Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 73

topic

Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt - Chương 73 :

Charoline ngẩng đầu, có chút bất ngờ nhìn vào đôi mắt xanh lục pha lam của Liszt. Cô không thể diễn tả được màu sắc ấy — nơi ranh giới giữa sắc xanh thẳm của rừng và xanh trong của nước ánh lên những tia sáng dịu dàng, như thể trong đó ẩn chứa cả mùa xuân đang thì thầm.

Nhìn vào đôi mắt ấy, người ta rất dễ lạc mất chính mình, chẳng còn để tâm đến thế giới xung quanh.

"Anh thật khéo léo, Franz..." Khóe môi cô cong lên thành nụ cười mềm mại, giọng nói nhẹ như cánh hoa rơi chạm đất.

Vòng tay đang ôm quanh cổ chàng trai từ từ buông lỏng, trượt xuống dừng lại nơi vai anh.

Lẽ ra cô nên rời khỏi anh, nhưng chẳng hiểu vì sao, lòng bàn tay đặt lên ngực anh lại không tài nào rời đi.

Từ nơi ấy, cô cảm nhận rõ ràng nhịp đập mạnh mẽ và ấm nóng, khiến Charoline thoáng khựng lại. Cô lặng đi, cảm nhận từng đợt rung động bên dưới lớp áo vải — dường như có thứ gì đó đang nảy mầm, âm thầm phá vỡ lớp đất tĩnh lặng trong tim cô.

Trong thoáng chốc, đầu óc cô rối bời bởi hàng ngàn suy nghĩ vụn vặt. Lý trí không còn kiểm soát được cơ thể, và cô quên mất rằng dáng vẻ này, cái khoảng cách này, vừa gần gũi vừa mơ hồ đến mức suýt vượt qua ranh giới lễ nghi.

Tất cả những hỗn độn trong tâm trí rồi cũng lặng xuống, chỉ còn lại một nhận thức duy nhất, rõ ràng đến đau lòng: Đây là nhịp tim của Liszt.

— Ngay dưới bàn tay cô, gần đến mức nếu có tờ nhạc trước mặt, cô có thể ghi lại chính xác tiết tấu của nó.

Khoảnh khắc ấy, nhịp tim của Charoline như bị viết lại, đổi khác hoàn toàn.

Liszt nhìn cô, ghi lại từng rung động nhỏ bé trên gương mặt. Trong ánh mắt anh, nụ cười càng lúc càng sâu. Sau lần tái ngộ dài lâu này, chỉ cần có cô ở đây, dù là ánh nhìn, cử chỉ hay cảm xúc mơ hồ kia cũng đủ khiến anh thấy hạnh phúc đến quên hết mọi phiền muộn.

Tư thế cô đặt tay lên ngực anh khiến Liszt tưởng như chính tai mình nghe thấy âm thanh của tình yêu vừa hé nở. Cảm xúc bị kìm nén từ sau buổi tỏ tình kia lại trỗi dậy, khao khát được thổ lộ, được chạm vào vị ngọt của tình yêu.

"Ồ, khéo léo ư? Cô nói vậy là sao?"

Anh hơi nới lỏng vòng tay đang ôm lấy cô, giọng nói cố giữ bình tĩnh, như thể che giấu cơn rung động đang tràn qua lồng ngực.

"'Cứ để nó mãi là món nợ nhé' — nghe như thể anh chưa kịp rời đi đã tính sẵn ngày gặp lại rồi vậy." Cô khẽ cúi đầu cười, nụ cười nhỏ nhưng ấm áp, rồi ngước lên nhìn anh: "Thế chưa đủ khéo sao, Franz? Gặp lại đâu có dễ như thế."

"Nếu tái ngộ khó đến vậy, Charoline... thì đừng bao giờ nói lời tạm biệt với tôi nữa." Anh nhìn sâu vào mắt cô, muốn hòa tan mình trong sắc xám xanh mê hoặc ấy.

Chưa kịp nói hết câu, khoảng cách giữa họ đã bị xóa nhòa.

