Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 43

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 43 :Thật sự không sao đâu!

————

Tiếng còi báo động chói tai vang lên cùng với tiếng bước chân gấp gáp, đội giải quyết hậu quả của Cục Dị năng xuất hiện.

Màn sương rơi xuống hơi nước, rửa sạch bụi bặm, dưới ánh sáng yên tĩnh của máy bay không người lái, những giọt nước nhỏ li ti trở nên lấp lánh như ánh sao.

“Không thể nào, tôi sẽ không nói cho các người bất cứ điều gì, các người căn bản không hiểu….”

Tên dị năng giả chim cắt bị các lớp kim loại đè chặt xuống mặt đất, ra sức giãy giụa, nước mắt hòa lẫn với máu chảy ra từ mắt, tai, và miệng hắn, cả người hắn trông phấn khích một cách kỳ dị.

“Được rồi, được rồi, chúng tôi không hiểu, nhưng mẹ nó cậu có thể im lặng chút được không?”

Những người trong đội dị năng đang cố gắng cạy các khối kim loại ra khỏi mặt đất, sắp phiền muốn chết rồi.

Tên dị năng giả chim cắt này đã bị Thời Tuế dùng dị năng bọc kín bằng vô số lớp kim loại và kéo xuống từ trên không, cố định chặt trên mặt đất. Khi đó, mọi người đang bận đối phó với Ứng Tích và những dây leo đột nhiên xuất hiện, hơn nữa, do tin tưởng vào dị năng của Thời Tuế nên bọn họ không quan tâm đến tên này.

Khi những chiếc dây leo phát nổ, tên chim cắt này đã may mắn thoát nạn nhờ lớp lồng giam kim loại của Thời Tuế bảo vệ, nên bên trong không bị thương quá nặng do cú nổ.

Nhưng dị năng của Thời Tuế thật sự quá đáng tin cậy.

Bọn họ không phải là dị năng giả cấp 3S, cũng chẳng phải là dị năng giả cấp 2S có năng lực công kích mạnh, mà Phong thị chỉ là một thành phố mới được quy hoạch với một đội dị năng cấp S duy nhất, trong nhiều trường hợp còn phải mượn người từ nơi khác. Vì thế, dù bọn họ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nhấc nổi đống kim loại này ra khỏi mặt đất, chứ đừng nói đến việc kéo tên dị năng giả đang gào thét này ra khỏi đó.

Hắn ta la hét đến mức làm đầu mọi người muốn nổ tung.

Tưởng Chiến nhìn tình hình, rồi quay đầu nhìn vị ‘đại thần’ vừa mới được mời tới kia.

“Vậy tình hình bây giờ như thế nào? Đội trưởng Thời có chuyện gì à?”

Cuộc tấn công lần này khiến nhiều dị năng giả ở Phong thị bị thương, đặc biệt là khi vừa phát hiện ra đối phương. Lúc đó, họ vẫn đang trong giai đoạn tìm kiếm, ngay từ đầu, hai đội dị năng mà Phong thị phân phối đã phát hiện ra dấu vết của đối phương, nhưng hai người hy sinh vì nhiệm vụ, ba người bị thương nặng mới truyền được tin tức tới để vây bắt Ứng Tích.

Hiện giờ, xe cứu viện và thiết bị đã đến đầy đủ.

Bên cạnh một chiếc xe cứu viện , Giang – tự đâm mình – Kinh Mặc đã được chữa trị và xử lí vết thương. Mặc dù xung quanh có rất nhiều người, nhưng khu vực quanh chiếc giường của cậu lại hoàn toàn trống trải.

Ngay cả Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải cũng đều ăn ý lùi lại vài bước, không muốn làm vướng chân vị ‘đại thần’ nào đó.

Bởi vì Thời Tuế đang ngồi trên giường, ôm Giang Kinh Mặc vừa mới được xử lý vết thương xong vào lòng mình.

Như thể sợ chỉ cần thả lỏng một chút là Giang Kinh Mặc sẽ bị tuột khỏi tay, hắn im lặng cúi đầu, không nói một lời.

