Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 960
topicXuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 960 :
Sau khi xong xuôi, Vu Hướng Dương mới có thời gian nói chuyện nhiệm vụ với vợ. Hắn giải thích về việc phải ra nước ngoài.
Ôn Thu Ninh rất thấu hiểu công việc của chồng. Cô ôm hắn, dịu dàng nói: “Anh cứ yên tâm đi. Em sẽ đợi anh trở về.”
“Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Nếu chẳng may anh không về được, em cứ tìm người khác mà nương tựa. Cả anh và gia đình đều thông cảm và ủng hộ em.”
Ôn Thu Ninh nhẹ nhàng đặt tay lên má chồng, ngón cái v**t v* lông mày hắn. “Hướng Dương, em không phải phụ nữ phong kiến nặng nề chuyện trinh tiết, em không cần danh tiếng. Nhưng đời này em chỉ nhận định mình anh. Anh là người đàn ông duy nhất em yêu, em không cần ai khác. Anh khỏe mạnh, em là người nhà quân nhân. Anh hy sinh, em là người nhà liệt sĩ.”
Vu Hướng Dương vẻ ngoài cứng cỏi, nhưng lòng lại rất mềm yếu, dễ xúc động.
“Em còn trẻ như vậy, đừng...”
Ôn Thu Ninh dùng đôi môi mình chặn lại lời hắn.
Khoảng thời gian ít ỏi đó, ngoài lúc đói bụng, hai người chỉ vội vàng ăn tạm chút gì lót dạ. Thời gian còn lại, họ đều quấn lấy nhau.
Sáng Chủ nhật, mười lăm người trong đoàn đã toàn bộ vũ trang, thẳng tiến lên đường.
Trải qua gần mười hai tiếng đồng hồ bay, cuối cùng họ đã đến Y Quốc. Nơi đây lệch múi giờ khoảng sáu tiếng so với Bắc Thành. Khi họ hạ cánh là 5 giờ chiều giờ địa phương.
Dù Trình Cảnh Mặc và đồng đội biết Y Quốc là một quốc gia quanh năm chiến loạn, nhưng khi tận mắt chứng kiến, nội tâm họ vẫn chấn động mạnh.
Tường đổ gạch nát, đất vàng bay mù mịt, cả thành phố chìm trong đổ vỡ.
Đoàn người tiến vào khu vực dừng chân tạm thời. Ở đó đã có một số người với màu da khác nhau đang chờ.
Đây là chiến dịch liên hợp giữa ba quốc gia, tổng cộng khoảng sáu mươi người.
Nơi đóng quân là những nhà tiền chế đơn sơ được dựng tạm. Bù lại, thức ăn khá hợp khẩu vị của họ, món chính là mì sợi và cơm. Dù chủng loại gạo và mì có khác đôi chút so với trong nước, nhưng họ không kén chọn. Có cái ăn no bụng là tốt rồi.
Đến ngày thứ ba, khi tất cả thành viên đã tề tựu đông đủ, một cuộc họp giao ban đã được tổ chức. Tại cuộc họp, mọi người đều được yêu cầu không phân biệt quốc gia, chủng tộc, phải đoàn kết hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ.
Thế nhưng, ngay ngày hôm sau, Vu Hướng Dương đã gây sự với một người khác.
Trên sân huấn luyện, mọi người vây kín, hò hét cổ vũ.
Khi Trình Cảnh Mặc chạy đến, anh thấy Vu Hướng Dương đang kịch liệt đấu tay đôi với một người.
Trình Cảnh Mặc trân trân nhìn Vu Hướng Dương lãnh trọn một cú đ.ấ.m vào mặt và một cú đá vào ngực. Hắn lảo đảo lùi liền mấy bước, phải mất một lúc mới đứng vững lại được.
Những người đứng xem xung quanh đều trầm trồ khen ngợi võ sĩ kia. Gã cũng tỏ vẻ đắc ý, ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích Vu Hướng Dương.
