Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 42
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 42 :Đồ cầm thú! Cậu không nên như vậy chứ!!!
—————-
Thời Tuế thường ngày có vẻ lười biếng, không quá hứng thú với mọi thứ, giống như một con mèo kiêu kỳ lạnh lùng.
Nhưng khi bạn quen thân với hắn, bạn sẽ nhận ra sự quan tâm mà hắn dành cho bạn ẩn sau vẻ ngoài hờ hững đó.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Giang Kinh Mặc nhận thấy Thời Tuế không phải kiểu người giỏi giao tiếp với người khác.
Có lẽ vì bản chất hắn không thích ồn ào, đôi khi cũng sẽ đùa giỡn một chút, nhưng phần lớn là sau khi thành lập tiểu đội, hắn mới học được từ hai thành viên hay nói nhảm trong đội.
Đối với người ngoài, hắn luôn lạnh lùng, đặc biệt là sau khi thức tỉnh dị năng, bản năng của một dị năng giả mạnh mẽ là bài xích những dị năng giả khác trong phạm vi của mình. Điều này khiến hắn như vẽ ra một ranh giới quanh mình, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Vốn dĩ người ta đã sợ hắn ba phần, bây giờ lại càng chỉ có thể nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể.
Nhưng chính con người như vậy.
Trong khoang miệng lại vô cùng nóng bỏng.
Một tay giữ chặt gáy Giang Kinh Mặc.
Tay còn lại ôm trọn cơ thể cậu.
Sau một hồi thăm dò, hắn từng bước mạnh mẽ chiếm lĩnh.
Mùi máu tươi tanh nồng trong miệng làm Giang Kinh Mặc không thể chịu nổi sự tấn công này.
Rất nhanh, ngay cả chút mùi rỉ sắt cuối cũng cũng biến mất hoàn toàn.
Chỉ còn lại hương gỗ mộc mạc.
Hình như là mùi nước giặt của hắn.
Lúc này, Giang Kinh Mặc thoáng ngơ ngác trong giây lát.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt, có cảm giác đầu óc quay cuồng, suy nghĩ chợt bay bổng, cậu còn bớt chút thời gian nghĩ vẩn vơ: Đội trưởng đúng là người kỹ tính, đến việc giặt quần áo cũng phải dùng loại nước giặt có mùi hương đặc biệt như nước hoa.
Đúng là đậm chất ‘tư bản’ thối nát.
Nhưng mà phải công nhận, có tiền thật tốt, mùi này thật sự rất thơm, khiến người ta mê mẩn.
Ủa? Mê mẩn?
Sau một lúc Giang Kinh Mặc mới nhận ra có điều gì không đúng.
Khuôn mặt tái nhợt dần dần bị nhuộm thành màu đỏ ửng.
Có vẻ như không hài lòng với việc Giang Kinh Mặc lơ đễnh, Thời Tuế vốn đang mất kiểm soát dị năng, lúc này lại càng thể hiện sự chiếm hữu rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đầu lưỡi lại bị kéo ra ngoài.
Hành động có chút vụng về, nhưng không sao, người này cũng chẳng biết kiềm chế là gì.
Cứ lặp đi lặp lại, quyết phải tìm hết mọi hương vị còn sót lại.
Không chừa một góc nào!
Ai có thể ngờ được.
Một người bình thường luôn mang khuôn mặt cấm dục, khi thật sự hành động lại buông thả đến mức không biết nể nang gì, cũng chẳng quan tâm đến lễ nghĩa.
Cúc áo sơ mi chẳng biết từ lúc nào đã bật tung, đường nét sắc sảo nơi cằm của Thời Tuế kéo dài xuống dưới, yết hầu lên xuống liên tục, cuối cùng đường cong chìm vào nơi giao nhau giữa xương quai xanh và cổ áo.
Trông đặc biệt…. quyến rũ.
Quá dữ luôn!
Thật sự quá dữ luôn!
Bé cá voi sát thủ nhỏ cuối cùng cũng cảm nhận được sự tàn nhẫn của loài thú hai chân, cảm nhận được sự khắc nghiệt của xã hội.
Lúc này cậu thở không ra hơi.
