Vạn Biến Hư Ảo - Chương 103
topicVạn Biến Hư Ảo - Chương 103 :Cục Diện Khó Lường
  Chương 103: Cục Diện Khó Lường
Trong lúc DE đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài với Sói Xám, thì ở một nơi nào đó, bên trong tòa tháp cao 12 tầng, mỗi tầng rộng chục ngàn mét vuông, thiết kế ẩn sâu dưới ngọn núi cao hiểm trở, thời gian gần đây thường xuyên xuất hiện những âm thành ghê rợn.
Bên trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có lẽ chỉ những người được tận mắt chứng kiến, tự thân trải qua mới cảm thấy sự khắc nghiệt tới tột cùng của nó.
Ngày hôm nay, trời đặc biệt lạnh, nhưng người đầu tiên bước ra khỏi cửa tòa tháp toàn thân ướt đẫm. Đó cũng không phải mồ hôi, mà là máu của hắn.
Trên người nếu đếm không tới một ngàn cũng tới tám trăm các loại v·ết t·hương lớn nhỏ, nhưng gương mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc khiến người ta không rõ thân thể hắn là da thịt hay máy móc.
Tuy vậy, trạng thái kỳ lạ đó được duy trì không quá lâu, rất nhanh, kẻ đó thở ra một hơi dài, rồi lại cố gắng hít thở thật nhiều không khí xung quanh, cứ như đã lâu lắm rồi hắn không được thưởng thức khí trời vậy.
Nếu đặc biệt chú ý hơn, từ cơ thể hắn chẳng toát ra một chút sức mạnh nào, hoàn toàn giống với một kẻ chưa từng tu luyện Ki.
Không chỉ che giấu được sức mạnh bản thân, hắn còn có thể tùy ý bộc lộc ra ngoài theo từng cấp độ mà hắn muốn, thu phát Ki tự nhiên, thuần thục hơn năm trước cả trăm ngàn lần.
Khó có được giây phút thoải mái, nụ cười trên đôi môi khô nứt nẻ được vẽ lên bằng một đường cong nơi góc miệng.
- Xèo xèo.
Âm thanh rất nhỏ như tiếng mỡ cháy phát ra, chỉ khác ở chỗ, đây không phải mỡ động vật, mà là do tiếng lớp da hắn b·ốc c·háy tạo thành.
Một lớp da với hàng trăm ngàn v·ết t·hương bị phân hủy trong nháy mắt, rồi ngay sau đó, lớp da thịt mới dưới sự kích thích của thứ ánh sáng màu vàng chói nhanh chóng mọc lên, có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.
Một tiếng thanh như chim hoàng yến hót vang lên, mùi oải hương thơm quen thuộc theo gió thổi tới, hắn tham lam hít sâu thêm mấy hơi cho đầy tràn lồng ngực, khiến mỹ nhân bên cạnh vốn đang rất lo lắng liền bị hành động của hắn làm bật cười, giọng có phần oán trách:
- Anh thật sự nhẫn tâm bỏ em một mình suốt một năm qua.
Cô gái mang theo chiếc áo bào rộng vừa nói vừa che lên người hắn, đồng thời, mặt không khỏi đỏ lên.
- Đi tắm, người hôi muốn c·hết!
Cô đẩy hắn rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng hình ngày càng xinh đẹp, quyến rũ kia nhảy nhót chạy vội, hắn bật cười ha hả, tinh thần phấn chấn mười phần nhanh chân đuổi theo.
Sau khi hắn vừa rời đi, lục tục phía sau xuất hiện từng thân ảnh chật vật hơn không biết bao nhiêu lần, tuy vậy, quai hàm cắn chặt nổi cuộn lên từng thớ cơ, cho thấy họ kiên cường tới nhường nào.
- Địa ngục!
Một thân hình nhỏ nhắn đẩy mấy người chắn trước mặt rồi bước ra, gương mặt vốn trắng bóc nay bị tóc tai rũ rượi, bẩn thỉu che khuất. Từ vóc dáng cho tới âm thanh hiển hiện, người ta có thể dễ dàng đoán đây là một bé gái. Trên tay chỉ còn xót lại một cái tay gấu bông, khiến người khác cảm thấy thật tội nghiệp.