“Bệnh cũ lại tái phát rồi, cho cậu ấy chút thời gian là sẽ ổn thôi.” Đoạn Mặc Hiên nhỏ giọng nói thầm.

“Thời điểm này đừng có trêu chọc cậu ấy, nhìn cậu ấy yên tĩnh vậy thôi, nhưng nếu không cẩn thận chọc vào cậu ấy, phản ứng sẽ rất trực tiếp và cực kỳ dữ dội.”

“Trông như một đứa trẻ có tính chiếm hữu mạnh vậy.”

Nói ôm là ôm thật, nhưng khuyên mãi mới kéo được hắn lên, giờ ngay cả để Tiểu Giang xuống đất cũng không chịu, cứ ôm chặt giống như đang giữ một con búp bê tuyết.

Giang Kinh Mặc say đến mức gần như hòa nhập vào mùi hương trên người Thời Tuế.

Chỉ lộ ra một cái gáy cho bọn họ nhìn.

Người thường ngày có vẻ đáng tin cậy, ai mà ngờ được lại có mặt cố chấp và trẻ con như thế này?

“Haiz, phải kéo dài bao lâu đây?” Tưởng Chiến lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, có chút chần chờ mở miệng.

“Tùy tình huống thôi, thực ra cậu ấy vẫn có ý thức, biết mình đang làm gì, chỉ là trong trạng thái này, cảm xúc của cậu ấy được biểu đạt trực tiếp hơn, không khác gì Thời Tuế thường ngày đâu, chỉ là hơi không dễ chọc một chút.”

Đoạn Mặc Hiên nhớ lại những lần chứng kiến dị năng của Thời Tuế mất kiểm soát.

Khi đó, anh ta mới năm nhất, vừa được phân vào tổ đội của Thời Tuế, vẫn chưa hiểu rõ về Thời Tuế. Ngày nào anh ta cũng nói năng linh tinh, tuy Thời Tuế luôn mỉa mai khiến anh ta tức điên lên, nhưng ít ra vẫn không động tay động chân.

Cho đến một lần thi đấu giữa năm nhất và năm hai, Thời Tuế xung đột với giảng viên làm trọng tài, dị năng mất kiểm soát đánh giảng viên kia một trận, sau đó như một kẻ đầu gấu bị kỷ luật.

Lúc trở về anh ta liền an ủi Thời Tuế, còn không nhịn được bắt đầu nói linh tinh.

Sau đó thì bị Thời Tuế đánh.

Anh ta chắc chắn, khi đó anh ta đã thấy sự thỏa mãn trên mặt Thời Tuế, như thể đã muốn đánh anh ta từ lâu lắm rồi.

Đó thực sự là một bài học vô cùng đau đớn.

Nhưng ngoài việc khiến Đoạn Mặc Hiên tránh xa Thời Tuế mỗi khi dị năng mất kiểm soát, thì chuyện đó cũng chẳng dạy anh ta được bài học gì nhiều.

Vì vậy, Đoạn Mặc Hiên nheo mắt, vỗ vai Tưởng Chiến.

“Không sao đâu.”

Tưởng Chiến nửa tin nửa ngờ nhìn biểu cảm của Đoạn Mặc Hiên, rồi mới bước về phía Thời Tuế.

“Đội trưởng, chũng ta có thể thả tên kia ra không…”

Tưởng Chiến còn chưa kịp nói hết câu.

Dưới ánh đèn, những con côn trùng mùa thu chẳng hiểu gì về bầu không khí nghiêm túc này, cứ lảo đảo bay theo ánh sáng mà đáp xuống.

Dường như bọn chúng nhắm trúng vành tai trắng nõn của Giang Kinh Mặc, bay loạn xạ rồi nhào tới.