Nhưng còn chưa kịp thở thì đã bị cướp mất hơi thở một cách không thương tiếc.
‘Kẻ cướp’ này còn có chút khó dằn nổi, chờ đợi đợt cướp hơi thở tiếp theo.
Nhưng ngực cậu vẫn còn đang cắm dao đấy!! Tên cướp này!!!
Giang Kinh Mặc bị buộc phải cống hiến tất cả trong khoang miệng, để kẻ cướp chiếm đoạt.
Cho đến khi ngực bắt đầu đau nhói, cậu mới nhận ra, Thời Tuế một tay giữ chặt cậu, tay còn lại đã cầm lấy cán dao rút mạnh ra.
Máu không bắn ra thêm, lúc này Giang Kinh Mặc càng thấy choáng váng hơn, có vẻ không phải do thiếu oxy, vì với dị năng của cậu, ảnh hưởng của oxy lên cơ thể không quá rõ rệt.
Cảm giác này giống như trạng thái say mà con người vẫn hay nói.
Máu ở vết thương rõ ràng đã bắt đầu ngừng chảy.
Dây leo nhỏ bảo vệ ngực bỗng chốc nhảy ra, lắc lư như say rượu, quấn lấy cổ tay Thời Tuế, nhưng không có sức lực, chỉ đu bám hờ hững…. cọ cọ.
Đây có lẽ là tác dụng phụ khi Thời Tuế sử dụng dị năng chữa trị.
Chết tiệt, đúng là giống say rượu thật?!
“Đội… ưm… đội…”
Giang Kinh Mặc chỉ có thể phát ra vài chữ không rõ ràng.
Cuối cùng người kia cũng tạm dừng một chút, Giang Kinh Mặc chưa kịp thở đều thì đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thời Tuế, trở tay nắm lấy dây leo nhỏ đang quấn trên cổ tay mình, chậm rãi nói: “Không phải em thích cọ cọ à?”
Sau đó còn cực kì chắc chắn, muốn làm ‘kẻ cướp’ thêm lần nữa.
“Đây cũng là cọ cọ mà, lần trước thì xém cọ ra lửa, lần này có thể tiến thêm một bước rồi.”
Bọn họ tiến hành từng bước một, ngay cả giọng điệu cũng rất nghiêm túc.
Nếu có thể bỏ qua những gì hắn đang làm lúc này.
“Nói đúng rồi, còn những chuyện khác thì hiện tại anh không muốn nghe.”
Vậy nên mới nói, người trước mặt rõ ràng là có vấn đề mà!!
Kẻ cướp này, cậu cũng đâu có cho bạn học nhỏ cơ hội để nói thêm đâu!
Giang Kinh Mặc đang mơ mơ màng màng: …
Cứu với.
Có Hiệp hội bảo vệ cá voi sát thủ nào không?
Quá tà môn rồi, đây gọi là cọ cọ sao?
Ai lại gọi cái này là cọ cọ chứ???
Đừng có bắt nạt bạn học nhỏ không có văn hóa nhá!
“Má ơi, má ơi, rốt cuộc là thứ gì thế? Sao nổ ra nhiều hố thế này?! Anh Tuế?! Bạn học Tiểu Giang? Hai người đang ở dưới cái hố nào vậy?! Không phải hai người ngất rồi chứ? Sao nãy giờ không thấy động tĩnh gì thế? Nhiều hố thế này, chúng ta phải tìm từng cái một à? Căn bản không thể nhìn ra vừa nãy bọn họ đứng ở đâu luôn đó?”
Cuối cùng, bên ngoài vang lên tiếng của những người khác đang đến gần.
Giọng la ó của Đoạn Mặc Hiên đặc biệt nổi bật.
“Tiểu Giang?! Tiểu Giang không sao chứ?? Hình như lúc cuối anh thấy ngực Tiểu Giang bị cắm một con dao?! Tự đâm sao?? Đứa nhỏ xui xẻo đó đâu rồi?!”
Giọng của Cốc Khải cũng ngày càng đến gần, dường như họ đang tìm từng hố một trong khu vực.
Giang Kinh Mặc say sẩm, khó khăn đưa tay lên, đầu ngón tay nhấc nhẹ.
