễ như trở bàn tay lấy được Hồn thiên bàn! Rốt cuộc ngươi thu phục được chiến sủng này từ đâu?"
Giang Khải lắc đầu,"Mặc kệ ngươi tin hay không, ta không biết lai lịch của nó, ta và nó gặp nhau trong thí luyện người mới, hơn nữa ta cũng không thu phục nó."
"Không thu phục? Nó không phải chiến sủng của ngươi sao?"
Giang Khải bất đắc dĩ mỉm cười,"Ta đã cứu nó mấy lần, nó đã cứu ta rất nhiều lần nhưng nó cũng không phải chiến sủng của ta. Quan hệ của ta và nó càng giống... Người nhà đi."
Nói xong, Giang Khải đột nhiên cảm thấy trong túi có cái gì đó giật giật.
Hắn vội vàng mở miệng túi ra, kết quả phát hiện tiểu hỗn cầu còn đang ngủ.
Chờ Giang Khải nhìn sang chỗ khác, tiểu hỗn cầu lặng lẽ mở mắt.
Người nhà... Người nhà là cái gì? Nhưng hình như mình rất thích từ này.
Nó cũng có người nhà!
Hoa Thiên Thiên lắc đầu, nàng chưa từng nghe nói có người có loại quan hệ này với một con chuột...