Vu Hướng Dương dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ vào quai hàm đang đau buốt, đoạn chạy lấy đà vài bước rồi tung chân, nhắm thẳng n.g.ự.c đối phương mà đá tới. Gã kia nhanh nhẹn né tránh.
Vu Hướng Dương lập tức xoay người, nắm đ.ấ.m lại vung tới như vũ bão. Gã kia dùng khuỷu tay chắn lại, rồi nhân đà đó trả một cú đấm. Vu Hướng Dương nghiêng đầu né.
Hai người tiếp tục giao chiến vài hiệp nữa, vẫn chưa phân định thắng bại. Vu Hướng Dương tung một cú đ.ấ.m chính xác vào hàm dưới của gã kia, đồng thời, gã kia cũng đá vào n.g.ự.c hắn một cú. Cả hai lại giãn ra, cách xa nhau mấy mét.
Trình Cảnh Mặc nhân cơ hội cất tiếng, giọng gấp gáp: “Hướng Dương, cậu đừng nóng vội!”
Dù không biết nguyên nhân ẩu đả là gì, nhưng sự đã rồi, Trình Cảnh Mặc chỉ mong Hướng Dương có thể thắng. Bằng không, cái thể diện của đoàn hôm nay sẽ mất sạch trên trường quốc tế. Hơn nữa, với sự hiểu biết của anh, Trình Cảnh Mặc tin chắc trận đấu này, lỗi lầm nằm ở phía đối phương.
Vu Hướng Dương liếc nhìn Trình Cảnh Mặc đang đứng bên ngoài vòng vây, môi mím chặt.
Hắn hiểu. Vừa rồi, hắn đã quá nóng lòng giành phần thắng, chỉ chăm chú tấn công mà lơ là phòng thủ, khiến gã da trắng kia nắm được sơ hở và liên tiếp ra đòn thành công.
Cuộc giao đấu sau đó có thể nói là tuyệt vời và mãn nhãn.
Cả hai bên đều tung ra sở học cả đời, công thủ kết hợp, đấu trí đấu dũng, khó lòng phân biệt thắng thua. Người xem bên ngoài càng lúc càng đông, ai nấy đều bị thuyết phục bởi kỹ thuật chiến đấu tinh vi của hai người.
Lúc này là khoảng mười một giờ sáng ở nước Y, nhiệt độ không khí đã lên tới gần 30∘C. Dưới ánh mặt trời gay gắt, người xem cũng đổ mồ hôi đầm đìa, huống chi hai võ sĩ đang quần thảo nhau.
Vu Hướng Dương và gã kiang đã giằng co suốt hai mươi phút mà vẫn bất phân thắng bại, thể lực cả hai đều tiêu hao nghiêm trọng. Mồ hôi tuôn như tắm từ tóc xuống mặt, lấm lem trên người.
Bên ngoài, Trình Cảnh Mặc âm thầm lo lắng cho Vu Hướng Dương. Anh lo hắn thiếu kiên nhẫn, không chịu được sự dai dẳng của đối thủ mà lộ ra nhược điểm, bị gã da trắng nắm lấy.
Vu Hướng Dương quả thực có chút nóng nảy, nhưng hắn nhận ra đối phương còn bồn chồn hơn mình. Đầu hắn lóe lên một tia sáng.
Hắn giả vờ tấn công, cố ý để lộ nửa người bên trái. Nhân lúc gã kia lao tới, Vu Hướng Dương nhanh nhẹn cúi thấp eo, một cú đ.ấ.m sườn chính xác đ.á.n.h trúng mục tiêu.
Gã kia muốn lùi lại đã không kịp. Vu Hướng Dương lại tung một cú quét chân, khiến đối phương mất thăng bằng, thân hình chao đảo. Nắm lấy cơ hội, Vu Hướng Dương dùng khuỷu tay đ.á.n.h mạnh vào sau gáy gã. Gã kia ngã lăn ra đất, còn Vu Hướng Dương thì đè lên người hắn, kết thúc trận đấu.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 