Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1553
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1553 :Hệ thống thần chức
Hoa Thiên Thiên tiếp tục nói,"Đây chính là chỗ tàn khốc của phương án này!"
"Người đưa ra phương án này đã sớm dự đoán được những đồng nam đồng nữ không thoát được kiếp nạn này, mục đích thật sự của bọn họ là chờ sau khi những kẻ xâm lấn kia rời đi, để nguyên thần du đãng đếm không hết trong Tam thiên thế giới xâm chiếm xác của những đồng nam đồng nữ kia, từ đó trở thành cá thể!"
"Nhân tộc bị tàn sát gần như không còn, những nguyên thần ở lại kia cũng không có ai thu hồi, như là du hồn dã quỷ, bọn họ rất tự nhiên dung hợp xác những đồng nam đồng nữ kia thành cá thể mới."
"Hơn nữa, nguyên thần nơi đó đều có một nhiệm vụ chính là tranh đoạt thần chức, lại thêm bên trong Tam thiên thế giới có tư nguyên phong phú, tuy nguyên thần của bọn họ không hoàn chỉnh nhưng cũng vì nguyên nhân như thế khiến bọn họ không suy nghĩ gì khác chỉ tăng lên thực lực, ngược lại sẽ khiến thực lực đột nhiên tăng mạnh, cho nên rất có thể chúng ta sẽ thấy một thế giới thần minh lấy võ vi tôn, thực lực cực mạnh."
Giang Khải nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, trong miệng lẩm bẩm,"Thế giới thần minh thực lực cực mạnh..."...
Ba ngày sau, Giang Khải và Hoa Thiên Thiên đã rời xa lãnh địa Hoa Hạ mấy ngàn dặm.
Dã thú nơi này vẫn không tạo thành uy hiếp gì cho Giang Khải, ngược lại tiểu hỗn cầu có vẻ đặc biệt hưng phấn, luôn nhân lúc đám người Giang Khải nghỉ ngơi để vụng trộm chuồn đi ăn vụng.
"Hoa Thiên Thiên, ngươi biết lai lịch của tiểu hỗn cầu không?" Giang Khải đột nhiên hỏi.
Hoa Thiên Thiên nhìn con chuột nhỏ đang ăn uống thả cửa, lắc đầu,"Ta chỉ biết nó không phải sinh vật trên Địa cầu, cũng không thuộc về Quỷ Tinh."
"Lúc ta thử nhìn thấu nguyên thần của nó, luôn có một tầng sương mù... Giống ngươi."
"Hả? Ngươi cũng không nhìn thấu ta?"
Hoa Thiên Thiên gật đầu,"Có lẽ là vì ngươi lựa chọn con đường Thiên Khiển."
Giang Khải nhẹ gật đầu,"Ngươi có thể nhìn thấu nguyên thần?"
"Chỉ có thể nhìn ra một chút, hiện tại đẳng cấp của ta quá thấp." Hoa Thiên Thiên nói.
"Trước kia ngươi là đẳng cấp gì?" Giang Khải hỏi.
"Không nói với ngươi." Dáng vẻ cười trộm của Hoa Thiên Thiên khiến Giang Khải hơi ngạc nhiên, hắn như thấy được nữ hài Balu tộc hơi đơn thuần, hơi nghịch ngợm trước kia.
Ngày hôm sau, cuối cùng bọn họ đã đến vị trí đánh dấu trên bản đồ.
Giang Khải nhìn xung quanh, nơi này chỉ có dãy núi rừng cây, lấy đâu ra cửa vào.
"Cửa vào đâu?"
Hoa Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói,"Ầy, ở trên đỉnh đầu của ngươi."
Giang Khải ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ở trên bầu trời lại có một cánh cửa ánh sáng cực lớn đứng thẳng.
"Tam thiên thế giới chỉ có thần minh mới có thể tiến vào, cổng vào ở trên không trung mười ngàn mét, ngươi dẫn ta lên."
Giang Khải gật đầu, ôm eo Hoa Thiên Thiên, dẫn nàng vọt đến không trung vạn mét, trực tiếp xuyên qua cánh cửa ánh sáng kia. ...
Ánh sáng mạnh trước mắt dần tán đi, sau khi Giang Khải quen với ánh sáng lại thấy được cảnh tượng khiến hắn nghẹn họng trân trối.
Truyền tống môn sau lưng đã không biết tung tích, lúc này bọn họ vẫn lơ lửng giữa không trung, chỉ là bên cạnh đếm không hết bóng dáng đang bay qua bọn họ.
Người xung quanh đều ngự không mà đi, nói rõ cảnh giới của bọn họ ít nhất là nhân thân sơ kỳ.