Nhưng tuyệt nhiên không có ai bước tới dỗ dành mà thậm chí bước chân còn vội tránh xa một chút, bởi vì họ biết, bên trong thân hình nhỏ nhắn kia chính là một con ác quỷ vô cùng tàn nhẫn và khát máu.
Duy chỉ có tám người vẫn sóng vai đứng yên tại chỗ, đội hình lớn nhỏ không đều, bộ dạng kẻ nào cũng có nét kỳ dị khiến người ta lập tức hiểu họ ở chung một nhóm.
Chín người còn lại nghe cô bé nhỏ nói thế, kẻ gật đầu, kẻ giật giật khóe mắt, người cúi đầu không nói, người thở dài than thở. Nhưng từ sâu trong ký ức, họ luôn cảm thấy rét lạnh linh hồn mỗi khi nghĩ về màn “n·gược đ·ãi” của một tên điên nào đó.
Gió thổi qua, cả đám không tự chủ đều rùng mình.
Cuối cùng, DV (Dead Violin) thở hắt ra một hơi, tâm tình bình tĩnh lại rồi nói:
- Mọi người tản ra trị thương, nghĩ ngơi, tới đúng 5 giờ sáng mai tập trung ở Thiên Điện (tầng 12 của tòa tháp trên ngọn Death Moutain) nghe chủ tử đưa ra chỉ thị.
- Được!
Chín kẻ còn lại nghe tới chủ tử thì đều gật đầu vô cùng dứt khoát.
- Rõ!
Những kẻ còn lại đứng sau cũng đồng thanh đáp.
Trước quảng trường rộng lớn trước cửa tòa tháp, khi nãy vốn có hơn 1000 người, sau một tiếng ra lệnh, toàn bộ nhanh chóng rời đi tạo thành từng bóng tàn ảnh với thứ tự trước sau đồng đều tới mức đáng kinh ngạc. Thế mới biết, sau một năm rèn luyện từ địa ngục, bọn họ không chỉ đẩy kỹ xảo, năng lực á·m s·át tới mức tuyệt cao, mà còn là những siêu cấp sát thủ có tổ chức vô cùng nghiêm ngặt.
…
Ngồi trên đài cao, ánh mắt hắn quét tới ai người đó cảm nhận được một cơn rùng mình. Ngoài những kẻ “được” vào trong tháp tu luyện, những người khác dưới sự chỉ đạo của Rin suốt một năm qua đã xây dựng thành công danh tiếng của Diệt Thiên. Giờ đây ngoài giang hồ sẽ không chỉ có một tổ chức sát thủ Diệt Thiên mà còn có rất nhiều các lĩnh vực được họ tiếp quản, trong đó hai nghề chính là đầu bếp và thợ rèn.
Việc chế tạo ra các loại binh khí với chất lượng và giá thành rẻ hơn hẳn đã khiến những người lữ khách đơn độc gia tộc, hay tổ chức lớn nhỏ ở Zero hết sức tán giương. Việc làm ăn mặc dù thi thoảng cũng vấp phải những khó khăn do đối phương ghen ghét mà ra, nhưng đều được Rin thuần thục ứng phó.
Nhìn ngân khố vốn đã chật kín sau ngày tổ chức tuần lễ hội ở Liên Minh Công Giáo, nay đã được mở rộng thêm gấp 3-4 lần, khiến hắn vô cùng hài lòng. Muốn phát triển mạnh mẽ không thể thiếu tiền tài, đám thuộc hạ đã biết tự mở ra một con đường sinh nhai, nếu phải rời đi hắn cũng yên tâm Diệt Thiên hoàn toàn có thể tiếp tục trụ vững.
