Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 802
topicMạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 802 :Ngươi có phải hay không không chơi nổi! (1)
“Hừ, bàng môn tả đạo! Chỉ là huyễn thuật trận pháp mà thôi, phá nó!”
Lời vừa dứt.
Tiếng va chạm kịch liệt liền vang lên.
Xung quanh căn phòng lập tức xuất hiện gợn sóng, quả nhiên có một trận pháp che giấu nhỏ.
Trong phòng ốc, tiếng đánh nhau bắt đầu vang lên!
Phù lục đạo pháp liên tiếp nổ tung, phi kiếm phá không, xé nát những bức tường xung quanh.
“A!”
“Phốc!”
“Nhanh, không thể để cho hắn đạt được!”
Tuy có trận pháp che giấu ngăn trở, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng người kêu đau và la hét.
Trận đánh trong bóng tối không biết kéo dài bao lâu.
Dựa vào âm thanh phán đoán, cục diện cuối cùng lại là lưỡng bại câu thương!
Đám người dần dần dừng tay.
Có người hốt nhiên kinh hô!
“Chờ một chút! Ngươi! Ngươi đang làm gì thế!”
“Không đúng, ngươi là người phương nào!?”
“A! Ngươi đang làm gì thế!”
“Hắn không phải người của chúng ta, cẩn thận!”
Phanh phanh phanh!
Trong phòng ốc, theo mấy đạo tiếng súng chát chúa vang lên, mọi thứ lâm vào yên lặng.
Cho đến khi vị nam tử áo đen cảnh giới Kim Thân hóa thành tro bụi, hắn vẫn không hiểu rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Chẳng phải hắn đã giảng giải quy tắc nhiệm vụ cho người này từ trước rồi sao?
Sao hắn lại đột nhiên tập kích từ phía sau, ám sát mình?
Dù có rất nhiều nghi vấn, hắn cũng chỉ có thể mang xuống dưới hỏi.
Đợi đến khi bóng tối buông xuống, sau khi những người áo đen đều đã chết.
Trong phòng, chỉ còn lại một người áo đen che mặt.
Thẩm Mộc tháo mặt nạ xuống, hai mắt nhắm lại, nhìn chằm chằm bức tường đen nhánh đối diện.
Hắn mở miệng cười: “Huynh đệ, ngươi xem hiện tại chỉ còn hai người chúng ta. Ngươi thu bàng môn đạo thuật, từ trong tường ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một chút, hay là ta hiện tại một thương đánh xuyên qua bức tường này? Ta có thể bảo đảm, trước mặt kiện pháp khí này trong tay ta, vô luận đạo pháp gì, tử trạng đều giống như bọn hắn.”
Lời vừa dứt, mấy chồng tro tàn trên mặt đất – những kẻ bị Thiên Ma Thương nổ nát đầu hóa thành bột mịn – bị gió thổi bay.
Trong gian phòng an tĩnh một lát.
“Được, tôi, tôi ra đây……” Nam tử thỏa hiệp.
Sau đó, trong bức tường đen nhánh, quả nhiên có một người trống rỗng bước ra.
Bức tường sinh ra một vòng xoáy không gian màu đen, vậy mà thật sự có thể chứa đựng một người.
Thứ này khác với loại tung hoành ngao du thiên địa mà Cố Thủ Chí dùng. Nó không phải Thần Hồn xuyên việt, mà là một loại Liên Thông không gian, có thể cho chân thân tiến vào!
Ngược lại rất giống cảnh Thẩm Mộc lần đầu tiên gặp phải trong họa đồ của Đại Yêu mặt xanh lúc trước! Đúng là một Bàng Môn Chi Thuật rất thần kỳ.
Nam tử sau khi đi ra, thăm dò tiến lên mấy bước, không áp sát quá gần, trông rất cảnh giác.
Thẩm Mộc nhìn về phía đối diện, trong lòng hắn lập tức hiểu rõ.
Hóa ra chính là nam tử ban ngày y thấy đang gào to bên đường.
Thẩm Mộc mỉm cười: “Chớ khẩn trương, buông lỏng một chút. Ta cùng bọn hắn không cùng phe, mà lại bọn họ phát hiện bên này có thể cũng cần một chút thời gian, vậy nên ngươi không cần sợ.”
“……” Nam tử im lặng.
Không cần sợ?
Nói đùa cái gì, cái này nói là tiếng người sao?
Thật sự cho rằng ta sợ những người áo đen này sao? Ta là sợ cậu đó đại ca!
Hắn chỉ vài lần đã giải quyết xong những người này, mà lại ngay dưới mí mắt cậu, biến họ thành tro. Loại pháp khí khủng bố này, ai mà không run chân chứ?
Hơn nữa, cậu luôn cảm thấy vật này hình như đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không tài nào nghĩ ra, dù sao chắc chắn không phải lúc trước cậu đã thấy.
Trong lòng nam tử suy nghĩ, sau đó mở miệng: “Không cần vòng vo. Đã cậu không cùng phe với bọn họ, vậy cậu muốn gì?”
