Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 107

topic

Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Chương 107 :Ta Sẽ Theo Ngươi Về

Nói xong, thay vì để Bạch Hổ còn ấp úng nghĩ lời gì để nói, hắn bị đuổi thẳng ra khỏi sân.

Sau khi xử lý xong Tần Lục và đuổi Bạch Hổ đi, Hòa Hy không vội về phòng mà tiếp tục ngồi ở sân, ung dung chờ đợi.

Một giờ sau, đúng như dự đoán, có người tới viện vắng này. Đó là quản gia Nạp Lan phủ, Vương Trung.

Nhìn bề ngoài, Vương Trung chỉ là một trung niên giản dị, trung thực, chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi. Lông mày rậm bao quanh đôi mắt to, trông qua ăn mặc có vẻ chất phác, chẳng tinh tế. Thực ra, tu vi của y là cao nhất trong số nô bộc Nạp Lan phủ. Y đã đạt tới đỉnh của trúc cơ, sắp sửa có thể đột phá lên Kim đan.

Y bước tới, ánh mắt liếc qua vũng máu trên nền sân, nhíu mày.

Trên sân vẫn còn lưu lại sát khí của một cao thủ, khí tức cao hơn hẳn y, khiến Vương Trung cảm thấy e sợ.

Khi nhìn quanh, ánh mắt cuối cùng đặt lên Hòa Hy đang ung dung uống trà. Sự nghi ngờ hiện rõ trong mắt y.

Đây là Tam tiểu thư huyền thoại bị chê là vô dụng và nhút nhát của Nạp Lan phủ sao? Nhìn bây giờ, tuy nàng hơi tiều tụy, mặt mày xanh xao, không có chút linh lực nào, nhưng đôi mắt lại rạng rỡ. Ở chỗ nào trông giống người yếu ớt?

Phải chăng là có cao nhân chống lưng cho Tam tiểu thư nên nàng mới có thể kiêu ngạo như vậy? Ngay cả Tần Lục cũng bị nàng dạy dỗ rồi.

Hừ! Cô tiểu thư này quả là tự phụ. Chỉ vì tìm được kẻ chống lưng mà dám đương đầu với Nạp Lan phủ sao? Chỉ là con người tầm thường mà thôi, dễ bị lợi dụng!

Trong lòng Vương Trung đầy khinh miệt, nhưng vẻ ngoài vẫn lễ phép:
“Lão nô đến để truyền mệnh của Phu nhân. Tam tiểu thư, xin hồi gia Phủ.”

Hòa Hy đặt chén trà xuống, khẽ cười:
“Nếu ta không về thì sao?”

Vương Trung thu hẹp mắt, bỗng nhiên một luồng uy lực dữ dội tuôn ra từ thân mình.

Áp lực uy lực này thuộc về một võ giả hạng cao, khiến sắc mặt Trương Tam, Tịch Giả cùng những người khác vốn canh gác quanh Hòa Hy biến đổi. Một vài người có tu vi yếu hơn còn thấy gối mềm, ngã sụp xuống đất.

Mặt Hòa Hy phần nào tái đi, người nàng ngồi bên bàn đá hơi rung.

Vương Trung khoái trá nhìn đám người run rẩy như kiến trước mặt, rồi từ tốn rút linh lực lại.

Trên mặt vẫn là nụ cười cung kính, nhưng đôi mắt lộ rõ khinh bỉ và ý định trừng phạt:
“Lão nô mang mệnh Phu nhân đến, nhất định phải đưa Tam tiểu thư hồi phủ. Nếu Tam tiểu thư cố tình chống đối, lão nô đành buộc nàng trói chặt rồi dẫn về.”

Hòa Hy hơi cúi mắt, nét mặt nhỏ nhắn mỏng manh khó đoán. Thế nhưng không hề có vẻ sợ hãi; chỉ thấy mái tóc nàng rung nhẹ như bị gió chạm.

Một lúc lâu, Vương Trung mới nghe tiếng nói trầm ấm của nàng:
“Được, ta sẽ theo ngươi về.”

Vương Trung gật đầu hài lòng, trong lòng càng xem thường Hòa Hy, y giờ tin chắc nàng vẫn chỉ là kẻ nhút nhát vô dụng. Cô chỉ ôm được một đùi chống lưng không vững, thật không đáng sợ.

Còn Tần Lục thì chết hay bị thương thế nào ai mà biết. Hắn chỉ là kẻ xu nịnh, vô năng, trong phủ chẳng ai lo mạng sống của hắn.

Hòa Hy định nhảy lên chiếc xe ngựa Vương Trung sắp xếp, thì Vú nuôi Trần lo lắng gọi theo phía sau:
“Tiểu thư, tiểu thư, để lão nô với Tiểu Lệ đi theo tiểu thư về! Sau này người sẽ trở thành một tiểu thư chân chính trong phủ Nạp Lan , thiếu vú nuôi và nha đầu bên cạnh thì làm sao được!”

Ánh mắt Vú nuôi Trần đầy hy vọng, như thể mong muốn Hòa hy trở thành tiểu thư của phủ Nạp Lan để có được tương lai tươi sáng..

Khóe môi Hòa Hy lộ ra một nụ cười lạnh, nàng chậm rãi nói:
“Vú nuôi muốn đi theo thì ta đưa. Tiểu Lệ, ngươi ở lại tiếp tục giám sát việc tu luyện của đám giáp ất và những người khác, chờ ta về.”