Mặc dù nắm trong tay một tổ chức với số lượng người không nhỏ, nhưng Dương Tuấn Vũ hắn không quên tôn chỉ liên hệ mật thiết với Cửu Giới. Diệt Thiên càng giàu thì càng có nhiều kẻ mắt mù nhắm tới, nhưng nếu sau nó có một tổ chức đỉnh cấp như Cửu Giới thì những kẻ đó sẽ tự biết thu lại móng vuốt của mình.
Tuy vậy, tin người không bằng tin chính mình, việc hắn liên tục đốc thúc đám thuộc hạ luyện ngục chính là vì nâng cao sức mạnh cơ bản của toàn bộ tổ chức lên. Nhìn đám người lãnh huyết đứng thẳng lưng bên dưới, sát khí bừng bừng, hắn hơi gật đầu hài lòng.
Sau khi báo cáo tình hình thường nhật, Rin ghé tai nói nhỏ với hắn mấy câu, mọi người chỉ thấy không khí chợt âm lãnh, không rét mà run.
Cảm nhận ánh mắt tràn đầy áy náy, xen lẫn phẫn nộ giống như đang nghỏ ý cảm ơn, Rin cảm thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều.
Hắn áy náy là đúng, bởi vì trong thời gian hắn vùi đầu vào luyện tập, Rin lại giúp hắn theo dõi tình hình của Họa Y, cô đã phải chịu nhiều uất ức rồi.
Ngay khi quay lại, gương mắt hắn đã âm trầm vô cùng.
Theo tin tức mà Rin báo, trong một năm qua đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến người ta khó có thể ngờ. Nổi bất nhất trong số đó lại là việc Đường gia đột ngột lớn mạnh, bành chướng giã tâm. Vốn mọi người nghĩ Liên Minh là thế lực xưa nay chuyên giữ thăng bằng giữa chính và tà, thiện và ác, nhưng lại ở ngoài bàng quan, mặc kệ Đường gia gióng trống khuya chiêng làm loạn.
Mà đại loạn thực sự xảy ra, Đường gia giống như sức mạnh ngàn năm tích tụ cùng lúc bộc phát, bằng thế sét đánh không kịp bưng tai, trong một tuần tiêu diệt và chiêu hàng toàn bộ ba gia tộc Diệp, Ninh, Gia Cát.
Tới lúc này, mọi người đã không còn bình tĩnh được, nhưng Liên Minh chẳng những không ra lực khống chế, ngược lại còn giữ thái độ lấp lửng, giống như ngầm ủng hộ cho việc làm của Đường gia.
Lợi dụng điểm ấy, Đường gia xuân phong đắc ý, cái miệng rộng không ngừng nuốt vào những mảnh đất và khối tài nguyên màu mỡ ở vùng Đông Bắc, điên cuồng khuếch trương thanh thế, thực sự có dã tâm thống nhất cả phe Chính đạo dưới tay.
Cảm nhận sự lo lắng trong ánh mắt của Rin, Dương Tuấn Vũ làm sao không biết tình thế các đại gia tộc suy thoái như Yamamoto đang như nằm trên hầm chông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thôn tính. Nhưng cô không nói, đây rõ ràng là sợ Diệt Thiên trở mặt với kẻ được cho là đứng sau Đường gia- Liên Minh Công Hội, khiến cho việc gặp gỡ Họa Y vốn đã khó nay càng thêm khó. Dù cô có lo lắng cho gia tộc, nhưng cũng gạt vị trí của hắn ra ngoài.
Có điều, Dương Tuấn Vũ là ai, hắn cũng không phải sợ hãi trước cường quyền, nếu ở Liên Minh không có một Họa Y, hắn há có để đám người tự cho mình là cao cao tại thượng kia vào trong mắt. Chưa kể, Đường gia vốn là đám âm ngoan thủ lạt, ra tay độc ác thế nào, hắn hoàn toàn hiểu rõ khi bị nhốt trong huyết ngục luyện Đan của chúng.