Mặt đất mênh mông dưới chân xuất hiện rất nhiều phòng ốc, ruộng đất.
Thậm chí Giang Khải còn thấy có người đang khống chế một loại sinh vật giống trâu nước nào đó trồng trọt ở trên đồng ruộng.
Dưới chân bọn họ là một tòa thành trì quy mô không nhỏ, kiến trúc cực kỳ tương tự với kiến trúc Hoa Hạ cổ đại.
"Điều này..." Giang Khải lập tức hơi khó tiếp nhận, nơi thần thánh tranh đoạt tổ chức Phong lại như nông thôn thành thị cổ đại, đồng ruộng vạn hộ, ruộng tốt trăm mẫu?
Lúc này, Giang Khải còn ôm Hoa Thiên Thiên mặc áo da màu đỏ, lúc một nữ tử lướt qua bên cạnh Giang Khải, ánh mắt nhìn dáng người có lồi có lõm của Hoa Thiên Thiên một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng,"Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, ăn mặc lộ liễu như thế còn ra thể thống gì!"
Trong chốc lát Hoa Thiên Thiên không cãi lại được, nói thầm bên tai Giang Khải,"Chúng ta đi xuống trước, tìm một chỗ dừng chân."
Lúc này Giang Khải mới phản ứng được, lập tức bay vào trong núi.
Hai người tìm một sơn động bí ẩn, Hoa Thiên Thiên đổi sang một bộ Hán phục, cuối cùng quần áo đã tương xứng với người xung quanh, nàng lại nhìn Giang Khải một chút, nói,"Ngươi cũng đổi một bộ đi, nếu không chúng ta sẽ có vẻ quá quái dị."
Giang Khải đổi sang một bộ trường bào giả cổ màu xám trắng, lúc này mới đi ra ngoài.
"Sao nơi này lại giống cổ đại như vậy?" Giang Khải ngạc nhiên nói, không chỉ quần áo của người nơi này rất giống, ngay cả quan điểm cũng cực kỳ bảo thủ.
Hoa Thiên Thiên nói,"Có lẽ là vì nơi này ngăn cách thế gian, đời đời truyền thừa, bọn họ vẫn dựa theo tập quán sinh hoạt ban đầu để sinh sống."
Giang Khải nói,"Nói cách khác, theo một ý nghĩa nào đó, nơi này càng giống thời đại các ngươi."
"Người đưa ra phương án này đã sớm dự đoán được những đồng nam đồng nữ không thoát được kiếp nạn này, mục đích thật sự của bọn họ là chờ sau khi những kẻ xâm lấn kia rời đi, để nguyên thần du đãng đếm không hết trong Tam thiên thế giới xâm chiếm xác của những đồng nam đồng nữ kia, từ đó trở thành cá thể!"
"Nhân tộc bị tàn sát gần như không còn, những nguyên thần ở lại kia cũng không có ai thu hồi, như là du hồn dã quỷ, bọn họ rất tự nhiên dung hợp xác những đồng nam đồng nữ kia thành cá thể mới."
"Hơn nữa, nguyên thần nơi đó đều có một nhiệm vụ chính là tranh đoạt thần chức, lại thêm bên trong Tam thiên thế giới có tư nguyên phong phú, tuy nguyên thần của bọn họ không hoàn chỉnh nhưng cũng vì nguyên nhân như thế khiến bọn họ không suy nghĩ gì khác chỉ tăng lên thực lực, ngược lại sẽ khiến thực lực đột nhiên tăng mạnh, cho nên rất có thể chúng ta sẽ thấy một thế giới thần minh lấy võ vi tôn, thực lực cực mạnh."
Giang Khải nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, trong miệng lẩm bẩm,"Thế giới thần minh thực lực cực mạnh..."...
Ba ngày sau, Giang Khải và Hoa Thiên Thiên đã rời xa lãnh địa Hoa Hạ mấy ngàn dặm.
Dã thú nơi này vẫn không tạo thành uy hiếp gì cho Giang Khải, ngược lại tiểu hỗn cầu có vẻ đặc biệt hưng phấn, luôn nhân lúc đám người Giang Khải nghỉ ngơi để vụng trộm chuồn đi ăn vụng.
"Hoa Thiên Thiên, ngươi biết lai lịch của tiểu hỗn cầu không?" Giang Khải đột nhiên hỏi.
Hoa Thiên Thiên nhìn con chuột nhỏ đang ăn uống thả cửa, lắc đầu,"Ta chỉ biết nó không phải sinh vật trên Địa cầu, cũng không thuộc về Quỷ Tinh."
