Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 959

topic

Xuyên Đến Thập Niên 70: Trêu Chọc Phó Đoàn Trường Phúc Hắc - Chương 959 :

Ba tháng sau, Trình Cảnh Mặc và đồng đội nhận lệnh tham gia một chiến dịch liên hợp tác chiến tại Y Quốc.

Đoàn công tác lần này gồm mười lăm người tinh nhuệ. Bốn người trong số đó là nhân viên hậu cần, bao gồm hai phiên dịch, một bác sĩ quân y và một đồng chí làm công tác văn thư. Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Dương giữ chức Phó chỉ huy và chịu sự chỉ huy trực tiếp của Tổng chỉ huy Hà Hiểu Đông.

Mười lăm người này được tuyển chọn kỹ lưỡng từ rất nhiều chiến sĩ, có thể nói là tinh anh trong tinh anh của quân đội. Đương nhiên, nhiệm vụ lần này chắc chắn không hề đơn giản. Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống hy sinh.

Họ bắt đầu ba tháng huấn luyện bí mật, hoàn toàn khép kín.

Huấn luyện kết thúc, đã là giữa tháng Bảy. Bắc Thành lúc này đang trải qua những ngày nắng nóng như đổ lửa.

Các chiến sĩ có hai ngày để ở bên gia đình trước khi tập trung vào 9 giờ sáng ngày kia để xuất phát.

Trình Cảnh Mặc về đến nhà. Việc đầu tiên là nói chuyện với Tống Hoài Khiêm và Lâm Vận Di: “Bố mẹ, con sắp đi chấp hành nhiệm vụ. Có lẽ phải một năm con mới về được.”

“Đi đâu vậy con?” Lâm Vận Di không nỡ, lo lắng hỏi. “Sao lại đi lâu đến thế?”

“Sang nước ngoài, ạ.”

Trình Cảnh Mặc chỉ có thể tiết lộ chừng đó. Đi đâu, làm gì, đều là tuyệt mật quân sự.

Mọi người trong nhà đều ý thức được nhiệm vụ này không hề bình thường. Lâm Vận Di nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai: “Vậy con phải thật cẩn thận, nhớ bình an trở về đấy!”

“Con biết rồi.” Trình Cảnh Mặc gật đầu, cố gắng nén lại cảm xúc trong lòng. “Nếu... chẳng may con có chuyện gì, mọi người phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

“Không được nói thế!” Lâm Vận Di trừng mắt nhìn anh, giọng cương quyết. “Cả nhà chúng ta đều sẽ bình bình an an!”

Tống Hoài Khiêm trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng: “Con phải cẩn thận gấp vạn lần. An An và Ca Cao còn bé bỏng lắm.”

Nhắc đến hai đứa con, lòng Trình Cảnh Mặc mềm nhũn. “Dạ, con hứa sẽ thật cẩn thận.”

Trước bữa cơm chiều, Mạnh Nhất Minh tan ca về nhà.

Trình Cảnh Mặc dặn dò Mạnh Nhất Minh phải chăm sóc tốt cho bố mẹ và cả gia đình.

Mạnh Nhất Minh trợn mắt, ra vẻ bất mãn: “Này, các người ai cũng ra ngoài xông pha hết, chỉ để lại mình Mạnh mỗ này ở nhà, làm tôi cứ như một thằng vô dụng không bằng!” 

Trình Cảnh Mặc hắng giọng: “Nếu chẳng may anh có mệnh hệ gì, cậu cứ thế mà làm. Phụ trách chọc cho bố mẹ vui vẻ là được.”

“Anh nghĩ lúc đó họ còn cười nổi không? Em không bị bố mẹ đ.á.n.h cho hai cái bạt tai là may rồi!” Mạnh Nhất Minh nghiêm mặt, “Anh nghe đây, anh phải trở về, không được thiếu dù chỉ một sợi tóc!”

Trình Cảnh Mặc mỉm cười.

Ngày hôm sau là thứ Bảy, Tiểu Kiệt về nhà.

Trình Cảnh Mặc lấy ra một chùm chìa khóa, đưa cho Tiểu Kiệt: “Đây là căn nhà thím con mua cho con. Sau này tốt nghiệp con có thể ở đó.”