Nhưng nếu sử dụng danh nghĩa Diệt Thiên tổ chức t·ấn c·ông, thì mọi việc đã không nằm trong vấn đề t·ranh c·hấp nội bộ một phe phái nữa, mà sẽ trở thành Tà đạo t·ấn c·ông Chính đạo, bày ra cái cớ cho Liên Minh và Chính đạo bắt tay nhau đàn áp Tà đạo. Còn nếu chỉ sử dụng sức lực cá nhân hoặc một nhóm nhỏ thì chưa chắc đã gợn lên chút sóng gió gì.
Quan sát gương mặt chủ tử thay đổi mấy lần, cả đám thuộc hạ bên dưới đều im thin thít, thở mạnh cũng không dám thở.
Đôi mắt đen như hố sâu vô tận bỗng lóe lên tia sáng, Dương Tuấn Vũ ra hiệu cho mọi người tản đi, chỉ duy nhất 10 tên cấp thống lĩnh ở lại. Tới khi này, hắn mới nói:
- Phía Đông, Bắc xưa nay đất đai màu mỡ, kinh tế, vũ trang phát triển mạnh mẽ, vì cái gì mà năm lần bảy lượt không thể đàn áp được phe Tà ác, vốn sinh sống ở chỗ khỉ ho cò gáy này?
Mọi người đều hiểu đây không phải vấn đề khinh miệt, coi thường gì, mà là vấn đề tồn tại sẵn từ nhiều thập kỷ nay.
WR (White Rose) xuất thân từ gia đình tri thức, kiến giải vẫn ổn hơn đám người còn lại, hắn thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Bởi vì, đám Chính đạo xưa nay vốn mệnh ai người nấy lo, các gia tộc đều tự do phát triển, dẫn tới một cán cân thăng bằng vi diệu. Bọn chúng tuy mạnh nhưng kẻ nào cũng nhìn chằm chằm vào nhà hàng xóm, thấy mạnh thì xua nịnh, thấy yếu thì chèn ép. Cho nên, ngay cả khi xuất lực t·ấn c·ông Tà phá chúng ta cũng không dám một lần mang toàn bộ binh quyền đi, lo lắng nước xa không cứu được lửa gần, nếu bị kẻ hèn ám toán ở hậu phương, e rằng sẽ là dấu chấm hết cho cả gia tộc.
Dương Tuấn Vũ gật đầu khen ngợi, hắn nói tiếp:
- Đúng thế. Thêm nữa, Chính đạo phân chia quá mức rối rắm, gia tộc lớn có vài chục, gia tộc trung có vài trăm, gia tộc nhỏ một chút đếm cũng không hết. Ngược lại, Tà phái mặc dù thường xuyên chém g·iết, nhưng tựu chung vẫn chỉ có vài thế lực che trời, khi có ngoại binh xâm lược, dễ dàng cùng nhau xông pha g·iết địch hơn.
Nhưng nay, đột nhiên nổi lên một cái Đường gia tự cho mình là ưu tú, không biết dùng cách âm hiểm gì thu vào tay ba gia tộc Ninh, Diệp, Gia Cát lại không biết đủ, còn tiếp tục tham vọng giống như muốn thu thập cả phe Chính đạo. Liên Minh Công Giáo tự phong cho mình vai trò duy trì trật tự chung, vậy mà nhắm mắt để Đường gia tự tung tự tác. Nếu để âm mưu bọn chúng thống nhất thành công, hai thế lực cùng tiến đánh, Tà phái chúng ta có hậu quả thế nào các ngươi có thể mường tượng ra được chứ?
Nói tới vấn đề sinh tồn, cả đám thống lĩnh đều đã không bàng quan được như trước. Lily tức giận vung nắm đấm nhỏ, lanh lảnh nói:
- Làm thịt bọn chúng.
DV âm trầm nhìn đồng bạn, rồi lại nhìn hai vị trên chủ tọa, hắn thức thời quỳ một chân xuống, chắp tay nói:
- Chủ tử, mọi sự chỉ cần ngài quyết là được.
Mấy tên khác thấy vậy thầm mắng DV giảo hoạt, bọn họ lập tức đồng thanh nói lại.
- Được rồi.
Dương Tuấn Vũ khoát tay cho bọn chúng đứng lên. Hắn đã có kế hoạch.