Ánh nhìn hòa vào nhau, mọi thứ xung quanh tan biến. Ánh nắng rực rỡ như đốt cháy không khí, hơi thở trở nên nóng bỏng, từng nhịp tim như muốn bùng nổ thành giai điệu.

Trong thánh đường linh thiêng, mọi thứ dường như đang chờ đợi để cất lên khúc khải hoàn cho tình yêu vừa thức giấc.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm rối những lọn tóc bên má Charoline. Những sợi tóc tinh nghịch bay lượn, quấn lấy ánh sáng, khiến tầm mắt cô mờ đi.

Cô chẳng còn tâm trí để vuốt lại tóc. Từ nhịp tim hỗn loạn trong ngực đến ánh mắt sâu thẳm của chàng trai trước mặt — tất cả đều đang nói với cô rằng: giữa họ, có điều gì đó đã thay đổi.

Mọi thứ, kể từ khoảnh khắc này, đều không còn giống như hôm qua nữa.

Nghệ sĩ vĩ cầm thấy tim mình bất an, nhưng xen trong đó lại là niềm hứng khởi mỏng manh — một chút mong đợi, một chút vui sướng không kìm nén nổi.

"Chỉ cần ở lại bên tôi, như bây giờ là đủ rồi." Giọng Liszt nhỏ đến mức như gió cuốn đi, dịu nhẹ tựa cánh bướm chạm vào tai cô.

Câu nói ấy mơ hồ, khiến Charoline không chắc mình nghe nhầm hay thật. Cô nhìn anh, thấy nụ cười ấy, rồi đột nhiên tim đập loạn nhịp. Cô bối rối lùi lại, như bản năng muốn thoát khỏi không gian đang tràn ngập hơi thở của Liszt.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, gót chân cô vướng vào váy. Cơ thể mất thăng bằng, nghiêng về phía sau — thì cánh tay anh lại siết lấy cô, kéo cô trở về, gần hơn bao giờ hết.

Cô nghe rõ nhịp tim, như tiếng gảy dây đàn ngày một nhanh dần và nhuần nhuyễn hơn. Nhưng hơi nóng dâng lên mặt khiến đầu óc cô rối tung, không phân biệt được nhịp đó là của ai — của anh, hay của chính mình.

Phản ứng của Charoline khiến chàng nghệ sĩ Hungary sôi trào trong lồng ngực. Giờ đây anh đã hoàn toàn chắc chắn — cô không trốn tránh anh vì sự e dè phương Đông, mà là vì thứ cảm xúc thiêng liêng mà con người ta chỉ có thể gọi bằng một từ duy nhất:

Amour — Tình yêu.

Liszt nhìn cô, thấy cô vì lúng túng mà lùi lại, vì vụng về mà dẫm lên váy, anh liền thuận thế kéo cô lại, để khoảng cách giữa hai người chỉ còn một hơi thở.

Khoảng cách ấy đủ gần để anh cảm nhận hương thơm trên người cô, dịu như ánh nắng trên phím đàn.

"Bình tĩnh... kiềm chế..." Anh tự nhủ. "Nếu không, con chim nhỏ này lại sẽ bỏ chạy mất."

Anh chợt nhớ lần đầu gặp Charoline ở khách sạn Orocher — cô cũng đã bỏ đi như thế, để lại một dấu lặng đầy tiếc nuối. Thật trớ trêu, con đường cô chạy trốn hôm ấy lại chính là nơi dẫn họ đến lần gặp lại này.

Giống như bây giờ — cô lùi bước, nhưng rồi vẫn trở về trong vòng tay anh.

*

Khi Charoline đã lấy lại được thăng bằng, trước khi cô hóa thành chú chim nhỏ sợ hãi, Liszt nhẹ nhàng buông cô ra.

Hơi ấm quanh người chậm rãi tan đi, cô khẽ thở phào. Nhịp tim dần ổn định, không còn cuồng loạn đến mức khiến cô tối sầm mặt mũi.