Hai vị đây có phải là thành viên của Hiệp hội bảo vệ cá voi sát thủ không?
Cứu, cứu với, cứu với.
Cọ đến quá kích thích, cơn đau ở ngực và cảm giác tê dại ở những chỗ khác hòa làm một, tất cả tín hiệu truyền thẳng về hệ thần kinh, làm Giang – chưa bao giờ có kinh nghiệm như thế này – Kinh Mặc không thể phản ứng kịp.
Tính hiếu thắng của cậu muốn tạm thời nhận thua.
Cái kiểu cọ cọ này, cậu không thể chịu nổi.
Ý nghĩ nhận thua vừa lóe lên, Giang Kinh Mặc liền hung hăng ép mạnh xuống.
Không được, cá voi sát thủ không thể nhận thua.
Cậu thử phản kháng.
Ngay lập tức nhận lại sự đáp trả mãnh liệt hơn.
Đầu lưỡi của cậu bị kéo đi một lần nữa.
Cho đến khi Cốc Khải thò đầu vào, lo lắng nhìn xuống cái hố.
Sau khi khói bụi tan đi, dưới ánh đèn của vài chiếc máy bay không người lái trên đầu, cuối cùng họ cũng thấy rõ bóng dáng hai người.
Cái hố này phải sâu ít nhất bảy tám mét, hơn nữa còn tràn đầy khói bụi, dị năng của Thời Tuế ở trong đó vẫn liên kết thành một khối, điện xẹt xẹt kèm theo những hạt kim loại nhỏ lơ lửng trong không trung do dòng điện tác động.
“Tìm thấy rồi!!”
Cốc Khải thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian ngắn không kịp nhìn kỹ, quay đầu hét với Đoạn Mặc Hiên.
Sau đó liền định nhảy xuống hố.
“Đội trưởng, Tiểu Giang sao rồi? Có phải lúc nãy đứa nhỏ xui xẻo này tự đâm dao vào mình không?! Anh nhìn em ấy lao tới là đã thấy có điều gì đó không ổn rồi. Anh đã gọi bác sĩ, họ sẽ đến ngay thôi. Phải dạy dỗ nhóc con này đàng hoàng mới được, bình thường thì không sao, nhưng đột nhiên lại điên lên thế này?!”
“Đúng, đúng, đúng.” Đoạn Mặc Hiên theo sát phía sau.
“Có chuyện gì mà không thể bàn bạc trước rồi mới làm chứ? Trong đội chỉ có mỗi em ấy là nhỏ tuổi nhất, chuyện thế này sao có thể để em ấy làm được, coi mấy đàn anh trong đội là đồ ăn không ngồi rồi à? Phải dạy dỗ em ấy, dạy nghiêm khắc vào! Để em ấy biết sai, lần sau không dám làm bậy nữa! Nói cho cùng thì việc em ấy hư như thế này cũng là do đội trưởng cưng chiều mà ra!”
Hai người lần lượt tiếp đất, tay vẫn cầm đèn pin.
Lúc này, cả hai đều mang theo sự tức giận.
Đèn chiếu sáng từ mấy chiếc máy bay không người lái đến quá đúng lúc, chiếu rõ ràng hai con dao gốm trông thật đáng sợ và kỳ quái.
Không ai ngờ được Giang Kinh Mặc lại điên đến vậy.
Chủ yếu là vì vẻ ngoài của cậu quá tương phản, hơn nữa dù đã tạo thành một tiểu đội, nhưng trên thực tế còn chưa đầy một tháng. Dù đã có sự ăn ý, nhanh chóng hiểu nhau, nhưng khi hành động, họ chỉ thấy Giang Kinh Mặc điên cuồng mà thôi, nhưng biểu hiện đó cũng chỉ xuất hiện khi cậu bị chọc giận.
Những lúc khác, cậu làm gì, có xu hướng hành động ra sao, bọn họ vẫn chưa có đủ thời gian để hiểu rõ về cậu.
Bình thường, cậu rất ngoan ngoãn, dù có mạnh tay nhưng lúc nào cũng cười khanh khách. Ngoại trừ áp lực từ dị năng, trông cậu vẫn là một thanh niên rất dễ gần.