 Trong lúc DE đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài với Sói Xám, thì ở một nơi nào đó, bên trong tòa tháp cao 12 tầng, mỗi tầng rộng chục ngàn mét vuông, thiết kế ẩn sâu dưới ngọn núi cao hiểm trở, thời gian gần đây thường xuyên xuất hiện những âm thành ghê rợn.
Bên trong đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có lẽ chỉ những người được tận mắt chứng kiến, tự thân trải qua mới cảm thấy sự khắc nghiệt tới tột cùng của nó.
Ngày hôm nay, trời đặc biệt lạnh, nhưng người đầu tiên bước ra khỏi cửa tòa tháp toàn thân ướt đẫm. Đó cũng không phải mồ hôi, mà là máu của hắn.
Trên người nếu đếm không tới một ngàn cũng tới tám trăm các loại v·ết t·hương lớn nhỏ, nhưng gương mặt lạnh lùng không một chút cảm xúc khiến người ta không rõ thân thể hắn là da thịt hay máy móc.
Tuy vậy, trạng thái kỳ lạ đó được duy trì không quá lâu, rất nhanh, kẻ đó thở ra một hơi dài, rồi lại cố gắng hít thở thật nhiều không khí xung quanh, cứ như đã lâu lắm rồi hắn không được thưởng thức khí trời vậy.
Nếu đặc biệt chú ý hơn, từ cơ thể hắn chẳng toát ra một chút sức mạnh nào, hoàn toàn giống với một kẻ chưa từng tu luyện Ki.
Không chỉ che giấu được sức mạnh bản thân, hắn còn có thể tùy ý bộc lộc ra ngoài theo từng cấp độ mà hắn muốn, thu phát Ki tự nhiên, thuần thục hơn năm trước cả trăm ngàn lần.
Khó có được giây phút thoải mái, nụ cười trên đôi môi khô nứt nẻ được vẽ lên bằng một đường cong nơi góc miệng.
- Xèo xèo.
Âm thanh rất nhỏ như tiếng mỡ cháy phát ra, chỉ khác ở chỗ, đây không phải mỡ động vật, mà là do tiếng lớp da hắn b·ốc c·háy tạo thành.
Một lớp da với hàng trăm ngàn v·ết t·hương bị phân hủy trong nháy mắt, rồi ngay sau đó, lớp da thịt mới dưới sự kích thích của thứ ánh sáng màu vàng chói nhanh chóng mọc lên, có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.
Một tiếng thanh như chim hoàng yến hót vang lên, mùi oải hương thơm quen thuộc theo gió thổi tới, hắn tham lam hít sâu thêm mấy hơi cho đầy tràn lồng ngực, khiến mỹ nhân bên cạnh vốn đang rất lo lắng liền bị hành động của hắn làm bật cười, giọng có phần oán trách:
- Anh thật sự nhẫn tâm bỏ em một mình suốt một năm qua.
Cô gái mang theo chiếc áo bào rộng vừa nói vừa che lên người hắn, đồng thời, mặt không khỏi đỏ lên.
- Đi tắm, người hôi muốn c·hết!
Cô đẩy hắn rồi quay người rời đi.
Nhìn bóng hình ngày càng xinh đẹp, quyến rũ kia nhảy nhót chạy vội, hắn bật cười ha hả, tinh thần phấn chấn mười phần nhanh chân đuổi theo.
Sau khi hắn vừa rời đi, lục tục phía sau xuất hiện từng thân ảnh chật vật hơn không biết bao nhiêu lần, tuy vậy, quai hàm cắn chặt nổi cuộn lên từng thớ cơ, cho thấy họ kiên cường tới nhường nào.
- Địa ngục!
Một thân hình nhỏ nhắn đẩy mấy người chắn trước mặt rồi bước ra, gương mặt vốn trắng bóc nay bị tóc tai rũ rượi, bẩn thỉu che khuất. Từ vóc dáng cho tới âm thanh hiển hiện, người ta có thể dễ dàng đoán đây là một bé gái. Trên tay chỉ còn xót lại một cái tay gấu bông, khiến người khác cảm thấy thật tội nghiệp.