"Lúc ta thử nhìn thấu nguyên thần của nó, luôn có một tầng sương mù... Giống ngươi."
"Hả? Ngươi cũng không nhìn thấu ta?"
Hoa Thiên Thiên gật đầu,"Có lẽ là vì ngươi lựa chọn con đường Thiên Khiển."
Giang Khải nhẹ gật đầu,"Ngươi có thể nhìn thấu nguyên thần?"
"Chỉ có thể nhìn ra một chút, hiện tại đẳng cấp của ta quá thấp." Hoa Thiên Thiên nói.
"Trước kia ngươi là đẳng cấp gì?" Giang Khải hỏi.
"Không nói với ngươi." Dáng vẻ cười trộm của Hoa Thiên Thiên khiến Giang Khải hơi ngạc nhiên, hắn như thấy được nữ hài Balu tộc hơi đơn thuần, hơi nghịch ngợm trước kia.
Ngày hôm sau, cuối cùng bọn họ đã đến vị trí đánh dấu trên bản đồ.
Giang Khải nhìn xung quanh, nơi này chỉ có dãy núi rừng cây, lấy đâu ra cửa vào.
"Cửa vào đâu?"
Hoa Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói,"Ầy, ở trên đỉnh đầu của ngươi."
Giang Khải ngạc nhiên ngẩng đầu.
Ở trên bầu trời lại có một cánh cửa ánh sáng cực lớn đứng thẳng.
"Tam thiên thế giới chỉ có thần minh mới có thể tiến vào, cổng vào ở trên không trung mười ngàn mét, ngươi dẫn ta lên."
Giang Khải gật đầu, ôm eo Hoa Thiên Thiên, dẫn nàng vọt đến không trung vạn mét, trực tiếp xuyên qua cánh cửa ánh sáng kia. ...
Ánh sáng mạnh trước mắt dần tán đi, sau khi Giang Khải quen với ánh sáng lại thấy được cảnh tượng khiến hắn nghẹn họng trân trối.
Truyền tống môn sau lưng đã không biết tung tích, lúc này bọn họ vẫn lơ lửng giữa không trung, chỉ là bên cạnh đếm không hết bóng dáng đang bay qua bọn họ.
Người xung quanh đều ngự không mà đi, nói rõ cảnh giới của bọn họ ít nhất là nhân thân sơ kỳ.
Mặt đất mênh mông dưới chân xuất hiện rất nhiều phòng ốc, ruộng đất.
Thậm chí Giang Khải còn thấy có người đang khống chế một loại sinh vật giống trâu nước nào đó trồng trọt ở trên đồng ruộng.
Dưới chân bọn họ là một tòa thành trì quy mô không nhỏ, kiến trúc cực kỳ tương tự với kiến trúc Hoa Hạ cổ đại.
"Điều này..." Giang Khải lập tức hơi khó tiếp nhận, nơi thần thánh tranh đoạt tổ chức Phong lại như nông thôn thành thị cổ đại, đồng ruộng vạn hộ, ruộng tốt trăm mẫu?
Lúc này, Giang Khải còn ôm Hoa Thiên Thiên mặc áo da màu đỏ, lúc một nữ tử lướt qua bên cạnh Giang Khải, ánh mắt nhìn dáng người có lồi có lõm của Hoa Thiên Thiên một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng,"Ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, ăn mặc lộ liễu như thế còn ra thể thống gì!"
Trong chốc lát Hoa Thiên Thiên không cãi lại được, nói thầm bên tai Giang Khải,"Chúng ta đi xuống trước, tìm một chỗ dừng chân."
Lúc này Giang Khải mới phản ứng được, lập tức bay vào trong núi.
Hai người tìm một sơn động bí ẩn, Hoa Thiên Thiên đổi sang một bộ Hán phục, cuối cùng quần áo đã tương xứng với người xung quanh, nàng lại nhìn Giang Khải một chút, nói,"Ngươi cũng đổi một bộ đi, nếu không chúng ta sẽ có vẻ quá quái dị."
Giang Khải đổi sang một bộ trường bào giả cổ màu xám trắng, lúc này mới đi ra ngoài.
"Sao nơi này lại giống cổ đại như vậy?" Giang Khải ngạc nhiên nói, không chỉ quần áo của người nơi này rất giống, ngay cả quan điểm cũng cực kỳ bảo thủ.
Hoa Thiên Thiên nói,"Có lẽ là vì nơi này ngăn cách thế gian, đời đời truyền thừa, bọn họ vẫn dựa theo tập quán sinh hoạt ban đầu để sinh sống."
Giang Khải nói,"Nói cách khác, theo một ý nghĩa nào đó, nơi này càng giống thời đại các ngươi."