Tiếng vo ve ồn ào của côn trùng quấy nhiễu Giang Kinh Mặc đang nhắm mắt ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

Chân mày Giang Kinh Mặc mới vừa cau lại thì tiếng ồn bên tai đã biến mất ngay lập tức. Sau đó, đầu cậu bị người kia kéo sát vào ngực hơn, lần này còn che luôn cả tai lại.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thời Tuế, ánh điện lóe lên trong mắt, những tia điện xẹt xẹt xung quanh. Con côn trùng còn chưa kịp chạm vào tai Giang Kinh Mặc thì đã bị những hạt kim loại xung quanh bay tới bao bọc lại, bị nén chặt và giật điện. Sau khi bị nghiền thành mảnh vụn, nó còn bị Thời Tuế dùng đầu ngón tay nghiền nát.

Hành động vô cùng tàn nhẫn.

Thoáng qua trong tích tắc….

Tưởng Chiến mở to mắt đầy bối rối, gần như theo bản năng lùi lại một bước, theo phản xạ nhìn về phía Đoạn Mặc Hiên.

Đoạn Mặc Hiên vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đáng tin cậy.

Không sao đâu.

Thật sự không sao đâu!

Tưởng Chiến: …

Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách!

Lúc này, Giang Kinh Mặc bị che kín mít, cuối cùng cũng cảm thấy ngột ngạt, cố gắng quay đầu, nhô đầu ra khỏi lòng Thời Tuế, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Tác dụng phụ của dị năng trị liệu mà Thời Tuế sử dụng thực ra cũng tương tự như của Giang Kinh Mặc, nghĩa là trong quá trình chữa trị có thể cảm nhận được, nhưng sau khi dừng lại thì ảnh hưởng sẽ biến mất nhanh chóng. Chỉ là cơ thể đã ghi nhớ cảm giác đó, nên cần một khoảng thời gian để khôi phục lại như cũ.

Giang Kinh Mặc cố gắng rút bản thân ra khỏi vòng tay Thời Tuế.

Dù việc được cọ cọ rất thoải mái, nhưng cọ cọ này có hơi chặt quá rồi, cậu cảm thấy hiện tại bản thân cần phải giữ chút khoảng cách với anh thú hai chân này.

Lúc này Thời Tuế đang cực kỳ nhạy cảm với mọi thứ bên ngoài, nhưng cũng khá thờ ơ, nghĩa là hắn có thể nhận biết mọi hành động của những người xung quanh, nhưng lại không quá để ý những người đó đang làm gì hay nói gì.

Vì vậy, khi Giang Kinh Mặc giãy giụa, Thời Tuế ngay lập tức cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ánh mắt này có chút nguy hiểm.

Có cảm giác như sắp ăn cá nhỏ quen thuộc.

Giang Kinh Mặc nỗ lực vùng vẫy, khuôn mặt vẫn ngây thơ vô tội, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy cậu hơi cắn chặt hàm răng, vươn tay đẩy cằm Thời Tuế, đẩy mặt người kia ra xa một chút.

“Đội trưởng, em thực sự không sao mà, vừa nãy bác sĩ cũng nói rồi, trông có vẻ đáng sợ chút thôi, nhưng dị năng vẫn hoạt động bình thường mà?”

Nói xong, cơ thể Giang Kinh Mặc như có luồng điện chạy qua, khẽ run lên một chút.

Bởi vì cậu cảm nhận được lòng bàn tay mình vừa bị cọ nhẹ qua.

Không phải liếm, nhưng cũng là một nụ hôn.

Hắn không nói gì, khiến Giang Kinh Mặc không chắc rốt cuộc hiện tại đang xảy ra tình huống gì.

Rõ ràng là cậu theo đuổi để ‘gặm’ thú hai chân, nhưng giờ đây cậu lại bị thú hai chân đuổi theo gặm.

Đặc biệt là sau đó, Thời Tuế không biết đã nghĩ thông suốt điều gì, như thể thông suốt được hai mạch Nhâm Đốc, nhất cử nhất động giống như không hề thay đổi, nhưng lại trở nên vô cùng — quyến rũ.

Cảm giác như là — kỳ động dục của một loài động vật nào đó??

Hiếm khi khiến Giang Kinh Mặc tê dại cả da đầu.

Hiện tại cậu chỉ hơi suy yếu, có chút muốn ngủ mà thôi.