Nhưng tuyệt nhiên không có ai bước tới dỗ dành mà thậm chí bước chân còn vội tránh xa một chút, bởi vì họ biết, bên trong thân hình nhỏ nhắn kia chính là một con ác quỷ vô cùng tàn nhẫn và khát máu.
Duy chỉ có tám người vẫn sóng vai đứng yên tại chỗ, đội hình lớn nhỏ không đều, bộ dạng kẻ nào cũng có nét kỳ dị khiến người ta lập tức hiểu họ ở chung một nhóm.
Chín người còn lại nghe cô bé nhỏ nói thế, kẻ gật đầu, kẻ giật giật khóe mắt, người cúi đầu không nói, người thở dài than thở. Nhưng từ sâu trong ký ức, họ luôn cảm thấy rét lạnh linh hồn mỗi khi nghĩ về màn “n·gược đ·ãi” của một tên điên nào đó.
Gió thổi qua, cả đám không tự chủ đều rùng mình.
Cuối cùng, DV (Dead Violin) thở hắt ra một hơi, tâm tình bình tĩnh lại rồi nói:
- Mọi người tản ra trị thương, nghĩ ngơi, tới đúng 5 giờ sáng mai tập trung ở Thiên Điện (tầng 12 của tòa tháp trên ngọn Death Moutain) nghe chủ tử đưa ra chỉ thị.
- Được!
Chín kẻ còn lại nghe tới chủ tử thì đều gật đầu vô cùng dứt khoát.
- Rõ!
Những kẻ còn lại đứng sau cũng đồng thanh đáp.
Trước quảng trường rộng lớn trước cửa tòa tháp, khi nãy vốn có hơn 1000 người, sau một tiếng ra lệnh, toàn bộ nhanh chóng rời đi tạo thành từng bóng tàn ảnh với thứ tự trước sau đồng đều tới mức đáng kinh ngạc. Thế mới biết, sau một năm rèn luyện từ địa ngục, bọn họ không chỉ đẩy kỹ xảo, năng lực á·m s·át tới mức tuyệt cao, mà còn là những siêu cấp sát thủ có tổ chức vô cùng nghiêm ngặt.
…
Ngồi trên đài cao, ánh mắt hắn quét tới ai người đó cảm nhận được một cơn rùng mình. Ngoài những kẻ “được” vào trong tháp tu luyện, những người khác dưới sự chỉ đạo của Rin suốt một năm qua đã xây dựng thành công danh tiếng của Diệt Thiên. Giờ đây ngoài giang hồ sẽ không chỉ có một tổ chức sát thủ Diệt Thiên mà còn có rất nhiều các lĩnh vực được họ tiếp quản, trong đó hai nghề chính là đầu bếp và thợ rèn.
Việc chế tạo ra các loại binh khí với chất lượng và giá thành rẻ hơn hẳn đã khiến những người lữ khách đơn độc gia tộc, hay tổ chức lớn nhỏ ở Zero hết sức tán giương. Việc làm ăn mặc dù thi thoảng cũng vấp phải những khó khăn do đối phương ghen ghét mà ra, nhưng đều được Rin thuần thục ứng phó.
Nhìn ngân khố vốn đã chật kín sau ngày tổ chức tuần lễ hội ở Liên Minh Công Giáo, nay đã được mở rộng thêm gấp 3-4 lần, khiến hắn vô cùng hài lòng. Muốn phát triển mạnh mẽ không thể thiếu tiền tài, đám thuộc hạ đã biết tự mở ra một con đường sinh nhai, nếu phải rời đi hắn cũng yên tâm Diệt Thiên hoàn toàn có thể tiếp tục trụ vững.
Mặc dù nắm trong tay một tổ chức với số lượng người không nhỏ, nhưng Dương Tuấn Vũ hắn không quên tôn chỉ liên hệ mật thiết với Cửu Giới. Diệt Thiên càng giàu thì càng có nhiều kẻ mắt mù nhắm tới, nhưng nếu sau nó có một tổ chức đỉnh cấp như Cửu Giới thì những kẻ đó sẽ tự biết thu lại móng vuốt của mình.