Ngay khi cô nghĩ rằng mình có thể bình tâm, Liszt lại đưa tay lên, những ngón tay thon dài chạm vào mái tóc lòa xòa bên má cô. Charoline ngẩn người khi cảm nhận được anh khẽ gỡ từng sợi tóc, tỉ mỉ vuốt sang sau tai. Đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua làn da mịn màng, mang theo cảm giác thô ráp của vết chai trên tay một người chơi đàn. Mỗi lần chạm vào, làn da của cô lại ửng đỏ thêm một chút.

"Cô vẫn như xưa... Tôi cứ tưởng, dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng chẳng cần phải hoảng hốt đến vậy."

Anh vừa cười vừa nói, giọng điệu trêu chọc, nhưng đôi tay lại hết sức dịu dàng, tự nhiên đến mức khiến người ta quên mất phải tránh né.

"..."

Charoline không tìm được lời nào để đáp lại, chỉ đứng yên, mặc anh sắp xếp lại từng lọn tóc rối.

"Xong rồi."

Anh ngắm nhìn gương mặt cô, ánh mắt tràn đầy sự hài lòng.

"Cảm... cảm ơn anh."

Cô ngập ngừng đáp lại một tiếng cảm ơn, rồi giả vờ ngẩng đầu ngắm phong cảnh, tránh đi ánh nhìn nóng bỏng của anh.

Trong khoảnh khắc nghiêng đầu ấy, Charoline thoáng thấy bàn tay phải của Liszt có gì đó khác thường — cô lập tức dừng lại.

"Charoline, tôi —"

"Franz! Tay anh sao thế?!"

Hai người đồng thanh, nhưng giọng Charoline vì lo lắng mà cao hơn, hoàn toàn lấn át lời anh.

"Tay tôi à? Không sao đâu..."

Liszt mơ hồ giơ tay lên, nhưng khi vừa thấy lòng bàn tay đầy vết xước và lấm tấm máu khô của mình, lời nói lập tức nghẹn lại. Anh muốn giấu tay đi, song động tác ấy lại chậm hơn cánh tay nhanh nhẹn của cô nghệ sĩ vĩ cầm.

Lần trốn tránh đầu tiên của Liszt đã bị Charoline nắm chặt lại trong nháy mắt.

Cô nghiêng người, chăm chú quan sát lòng bàn tay anh. Ở đó là những vệt tím sẫm hòa cùng dấu xanh lục khô lại, xen lẫn vài giọt đỏ nâu nhạt và vài chiếc gai nhỏ li ti còn cắm sâu trong da.

"Franz! Nhìn xem tay anh này! Rốt cuộc anh đã làm gì vậy?!"

Cô kéo tay anh lại trước ngực mình, cẩn thận phủi đi những mảnh vụn mềm mại. Ngay lập tức, cô nhận ra mùi hoa hồng và lá cây thoang thoảng — những mảnh nhỏ ấy hẳn là cánh hoa bị anh bóp nát.

Bàn tay từng làm chủ cả phím đàn thế gian, sao có thể trở nên tàn tạ đến thế này?

"Gai nhiều thế này mà anh vẫn nói không sao à? Anh quên mất mình là một nghệ sĩ dương cầm rồi sao? Tay anh quý giá biết nhường nào, anh có hiểu không!"

Vừa trách mắng, cô vừa hít sâu để giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng nhanh gọn rút từng chiếc gai ra khỏi tay anh. Giọng cô đầy tức giận, nhưng ẩn dưới đó là một nỗi xót xa khó tả.

"Chắc là... tôi vừa đi 'cướp' một bông hồng thôi."

Khoảnh khắc ấy, sự dịu dàng giữa họ trở nên đặc quánh — Liszt chỉ ước thời gian có thể ngừng trôi. Mỗi lần cô rút đi một chiếc gai là một lần trong tim anh mọc lên một hạt hạnh phúc nhỏ bé.

"Hả?"

"Vì bông hồng đó... đối với tôi quá quan trọng."

"Nhưng trong tay anh, tôi chỉ thấy anh đã làm tổn thương nó."

"...Vậy thì, lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn — được chứ?"

