Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 803
topicMạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 803 :Thiên đạo tàn quyển chỗ ẩn giấu! (1)
“Lá gan không nhỏ, dám ra tay với người của chúng ta, tiếp tục lục soát!”
Một lần nữa ra lệnh, nhóm đệ tử áo đen tiếp tục triển khai tìm kiếm.
Mà ba người còn lại, ánh mắt lúc này trở nên ngưng trọng.
Họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới nói tiếp: “Mảnh vỡ kim thân không còn sót lại, tất cả đều hóa thành tro tàn. Thủ đoạn này có chút đặc biệt.”
“Nghe nói, Tạ Xán – thiếu chủ Tạ gia, sau khi chết cũng bị đốt thành tro.”
“Ý Chưởng giáo là, hung thủ mà Tạ gia muốn bắt có phải cùng người chúng ta đang tìm là một không?”
“Cũng không hẳn vậy, ta chỉ là phỏng đoán. Dù sao thủ đoạn này quá giống nhau.”
“Vậy có cần thông báo cho Tạ gia không, sau đó...?”
“Không được, một khi chiêu dụ người Tạ gia đến, rất có thể sẽ lộ ra tin tức về tàn quyển thiên đạo. Nếu bị họ biết được, vậy hành động lần này của chúng ta sẽ không còn ý nghĩa gì.”
“Không sai, nhất định không thể để lộ manh mối ra ngoài, dù phải xóa sổ huyện thành này! Chỉ cần đi trước một bước tìm thấy Thần Cơ thiên đạo, Tông Môn sẽ có hi vọng đại hưng!”
“Là!”
…
…
Khách sạn.
Thẩm Mộc lặng lẽ đẩy cửa phòng ra. Hắn đã cất Thần Ẩn Phù Lục của Vô Lượng Sơn vào người, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trên giường, Lý Triêu Từ ngủ ngáy khò khò, trong ngực ôm một bầu rượu Thẩm Mộc đã cho, cộng thêm cuốn Đạo Huyền Sơn Nhập Môn Thiên xem trăm lần không chán kia.
Trước đó, sau khi trở về từ phòng của Lý Phù Diêu, Thẩm Mộc đã muốn tự mình ra ngoài xem tình hình.
Vì vậy, hắn lấy ra một bình tiểu bạch tửu Phong Cương cho Lý Triêu Từ, đợi y ngủ say, mới sử dụng Thần Ẩn Phù Lục, đi ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Loại chuyện này, Thẩm Mộc coi như đã quá quen thuộc.
Trước đây, khi còn ở Động Thiên Phúc Địa, hắn chính là dựa vào thủ đoạn này mà xoay Hạ Lan Bình Vân như chong chóng.
Dĩ nhiên, thực chất kẻ hắn cần đề phòng không phải những nam tử áo đen Phi Thăng Cảnh kia, mà là ba con Đại Yêu mười cảnh: lợn, chó, vượn.
Dù sao, thân phận hiện tại của hắn là Xa Phu.
Thẩm Mộc bế tất cả Khí Phủ, kết hợp với Quy Dẫn Chi Thuật của Chu lão đầu, lúc này mới lặng lẽ ẩn mình vào trong đội ngũ áo đen.
Cũng may nhờ có Thiên Ma Thương trợ giúp, không cần tiêu hao nguyên khí và cảnh giới, nhờ đó hắn mới có thể giải quyết mấy người kia mà không bị bất cứ ai phát hiện.
Không để ý đến Lý Triêu Từ, Thẩm Mộc ngồi trở lại giường mình.
Sau đó, hắn móc ra một viên Ngọc Giản từ trong ngực, không chút do dự bóp nát. Từ bên trong Ngọc Giản, một luồng văn tự phiêu hốt bay ra, cuối cùng chui vào trong óc Thẩm Mộc.
‘Nam Tĩnh Đô Thành bị vùi trong biển lửa màu lục, Hoàng đế Nam Tĩnh đã chôn tàn quyển thiên đạo sâu trong bí cảnh bên trong Địa Cung.’
Trong đầu Thẩm Mộc, những dòng chữ rải rác hiện lên.
Dù không quá chi tiết, nhưng đây cũng gần như đã nói ra vị trí khả dĩ nhất của tàn quyển thiên đạo, hơn nữa quả thực vô cùng quan trọng.
Nam Tĩnh Đô Thành bị diệt vong tuy thiên hạ đều biết, nhưng người có thể tận mắt chứng kiến thì tự nhiên càng ít hơn. Người có thể biết Đô Thành bị biển lửa màu lục nuốt chửng tiêu diệt, cho thấy người thuật lại nhất định vô cùng hiểu rõ tình hình Nam Tĩnh Đô Thành lúc bấy giờ.
Có phải là kẻ lọt lưới hay không Thẩm Mộc không biết, nhưng người này nhất định đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, bao gồm cả một loạt động tác cuối cùng của Hoàng đế Nam Tĩnh khi giấu phần tàn quyển thiên đạo của mình vào bí cảnh.