Tiểu Kiệt nhìn chùm chìa khóa, rồi lại nhìn chú mình, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.

“Chú... Chú nói thế là có ý gì ạ?” Lời này nghe như thể chú đang đuổi cậu ra khỏi nhà vậy.

Trình Cảnh Mặc kiên nhẫn giải thích: “Sang năm con tốt nghiệp đại học, rồi sẽ lập gia đình. Nhà cửa chú thím đã chuẩn bị sẵn cho con. Chú sắp đi chấp hành nhiệm vụ, lỡ như không trở về.... Chú muốn dặn dò những việc này trước.”

Tiểu Kiệt vừa nghe đến nhiệm vụ nguy hiểm, lòng cậu liền nặng trĩu. Bao nhiêu năm nay, cậu đã chứng kiến chú mình bao lần vào sinh ra tử không ít lần.

“Chú ơi...” Tiểu Kiệt nghẹn lại. Cậu đau lòng nhưng không biết nói gì. Đây là sứ mệnh của chú. Nếu chú không đi, cũng sẽ có đồng đội khác phải làm.

Cậu cố nặn ra câu nói: “Chú phải cẩn thận, bình an trở về nhé.”

“Chú biết rồi.”

Tiểu Kiệt hít sâu một hơi, nói ra điều thầm kín nhất: “Chú đừng có mạo hiểm như thế! Chú mà xảy ra chuyện, thím con sẽ đi tìm tám người cơ bụng sáu múi đấy!”

Trình Cảnh Mặc: “...”

Lời nói này thật sự .. khiến anh không thể c.h.ế.t được. 

Trình Cảnh Mặc đặt chìa khóa lên bàn. “Chuyện của thím con, cô ấy tự có chừng mực. Con cũng nên lo nghĩ cho vấn đề cá nhân của mình đi.”

“Con không vội.” Tiểu Kiệt nhếch mép, cười tinh quái. “Nếu chú chưa về, con sẽ thay chú trấn giữ cửa ải.”

Trình Cảnh Mặc bật cười. “Được rồi, chú nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Cùng lúc đó, Vu Hướng Dương cũng trở về nhà. Hắn tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Khi trời gần tối, hắn vội vã ra khỏi cửa.

Ôn Thu Ninh vừa bước ra khỏi cơ quan đã thấy Vu Hướng Dương đứng đợi.

“Hướng Dương!” Ôn Thu Ninh đã ba tháng không gặp chồng, cô vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ. “Anh đã kết thúc huấn luyện rồi sao?”

“Ừm!” Vu Hướng Dương nhướn mày, vui vẻ ra mặt. “Đi thôi, chúng ta đi ăn món ngon!”

Vu Hướng Dương vừa định bước đi thì chợt khựng lại: “Em xin phép nghỉ ở cơ quan đi, xin nghỉ một ngày mai nữa.”

“Sao thế anh?”

“Em cứ nói trong nhà có việc gấp.”

Ôn Thu Ninh quay vào xin phép rồi đi ra.

Hai người đến một tiệm ăn bên ngoài. Ôn Thu Ninh cứ nhìn Vu Hướng Dương cười mãi. “Hướng Dương, em thấy anh đen đi nhiều đấy.”

“Huấn luyện cả ngày, phơi nắng mà.” Hắn vừa phải huấn luyện, vừa phải học tiếng Anh, ngày nào cũng mệt lả người, đặt lưng là ngủ ngay.

Ăn uống xong, Vu Hướng Dương liền kéo vợ về nhà. Vừa vào đến cửa, hắn đã vội vàng hôn lấy cô.

Vu Hướng Dương thật sự đã bị dồn nén đến sắp hỏng rồi.

Từ đợt phẫu thuật vào tháng Mười năm ngoái, bác sĩ dặn dò ba tháng không được gần gũi. Vừa hết ba tháng, Ôn Thu Ninh lại phẫu thuật lần hai. Lần này vừa đủ ba tháng, hắn lại đi huấn luyện.

Ôn Thu Ninh đúng là ông trời phái đến để hành hắn mà!