"Lần sau à?" Cô trừng mắt, giọng pha chút giận dỗi. Khi chiếc gai cuối cùng được rút ra, Charoline nghiêng người lại gần hơn, đôi mắt long lanh mà sáng rực: "Vậy lần sau ngài Liszt đi 'cướp' hoa hồng, xin hãy mang tôi theo cùng — để tôi kịp giải cứu mấy bông hoa tội nghiệp đó trước khi chúng bị 'hành hạ' đến thảm thương!"

Khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần, và cơn giận thoáng qua của cô cũng rõ rệt hơn, khiến không khí ngọt ngào ban nãy vỡ tan. Liszt nhanh chóng nhận ra tình hình, liền vội vàng chuyển hướng câu chuyện.

"Tôi nhất định sẽ nhớ mang cô theo, Charoline." Anh khẽ nắm lấy tay cô, giả vờ như chẳng có gì vừa xảy ra, kéo cô đi về phía thánh đường. "Chúng ta đi thôi, còn phải gặp Hector nữa — hôm nay là ngày cưới của anh ta mà."

"..."

Tiếng bước chân hòa vào nhau, chiếc áo choàng linh mục của Liszt khẽ bay theo gió, còn Charoline trong bộ lễ phục sải bước bên anh. Khi họ cùng đi, dường như con đường trước mặt đều phủ đầy những dấu vết của niềm vui.

*

Bị Liszt dắt đi một đoạn, ngọn lửa giận trong Charoline đã tắt hẳn. Cô nhìn xuống bàn tay mình, bàn tay vẫn đang được anh nắm chặt, nụ cười trên môi bỗng khựng lại. Cô chậm rãi bước chậm hơn, trong lòng có điều gì đó muốn nói.

Cảm nhận cơn giận của cô đã tan biến, Liszt lại mỉm cười. Nụ cười ấy làm sống dậy những cảm xúc anh từng cố kìm nén. Anh giảm tốc độ, do dự giữa việc im lặng hay thổ lộ hết lòng mình.

"Franz —"

"Charoline —"

Lại một lần nữa, họ đồng thanh gọi tên nhau. Cả hai cùng dừng bước, ánh mắt chạm nhau trong thoáng ngượng ngập.

"Cô nói trước đi."

Liszt cười, nụ cười chan chứa sự thân mật. Anh kiên nhẫn chờ cô nói, rồi sẽ nói tiếp — về con tim nóng bỏng và muôn vạn nỗi nhớ trong lòng.

"Franz, tôi... tôi vừa mới, ngay trước đó thôi, từ chối một lời tỏ tình — có lẽ là lời tỏ tình đẹp nhất thế giới này."

Nụ cười trên môi Liszt khựng lại. Cả khí chất tao nhã thường thấy nơi anh bỗng như tan thành khói.

Tình yêu ơi... em vừa nói gì thế? Câu nói ấy khiến tôi chẳng còn biết làm sao để nói ra trái tim đang rực cháy này nữa.

"Cô vừa nói... gì cơ?"

Liszt gần như không tin nổi. Anh không ngờ Charoline lại nhắc đến chuyện đó, với anh.

"Tôi đã gặp một lời tỏ tình hoàn hảo, dịu dàng, chân thành, nhưng lại từ chối người ấy." Cô khẽ cười, nụ cười mang vị đắng. "Lý do tôi đưa ra thật ngớ ngẩn, đến mức khiến tôi cảm thấy tội lỗi."

Cô bước qua anh, dừng lại dưới tán cây ngô đồng phía xa với ánh mắt đăm chiêu.

"Franz, thật buồn cười... Tôi chẳng hiểu nổi vì sao một người hoàn hảo như thế lại có thể thích tôi." Cô quay lại nhìn anh, nụ cười vừa chua xót vừa tự giễu. "Làm sao tôi có tư cách để được anh ấy yêu chứ? Ngay từ đầu, vị trí của chúng tôi đã không cân bằng rồi."

"..."