Thẩm Mộc đi thẳng vào vấn đề: “Đương nhiên là muốn mua manh mối thiên đạo tàn quyển trong tay cậu.”
Ánh mắt nam tử hồ nghi: “Hừ, lúc này mới đến mua, có phải quá muộn không? Hơn nữa không có đạo lý nào cả. Ban ngày tôi đang gào to bên đường, khi đó cậu không mua, hết lần này tới lần khác giờ lại liều lĩnh hiểm nguy đến tìm tôi. Cậu không thấy quá vô lý sao?”
Thẩm Mộc lắc đầu: “Nếu không có những người này truy sát cậu, tôi còn thực sự không đến. Nhưng đã bọn họ hưng sư động chúng như vậy, thì đủ để chứng minh manh mối trong tay cậu là thật, cho nên có lý do để mạo hiểm.”
Ánh mắt nam tử lóe lên một cái.
Tựa hồ cảm thấy lời giải thích lần này của Thẩm Mộc cũng có lý, hắn gật gật đầu: “Tốt thôi, bất quá cậu cũng thấy đấy, cái tầm quan trọng của tin tức manh mối này, cho nên tôi ra giá cũng không thấp.”
“Ừm, tôi biết.”
“Vậy cậu chuẩn bị ra bao nhiêu? Không thể thấp hơn hai ngàn Kim Kinh Tiền!”
Thẩm Mộc nhìn hắn một cái, sau đó cười nói: “Tuy nói đây là tăm tích của thiên đạo tàn quyển, bất quá tôi nghĩ, một manh mối mua mệnh của cậu, hẳn là rất có lời, cậu cứ nói xem?”
“Cậu!” Nam tử hai mắt trợn to, sắc mặt khẽ biến: “Hừ, thật sự cho rằng tôi sẽ sợ uy hiếp của cậu? Giết tôi, cậu cũng đừng hòng có được!”
Thẩm Mộc lắc đầu thở dài: “Ai, huynh đệ muốn đi đâu thế? Tôi khi nào nói muốn giết cậu? Ý tôi là, giúp cậu giải quyết phiền phức bên ngoài. Cậu suy nghĩ một chút xem, cho dù cậu kiếm được tiền của tôi, nhưng về sau thì sao? Cậu có mệnh để dùng chúng không? Ngoài kia có không chỉ một vị Phi Thăng Cảnh, cậu có thể đi ra không?”
Nam tử: “Cái này……”
Thẩm Mộc: “Cho nên, giao dịch của tôi là, cậu đưa tin tức cho tôi, tôi mang cậu ra khỏi huyện thành này, thế nào?”
“Cậu, cậu thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên có thể.” Thẩm Mộc trong tay lung lay Thiên Ma Thương.
Nam tử nhíu nhíu mày: “Trừ phi cậu báo cho tôi biết thân phận của cậu, xuất thân từ thế lực nào, nếu không tôi không tin.”
“Không tin thì thôi, vậy cậu tự mình chơi đi.” Thẩm Mộc đột nhiên quay người muốn đi.
Hắn vừa đi ra ngoài phòng, vừa hướng về phía ngoài hô: “Người ở chỗ này đây!”
“Cậu! Cậu chờ một chút!” Nam tử giật mình.
Trong lòng một vạn thớt thảo nê mã chạy qua, vội vàng gọi Thẩm Mộc lại.
Cái này mẹ nó là ai thế, không chơi nổi đúng không!
“Nói lại, tôi có thể đưa cho cậu, nhưng chỉ có thể đưa trước một nửa, chờ cậu……”
“Cậu cứ chơi đi, tôi mệt rồi! Thằng nhóc này ở đây!”
“Được được được! Tôi cho cậu! Tôi cược một lần!”
“Thành giao.” Thẩm Mộc nở nụ cười rạng rỡ.
Nam tử: “……”
Phía trên bầu trời đêm, dị tượng một đạo Kim Thân rơi xuống hiện lên.
Lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người.
Bên ngoài huyện thành nhỏ, ba vị Phi Thăng Cảnh áo đen lúc này đồng loạt nhìn về phía bên kia, sau đó cảm thấy kinh ngạc!
“Chuyện gì xảy ra, người của chúng ta?”
“Không có khả năng, người kia chỉ có Long Môn Cảnh, sao có thể là đối thủ của Kim Thân bản môn?”
“Ở bên kia! Nhanh, đi qua nhìn một chút!”
Trong chớp mắt, ba vị Phi Thăng Cảnh áo đen, dẫn theo những người khác đi tới bên ngoài phòng ốc.
Trong khoảng thời gian này, nơi đó sớm đã không còn động tĩnh.
Đợi đến khi đi vào kiểm tra, đám người rơi vào trầm mặc.
Bên trong, ngoài mấy chồng tro tàn, ngay cả một bóng người cũng không có, đã sớm người đi nhà trống.
“Chạy rồi sao?”
“Sẽ không, chúng ta đề phòng nghiêm mật như vậy, không có khả năng đi ra ngoài, mà thời gian cũng căn bản không kịp, chắc vẫn còn ở trong huyện thành.”