Tuy vậy, tin người không bằng tin chính mình, việc hắn liên tục đốc thúc đám thuộc hạ luyện ngục chính là vì nâng cao sức mạnh cơ bản của toàn bộ tổ chức lên. Nhìn đám người lãnh huyết đứng thẳng lưng bên dưới, sát khí bừng bừng, hắn hơi gật đầu hài lòng.
Sau khi báo cáo tình hình thường nhật, Rin ghé tai nói nhỏ với hắn mấy câu, mọi người chỉ thấy không khí chợt âm lãnh, không rét mà run.
Cảm nhận ánh mắt tràn đầy áy náy, xen lẫn phẫn nộ giống như đang nghỏ ý cảm ơn, Rin cảm thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều.
Hắn áy náy là đúng, bởi vì trong thời gian hắn vùi đầu vào luyện tập, Rin lại giúp hắn theo dõi tình hình của Họa Y, cô đã phải chịu nhiều uất ức rồi.
Ngay khi quay lại, gương mắt hắn đã âm trầm vô cùng.
Theo tin tức mà Rin báo, trong một năm qua đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến người ta khó có thể ngờ. Nổi bất nhất trong số đó lại là việc Đường gia đột ngột lớn mạnh, bành chướng giã tâm. Vốn mọi người nghĩ Liên Minh là thế lực xưa nay chuyên giữ thăng bằng giữa chính và tà, thiện và ác, nhưng lại ở ngoài bàng quan, mặc kệ Đường gia gióng trống khuya chiêng làm loạn.
Mà đại loạn thực sự xảy ra, Đường gia giống như sức mạnh ngàn năm tích tụ cùng lúc bộc phát, bằng thế sét đánh không kịp bưng tai, trong một tuần tiêu diệt và chiêu hàng toàn bộ ba gia tộc Diệp, Ninh, Gia Cát.
Tới lúc này, mọi người đã không còn bình tĩnh được, nhưng Liên Minh chẳng những không ra lực khống chế, ngược lại còn giữ thái độ lấp lửng, giống như ngầm ủng hộ cho việc làm của Đường gia.
Lợi dụng điểm ấy, Đường gia xuân phong đắc ý, cái miệng rộng không ngừng nuốt vào những mảnh đất và khối tài nguyên màu mỡ ở vùng Đông Bắc, điên cuồng khuếch trương thanh thế, thực sự có dã tâm thống nhất cả phe Chính đạo dưới tay.
Cảm nhận sự lo lắng trong ánh mắt của Rin, Dương Tuấn Vũ làm sao không biết tình thế các đại gia tộc suy thoái như Yamamoto đang như nằm trên hầm chông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thôn tính. Nhưng cô không nói, đây rõ ràng là sợ Diệt Thiên trở mặt với kẻ được cho là đứng sau Đường gia- Liên Minh Công Hội, khiến cho việc gặp gỡ Họa Y vốn đã khó nay càng thêm khó. Dù cô có lo lắng cho gia tộc, nhưng cũng gạt vị trí của hắn ra ngoài.
Có điều, Dương Tuấn Vũ là ai, hắn cũng không phải sợ hãi trước cường quyền, nếu ở Liên Minh không có một Họa Y, hắn há có để đám người tự cho mình là cao cao tại thượng kia vào trong mắt. Chưa kể, Đường gia vốn là đám âm ngoan thủ lạt, ra tay độc ác thế nào, hắn hoàn toàn hiểu rõ khi bị nhốt trong huyết ngục luyện Đan của chúng.
Nhưng nếu sử dụng danh nghĩa Diệt Thiên tổ chức t·ấn c·ông, thì mọi việc đã không nằm trong vấn đề t·ranh c·hấp nội bộ một phe phái nữa, mà sẽ trở thành Tà đạo t·ấn c·ông Chính đạo, bày ra cái cớ cho Liên Minh và Chính đạo bắt tay nhau đàn áp Tà đạo. Còn nếu chỉ sử dụng sức lực cá nhân hoặc một nhóm nhỏ thì chưa chắc đã gợn lên chút sóng gió gì.