Tất cả kỹ năng ứng đối và sự tự tin từng làm nên tên tuổi Liszt bỗng trở nên vô dụng. Anh không biết phải nói gì để kéo cô khỏi dòng suy nghĩ ấy.

"Franz, cảm giác đó giống như... có một Paganini trẻ tuổi nói rằng ông ấy thích tôi vậy. Tôi biết rõ mình không xứng, thế nên chỉ có thể lúng túng và trốn tránh."

Liszt hơi giật mình, trong đầu vụt lóe lên một chi tiết quan trọng từ lời cô nói — và anh hiểu ra.

"Cô thấy sợ phải không?" Anh nhẹ giọng hỏi. "Không phải vì cô không có cảm xúc, mà vì danh tiếng, địa vị, những hào quang quanh người ấy khiến cô cảm thấy mình quá nhỏ bé, khiến cô không dám nhìn thẳng vào lòng mình."

Lần đầu tiên Liszt cảm thấy may mắn vì mình không phải người đầu tiên tỏ tình với cô. Nếu hôm nay anh nói ra, có lẽ anh cũng sẽ nhận lại một lời từ chối giống hệt như người kia.

"Ừ, có lẽ là vậy."

Charoline khẽ gật đầu, giọng cô nhỏ như một lời thú nhận.

"Charoline thân yêu của tôi, cô có biết không..." Anh bật cười, nụ cười như phá vỡ bầu không khí căng thẳng, "Cô thật sự đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng."

Anh bước lại gần, dừng bên cạnh cô, ánh mắt hướng ra xa, giọng nói lại mềm như dải lụa.

"Cô biết không, nếu chuyện ấy xảy ra với mấy cô gái Paris, họ tuyệt đối sẽ không phản ứng như cô. Họ sẽ không bối rối hay tự ti vì danh tiếng của người tỏ tình."

"Họ chỉ nghĩ đơn giản mình có thích anh ấy không, có muốn đáp lại không. Được một nghệ sĩ nổi tiếng yêu ư? Với họ, đó là niềm kiêu hãnh."

Anh dừng lại, mỉm cười, rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt sáng lên như ánh nến trong buổi nhạc đêm.

"Charoline, cô quên rồi sao? Dù là nghệ sĩ vĩ đại đến đâu, khi anh ta đứng trước người mình yêu để thổ lộ, anh ta cũng chỉ là một người đàn ông bình thường đang run rẩy chờ đợi phán quyết của tình yêu mà thôi."

Anh khẽ nghiêng người lại gần cô, hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp như gió lướt qua: "Ừ, với tôi mà nói, có thể nhận được lời hồi đáp khẳng định của cô — đó mới là vinh quang lớn nhất trên đời."

"Ý tôi là... cô hoàn toàn có thể chấp nhận tình cảm ấy mà không cần phải thấy áp lực?"

Cô thoáng ngạc nhiên, nuốt khẽ một ngụm nước bọt. "Franz, tôi... vẫn chưa đủ bình tĩnh để tiếp nhận điều đó. Trái tim tôi chưa sẵn sàng."

"Không sao," Anh cười, giọng nói dịu dàng, "Cô có thể từ từ quen với cảm giác ấy. Chỉ là..." Anh liếc sang hướng khác, giọng nhỏ lại như lời thì thầm gửi vào gió, "Chỉ là đừng để tôi phải chờ quá lâu — và... không được nhận lời người khác."

"Chỉ là gì cơ, Franz?"

"Không có gì đâu, chỉ là muốn... chỉnh lại một chút quan điểm của cô."

"Chỉnh quan điểm gì cơ?" Charoline tò mò nghiêng người lại gần, đôi mắt lấp lánh dưới nắng.

Liszt cúi xuống trước mặt cô, môi cong thành nụ cười tinh nghịch: "Là quan điểm của cô về 'lời tỏ tình đẹp nhất thế giới' ấy."

"Charoline," Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng trầm xuống, vừa nghiêm túc vừa chân thành, "Lời tỏ tình mà bị từ chối, làm sao có thể gọi là lời tỏ tình đẹp nhất được? 'Lời tỏ tình đẹp nhất thế giới' phải là lời tỏ tình được đáp lại, là một tình yêu được chấp nhận, một trái tim không thể từ chối, sẵn lòng trao trọn cho người kia."