Lời nói quanh quẩn trong miệng cậu hai vòng, cuối cùng, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thời Tuế, vẫn không nhẫn tâm nói ra.

Chỉ nhỏ giọng thương lượng với hắn.

“Đội trưởng, có thể thả tên kia ra được không?”

Thính giác của cậu cũng rất nhạy bén, sau một lúc nghe những âm thanh cạy mở kim loại kia, cậu cũng có chút không chịu nổi nữa.

Dường như lúc này Thời Tuế mới từ từ hồi thần, rút bớt sự chú ý 100% từ trên người Giang Kinh Mặc, ngẩng đầu nhìn tên dị năng giả chim cắt đang liên tục chống cự và chửi bới bên kia.

Tên này trông cũng không phải là người có xuất thân chính đáng gì, những lời chửi rủa của hắn cũng rất khó nghe.

Hơn nữa, càng nói càng quá mức.

Mọi người thấy Thời Tuế nhìn người đó, lớp kim loại bao bọc tên dị năng giả chim cắt cuối cùng cũng phân tán từng lớp một, rồi tụ lại trên không trung thành hai bàn tay, giáng xuống mặt tên đó vài cái tát.

Trông cực kì hung hăng.

Ngay cả con chó đi ngang qua cũng bị Thời Tuế đá một phát.

Tưởng Chiến nhìn thấy tình huống này, cảm kích liếc nhìn Giang Kinh Mặc, vội vàng rút lui với vẻ kính sợ.

Thời Tuế hài lòng, tiếp tục chậm rãi hồi thần, lần nữa nhìn xuống, thấy Giang Kinh Mặc đang chống tay sang một bên cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn, Thời Tuế đưa tay ra, kéo tay Giang Kinh Mặc về, từ từ luồng tay vào khe hở — mười ngón tay đan vào nhau.

Mặc dù Giang Giang làm chuyện đó là không đúng, nhưng vẫn miễn cưỡng cho em ấy một cái cọ cọ an ủi vậy.

Giang Kinh Mặc: ???

“Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ.”

Từ xa, Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đều nhìn thấy cảnh này.

“Quá dính người, anh có chắc anh Tuế không phải là biểu hiện của chứng thiếu khát da thịt không?”

“Cho nên, tình huống của hai người này là thế nào vậy?” Cốc Khải gãi đầu.

Sau đó nhỏ giọng hỏi lại.

“Họ ở bên nhau rồi sao? Có kết hôn không? Có phải nên lì xì hay không, lì xì bao nhiêu đây ta?”

Cốc Khải đã bắt đầu đếm ngón tay tính toán.

“Dù lương của dị năng giả rất cao, nhưng gần đây cùng với việc Tiểu Tinh Tinh lớn lên, anh đã nhìn trúng rất nhiều đồ chơi và đồ dùng cho con bé, anh chính là một vị phụ huynh thờ phụng việc mang lại một tuổi thơ hạnh phúc cho con trẻ, những khoản chi tiêu này đều rất cao…”

Đoạn Mặc Hiên: …

“Vẫn chưa có gì chắc chắn, anh đừng có lôi chuyện sinh hoạt vào được không??? Hơn nữa, không phải những chuyện như thế này em sẽ là người hay để ý nhất sao? Có phải anh lại ném nồi cho Tiểu Tinh Tinh hay không? Đến lúc đó em sẽ báo cáo với chị dâu rằng anh tiêu tiền lung tung để mua mấy thứ mình thích bên ngoài.”

Cốc Khải: …

Nói ra thì không còn thú vị nữa, người anh em à.

Cốc Khải có vẻ muốn cười, nhưng nhìn thấy chiếc xe cứu thương đang rít ở phía xa, nụ cười của anh không bật ra, chỉ đặt tay lên vai Đoạn Mặc Hiên.

“Theo kinh nghiệm yêu đương của anh, đội trưởng nghĩ gì trong lòng, cậu còn không nhìn ra à? Ít nhất cũng đã vẽ xong một nửa cái bát tự rồi đó.”