Địa Cung Nam Tĩnh?
Thẩm Mộc khẽ nhíu mày, trước đây chưa từng nghe Tào Chính Hương và những người khác nhắc đến.
Một là do không quá quan trọng, không có cơ duyên đáng chú ý nào bên trong. Hai là do cơ duyên bên trong rất tốt, nhưng vương triều Nam Tĩnh đã phong tỏa tin tức.
Thẩm Mộc cảm thấy, hắn thà tin điều thứ hai.
Bởi vì hắn chưa từng nghe nói, trong các bí cảnh đã được phát hiện ở Nhân Cảnh thiên hạ, lại không có bảo vật cơ duyên nào.
Phàm là những nơi thần bí được mở ra, nhất định đều có thứ tốt ở bên trong.
Cho nên, Thẩm Mộc suy đoán, chỉ có thể là Nam Tĩnh đã giữ bí mật hoàn toàn về cái gọi là Địa Cung này.
Chắc hẳn đã dùng một vài thủ đoạn phi thường.
Nếu không rất khó có thể làm được không ai biết.
Mà bây giờ, hắn đã có manh mối quan trọng này, hành trình phía sau cũng coi như đã có phương hướng và mục tiêu.
Chỉ cần tìm thấy lối vào của ‘Địa Cung’ truyền thuyết này, phần lớn khả năng hắn sẽ có thể lấy được tàn quyển thiên đạo.
Còn Tông Môn của những người áo đen này, hẳn là cũng đang ở Nam Tĩnh, lén lút tìm kiếm lối vào Địa Cung.
Điều này trông rất giống thời điểm Phong Cương mở ra Động Thiên Phúc Địa trước đây, rất nhiều người cũng đang nỗ lực tìm kiếm tung tích lối vào.
Kẻ đến trước được trước, đạo lý chiếm tiên cơ, vẫn vĩnh viễn không đổi.
…
Sáng sớm ngày kế.
Ngoài khách sạn truyền đến một trận rối loạn thanh âm.
Lý Triêu Từ còn buồn ngủ, liếc mắt nhìn Thẩm Mộc đã thức dậy ăn mặc chỉnh tề, nghi ngờ hỏi: “Thẩm Tam huynh, xảy ra chuyện gì? Sáng sớm đã đánh nhau? Tối hôm qua không phải đã điều tra rồi sao?”
Thẩm Mộc liếc mắt nhìn tiểu tử này, rất là bội phục.
Theo lý mà nói, khi đi ra ngoài, thực lực bản thân càng kém thì càng không có cảm giác an toàn.
Nếu như đổi lại là Thẩm Mộc, hắn căn bản không thể ngủ được.
Nhưng Lý Triêu Từ lại la ó, trên một đường không ít lần nhắc tới, cái gì đắc tội Tạ gia thì đường chưa biết, cái gì cảnh giới của mình địa vị, trông thấy cường giả chiến đấu thì tránh xa một chút.
Kết quả nói thì nói, đến lúc ăn uống ngủ nghỉ, một cái cũng không thiếu.
So với ai khác ăn đều nhiều hơn, so với ai khác ngủ cũng ngon hơn.
Thẩm Mộc nhìn một chút ngoài cửa sổ, sau đó mở miệng nói: “Hẳn là những người kia phong tỏa huyện thành không cho đi, có chút tu sĩ ngồi không yên, đoán chừng đã xảy ra xung đột.”
Lý Triêu Từ thở dài: “Ai, đường này thật đúng là không may, sao lại gặp phải chuyện như vậy? Tiếp theo nên làm gì? Chúng ta còn ra ngoài được không?”
Thẩm Mộc cười khẽ: “Tổng phải đi ra ngoài, cũng không thể cứ mãi bị bọn hắn giam giữ ở đây.”
Lý Triêu Từ vỗ vỗ Thẩm Mộc: “Thẩm Tam huynh, người Phong Cương các cậu nói chuyện đều cứng rắn như vậy sao? Những người kia, phần lớn đều là Võ Cảnh đấy, cậu có biết Võ Cảnh nghĩa là gì không?”
“Ta không biết chẳng lẽ cậu biết à?” Thẩm Mộc bĩu môi nói: “Cái đó thì tôi không biết, bất quá ở Phong Cương, chưa từng có tu sĩ nào dám đối xử với chúng ta như vậy. Chỉ có Thành Chủ mới có thể phong thành.”
Nghe lời của Thẩm Mộc, Lý Triêu Từ gương mặt ngưỡng mộ và cảm thán.
“Ai, không hổ là Thẩm Thành Chủ, đúng là hình mẫu đáng noi theo của thế hệ trẻ tuổi. Nếu như hắn ở đây, chắc chắn sẽ không để những người này càn rỡ như vậy. Chỉ tiếc, một nhân vật như vậy, đời tôi e rằng khó mà kết giao.”