Phải vậy đấy, Charoline.

Lời tỏ tình đẹp nhất thế giới chỉ có tôi mới có thể dành cho em.

Để tôi cho em thêm chút thời gian để trốn tránh. Rồi đến khi em ngẩng đầu lên lần nữa, em sẽ phải đón nhận tình yêu mà tôi gửi tới, và hiến dâng trọn vẹn chính mình, không giữ lại gì cả.

"...Thật là một luận điểm hoàn hảo."

Cô nghẹn lại, chỉ nói được bấy nhiêu. Đôi mắt híp lại của người đàn ông ấy ánh lên chút trêu chọc, khiến Charoline thấy lòng rối bời. Cảm giác như nếu còn tiếp tục nói, câu chuyện sẽ trượt khỏi quỹ đạo mất thôi.

Vì thế, cô nhanh trí kéo tay anh, dứt khoát đổi chủ đề: "Đi thôi, đi nhanh lên. Tôi còn phải đến ăn kẹo hạnh nhân của Hector nữa!"

"..."

"Franz, anh chuẩn bị quà cho anh ấy chưa?"

"Tôi tưởng lời chúc khi nãy của tôi cũng được tính chứ?"

"Người chuyên hù dọa như anh thì bị loại khỏi danh sách rồi nhé!"

"Vậy thì... xin tiểu thư Charoline xinh đẹp chỉ giáo cho tôi một chút đi?"

"Hừm, muốn tôi giúp thì phải cầu xin đã."

"Được thôi, tôi cầu xin cô."

"..."

"Thế nào, cho tôi gợi ý đi mà, Charoline?"

*

Về sau, trong đám cưới của Berlioz, người nghệ sĩ dương cầm người Hungary vừa đến trễ, lại còn ra vẻ thần bí bị phạt uống liền mấy ly rượu vang. Không dừng lại ở đó, bạn bè còn bịt mắt anh, bắt anh phải mù mà chơi 'Hành khúc hôn lễ' trong bản 'Giấc mộng đêm hè' của Mendelssohn.

Giữa tiếng cười sảng khoái của bạn bè, trò "trừng phạt" ấy lại hóa ra thành một cuộc vui thú vị. Với thiên tài ngập trong men rượu như Liszt, đó chẳng khác gì một màn ngẫu hứng. Anh còn tiện tay biến tấu lại giai điệu chính, viết thêm đoạn coda rực rỡ khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.

Ngày hôm ấy, người khiến cả thế giới phải ghen tị hẳn là chú rể Berlioz — có bạn thân là Liszt biểu diễn chúc mừng, có Mendelssohn tặng riêng một cây gậy chỉ huy mạ vàng, và cả 20.000 franc tài trợ âm nhạc từ Paganini.

Mà số tiền ấy thực ra là Charoline nhờ Liszt mang đến trao giúp, xem như món quà chung của hai người. Khi nhận được khoản tiền Paganini gửi vào tài khoản mình, Charoline lập tức nghĩ đến việc tặng lại Berlioz, quả thật lịch sử từng ghi lại điều ấy.

Món quà ấy khiến Berlioz vui mừng đến mức cạn sạch một bình rượu, đỏ bừng mặt, còn tuyên bố sẽ viết riêng một bản nhạc để đáp lễ người đã "hào phóng" ấy.

Charoline bật cười: "Anh thật ngây thơ. Viết một bản nhạc viola để tặng cho nghệ sĩ vĩ cầm, thế thì bảo sao Paganini chưa từng biểu diễn món 'quà đáp lễ' đó."

*

Đám cưới náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi thu hoạch được cả túi đầy kẹo hạnh nhân, Charoline dìu Liszt đã ngà say trở về nhà.

Vừa bước vào, anh không nghỉ ngơi mà đi thẳng đến cây đàn Bösendorfer, mở nắp đàn, để những phím ngà lại ngân vang dưới tay mình.