Cùng lắm là một bụng tính toán đen tối, hay ghi thù rồi trả đũa người khác.
Không ai nghĩ rằng một thanh niên trẻ tuổi như cậu lại tàn nhẫn với chính mình như vậy.
Tự đâm mình rồi đi đâm người khác? Làm thế nào mà một người xếp cuối trong kỳ thi văn hóa lại nghĩ ra được cách đó?
Đèn chiếu vào hai người.
Giọng nói tức điên của Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đang định tiếp tục thì bỗng nghẹn lại.
Cả hai đều đứng ngây ra, mang theo sự ngơ ngác nhìn về phía hai người kia.
Nhìn từ trên miệng hố xuống, chỉ thấy Thời Tuế cúi đầu, đỡ Giang Kinh Mặc nằm trong lòng, như thể đang kiểm tra vết thương.
Nhưng giờ khi xuống tới nơi, lưới điện xung quanh như nhận ra đồng đội, từ từ tránh khỏi hai người.
Thời điểm hai người nhảy xuống, Thời Tuế liền ngẩng đầu lên.
Nhưng lúc này, vẻ mặt Giang Kinh Mặc mê man, khuôn mặt trắng bệch đã ửng đỏ, máu vẫn còn đọng lại ở ngực. Dòng máu chảy xuống viền áo của cậu, nhưng không có dấu hiệu chảy mạnh hơn, rõ ràng đã được cầm lại.
Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đều biết về tác dụng phụ của dị năng chữa trị của Thời Tuế, nhưng đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là…. sao môi của Tiểu Giang lại sưng lên?
Và biểu cảm của cậu lúc này không chỉ đơn giản là vừa được chữa trị đâu?!
Hai người các cậu ở dưới đây…. làm gì vậy?
Hiện giờ Tiểu Giang không còn khả năng cử động.
Cho nên….
Thân hình to béo của Cốc Khải lùi lại hai bước, trợn tròn mắt, há hốc miệng, chỉ tay về phía hai người, gần như hét chói tai.
“Đội trưởng! Cậu đã làm cái gì thế?!”
Thừa cơ Tiểu Giang yếu thế sao?
Đồ cầm thú!! Cậu không nên như vậy chứ!!
Cậu quên là cậu đã nói hai người vừa mới quen nhau chưa bao lâu à, có thích hay không, các cậu là anh em mà?
Phải không? Anh em!!
Thời Tuế lúc này đang dùng một tay đỡ Giang Kinh Mặc, dù bị phát hiện là ‘cầm thú’, trên mặt hắn vẫn không hề có chút dao động nào.
Thậm chí hắn còn đưa tay lên, nhẹ nhàng lau dấu vết trên khóe môi mình.
Trên mu bàn tay còn vương lại một vệt nước nhạt.
Rõ ràng là hiện tại Thời Tuế vẫn đang không ổn, việc hắn chịu đựng để cho hai người kia bước vào phạm vi ‘lãnh địa’ của mình là vì bọn họ là đồng đội thân thiết. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, bọn họ sẽ như đang nhảy disco trên giới hạn của hắn.
Ánh sáng điện xung quanh bỗng chớp lóe làm chói mắt.
Đoạn Mặc Hiên nhìn thấy tia lạnh lùng và bài xích trong mắt Thời Tuế, lập tức nhận ra tình hình, cùng Cốc Khải lùi lại hai bước.
“Anh Tuế, có phải cậu đang không khỏe hay không? Dị năng lại không thu lại được à?”
Dị năng của Thời Tuế quá mạnh, ngay từ khi mới thức tỉnh đã có một thời gian dài có tính công kích mạnh, với tính cách thẳng thắn, muốn làm gì là làm ngay, điều này rất nguy hiểm cho những ai vô tình chọc giận hắn.
Thời Tuế chỉ im lặng nhìn chằm chằm bọn họ, suy nghĩ vài giây, sau đó chậm rãi ôm trọn Giang Kinh Mặc đang mơ màng vào lòng, không để lộ gương mặt của cậu cho họ thấy.
Cốc Khải, Đoạn Mặc Hiên: …
Gì cơ?
Cậu sợ bọn tôi cướp à?!
Là của cậu thì sao cậu phải sợ?!