Quan sát gương mặt chủ tử thay đổi mấy lần, cả đám thuộc hạ bên dưới đều im thin thít, thở mạnh cũng không dám thở.
Đôi mắt đen như hố sâu vô tận bỗng lóe lên tia sáng, Dương Tuấn Vũ ra hiệu cho mọi người tản đi, chỉ duy nhất 10 tên cấp thống lĩnh ở lại. Tới khi này, hắn mới nói:
- Phía Đông, Bắc xưa nay đất đai màu mỡ, kinh tế, vũ trang phát triển mạnh mẽ, vì cái gì mà năm lần bảy lượt không thể đàn áp được phe Tà ác, vốn sinh sống ở chỗ khỉ ho cò gáy này?
Mọi người đều hiểu đây không phải vấn đề khinh miệt, coi thường gì, mà là vấn đề tồn tại sẵn từ nhiều thập kỷ nay.
WR (White Rose) xuất thân từ gia đình tri thức, kiến giải vẫn ổn hơn đám người còn lại, hắn thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Bởi vì, đám Chính đạo xưa nay vốn mệnh ai người nấy lo, các gia tộc đều tự do phát triển, dẫn tới một cán cân thăng bằng vi diệu. Bọn chúng tuy mạnh nhưng kẻ nào cũng nhìn chằm chằm vào nhà hàng xóm, thấy mạnh thì xua nịnh, thấy yếu thì chèn ép. Cho nên, ngay cả khi xuất lực t·ấn c·ông Tà phá chúng ta cũng không dám một lần mang toàn bộ binh quyền đi, lo lắng nước xa không cứu được lửa gần, nếu bị kẻ hèn ám toán ở hậu phương, e rằng sẽ là dấu chấm hết cho cả gia tộc.
Dương Tuấn Vũ gật đầu khen ngợi, hắn nói tiếp:
- Đúng thế. Thêm nữa, Chính đạo phân chia quá mức rối rắm, gia tộc lớn có vài chục, gia tộc trung có vài trăm, gia tộc nhỏ một chút đếm cũng không hết. Ngược lại, Tà phái mặc dù thường xuyên chém g·iết, nhưng tựu chung vẫn chỉ có vài thế lực che trời, khi có ngoại binh xâm lược, dễ dàng cùng nhau xông pha g·iết địch hơn.
Nhưng nay, đột nhiên nổi lên một cái Đường gia tự cho mình là ưu tú, không biết dùng cách âm hiểm gì thu vào tay ba gia tộc Ninh, Diệp, Gia Cát lại không biết đủ, còn tiếp tục tham vọng giống như muốn thu thập cả phe Chính đạo. Liên Minh Công Giáo tự phong cho mình vai trò duy trì trật tự chung, vậy mà nhắm mắt để Đường gia tự tung tự tác. Nếu để âm mưu bọn chúng thống nhất thành công, hai thế lực cùng tiến đánh, Tà phái chúng ta có hậu quả thế nào các ngươi có thể mường tượng ra được chứ?
Nói tới vấn đề sinh tồn, cả đám thống lĩnh đều đã không bàng quan được như trước. Lily tức giận vung nắm đấm nhỏ, lanh lảnh nói:
- Làm thịt bọn chúng.
DV âm trầm nhìn đồng bạn, rồi lại nhìn hai vị trên chủ tọa, hắn thức thời quỳ một chân xuống, chắp tay nói:
- Chủ tử, mọi sự chỉ cần ngài quyết là được.
Mấy tên khác thấy vậy thầm mắng DV giảo hoạt, bọn họ lập tức đồng thanh nói lại.
- Được rồi.
Dương Tuấn Vũ khoát tay cho bọn chúng đứng lên. Hắn đã có kế hoạch.
 
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
  
 