Những nốt nhạc anh gõ ra vững vàng, đam mê, hoàn toàn không giống người đang say.

"Charoline," Anh ngẩng đầu lên, giọng mơ hồ mà đôi mắt lại sáng rực, "Tôi nhớ tiếng vĩ cầm của cô quá. Cô có thể chơi cho tôi nghe một khúc được không?"

"Franz... lâu lắm rồi tôi không chơi nữa. Để hôm khác nhé." Cô ngập ngừng từ chối.

Liszt chợt nhớ đến cuộc trò chuyện trong tiệc cưới với Chopin — khi người bạn nhạy cảm ấy lo lắng rằng Charoline đã dần rời xa âm nhạc. Giờ nghe cô nói vậy, anh nhận ra: hóa ra Chopin không hề lo thừa.

Chỉ cần để cô chạm lại cây đàn vĩ cầm một lần thôi, cô sẽ hiểu rằng — cô và âm nhạc, suốt đời này chẳng thể tách rời.

Anh ngồi ngay ngắn lại, đôi tay thả xuống phím đàn, tiếng nhạc trong trẻo vang lên như chuông bạc trong đêm yên tĩnh. Âm sắc tinh khiết, trong suốt, khiến tim Charoline khẽ run.

"Cô biết không, Charoline," anh khẽ nói, "Mỗi lần nhớ tiếng đàn của cô, tôi lại đem khúc nhạc này ra chơi. Chỉ tiếc là... chẳng lần nào tôi hoàn thành nổi nó cả. Dường như thiếu mất một phần hồn."

"Cô từng nói, nó có thể gọi là La Campanella. Và đúng thế, chính nhờ cô mà nó có thêm biết bao đoạn giai điệu."

Liszt dừng tay, chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt vừa say đắm vừa mệt mỏi. Giọng anh trầm ấm vang lên giữa căn phòng: "Trừ Paganini, trên thế giới này, có lẽ chỉ cô mới có thể khiến tôi nghe thấy trọn vẹn khúc nhạc ấy. Đây là lời thỉnh cầu chân thành nhất từ Liszt — xin cô, hãy chơi lại bản ấy cho tôi một lần nữa..."

"Và để đổi lại, cô có thể yêu cầu tôi bất cứ điều gì."

Men rượu khiến Liszt phải cố gắng giữ tỉnh táo. Charoline nhìn anh, thấy rõ sự mệt mỏi trong ánh mắt. Nghĩ đến việc anh vừa từ xa trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội dự tiệc cưới, lòng cô chợt mềm lại.

"Không nghe được khúc ấy, tôi sẽ không chịu đi ngủ đâu."

Anh nói bằng giọng kiên định, mà trong mắt lại ánh lên sự bướng bỉnh như đứa trẻ. Charoline bật cười, bất lực nhưng cũng thấy thương.

Cô lấy đàn, kê lên vai.

Ngay giây phút cây vĩ cầm chạm vào cổ, cô có cảm giác như gặp lại một người bạn cũ sau bao năm xa cách.

Cánh tay run run nâng vĩ, nhưng ký ức và bản năng nhanh chóng trở lại. Ngón tay trái cô linh hoạt trên dây đàn, tiếng đầu tiên còn run rẩy, nhưng ngay lập tức, cảm xúc tuôn trào khiến cô muốn khóc.

Âm nhạc dần trôi, tiếng đàn từ ngập ngừng trở nên trong trẻo, quyến rũ như xưa. Trong dòng chảy ấy, Charoline nhận ra cô không thể sống mà rời khỏi âm nhạc.

Yêu đến thế, say đắm đến thế.

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, cô đứng yên, lòng ngập tràn cảm xúc.

"Cảm ơn anh, Franz!"

Charoline vui vẻ quay lại, muốn nói lời cảm kích — nhưng chỉ thấy anh đang tựa người trên cây đàn, đôi mắt khép hờ, môi còn vương nụ cười.

— Anh đã ngủ say từ lâu rồi.