Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 60

topic

Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược - Chương 60 :Anh ấy bị thương rất nặng (2)
Lâm Tiểu Chu vô cùng lo lắng!

Giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên vang vọng khắp căn phòng, nghe thật ồn ào.

Phương Chính liếc nhìn Lâm Tiểu Chu thật kỹ. Anh đã nghe nhiều về cậu, bởi mỗi khi Phương Chính và Triệu Diễn ở cùng nhau, ngoài công việc ra, Triệu Diễn nhắc đến Lâm Tiểu Chu rất nhiều.

Ví dụ như:

【Tiểu Chu hôm nay đến nhà tôi, tôi phải đi mua ít đồ ăn trước.】

【Phương Chính, nhà cậu nuôi tôm hùm, có thời gian gửi cho tôi một ít nhé.】

【Tiểu Chu chơi game livestream nhiều, bị viêm quanh khớp vai, gửi cho tôi một liệu trình điều trị.】

【Cuộc họp dự án XX bị hoãn nửa ngày, tôi có chút việc phải xử lý. Cậu hỏi việc gì à? Chuyện riêng.】

Nói chung, cuộc sống của Triệu Diễn 50% là công việc, còn lại 50% tuyệt đối dành cho Lâm Tiểu Chu.

Phương Chính hiểu rõ lòng người, từ lâu đã nhận ra Lâm Tiểu Chu có vị trí đặc biệt trong lòng Triệu Diễn.
Hôm nay lần đầu tiên được gặp Lâm Tiểu Chu, Phương Chính đặc biệt nhìn kỹ cậu ta vài lần.

Phương Chính bắt đầu kiểm tra cánh tay bị thương của Triệu Diễn. Vết cắt nhỏ màu đỏ, máu đã ngừng chảy. Sau khi kiểm tra mắt cá chân của Triệu Diễn, Phương Chính nói: “Cánh tay chỉ là vết thương nhỏ—”

“Khụ khụ—” Triệu Diễn khẽ ho một tiếng.

Phương Chính lập tức đổi giọng, gương mặt trở nên nghiêm túc: “Cánh tay của anh Triệu bị thương khá nghiêm trọng, các cơ bắp đã bị tổn thương.”

Lâm Tiểu Chu lập tức thót tim, quả nhiên vết thương rất nặng!

Cố Mạn Tích cũng lo lắng, dịu dàng hỏi Phương Chính: “Anh Phương, có cần đưa anh trai tôi đến bệnh viện để kiểm tra không?”

Phương Chính, với vẻ ngoài thư sinh, toát lên khí chất tri thức, không ai có thể nhận ra anh ta đang nói dối một cách tài tình. Miệng thì nói những từ chuyên ngành y khoa đầy nghiêm túc, nhưng trong lòng thì thầm chửi thề:
Chỉ thế này thôi á? Chỉ thế này thôi mà cậu cũng làm màu lên?

Trước kia khi còn ở quân đội, ruột của cậu bị bắn lòi ra ngoài, thế mà vẫn điềm tĩnh nhét lại và tiếp tục vác súng đi làm nhiệm vụ cơ mà.

Hôm nay chỉ bị dao cắt một vết dài vài centimet, mà cậu đã không ổn rồi à? Tôi không tin!

Triệu Diễn đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng thể lực của anh vẫn như trước, dễ dàng đánh bại mười tên côn đồ là chuyện nhỏ.

Phương Chính cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm túc: “Cô Cố, cậu Lâm, tôi muốn nhắc nhở hai người: cánh tay của anh Triệu trong thời gian này không được tiếp xúc với nước. Còn về chân, có dấu hiệu gãy xương, cần chú ý bảo vệ.”

Lâm Tiểu Chu đau lòng không thôi.

Lão Triệu vì cứu mình mà bị thương! Mình nhất định phải báo đáp anh ấy!
Lâm Tiểu Chu lấy sổ tay ra, lẩm bẩm như một bà mẹ già: “Vậy trong thời gian này lão Triệu có thể ăn gì? Có phải kiêng món nào không? Ăn cà rốt được không? Thịt heo thì sao?”

“Đúng vậy, cần ăn những gì, anh có thể nói cho tôi biết.” Cố Mạn Tích cũng hỏi.

Phương Chính cười nhẹ, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.

Nhưng Lâm Tiểu Chu dường như có cả một cuốn từ điển trong đầu, liên tục bắn ra câu hỏi mà không câu nào lặp lại, khiến Phương Chính nghe đến đau cả đầu.

Triệu Diễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khóe mắt ánh lên sự vui vẻ khó nhận ra.

Rõ ràng, tâm trạng của Triệu Diễn đang rất tốt.

Sau một tiếng lẩm bẩm không ngừng, cuối cùng Lâm Tiểu Chu cũng thôi. Nhưng cậu vẫn xin số điện thoại của Phương Chính, sau đó dìu Triệu Diễn lên lầu nghỉ ngơi.

Cố Mạn Tích tiễn Phương Chính ra ngoài: “Cảm ơn anh vì tối nay, bác sĩ Phương.”

Phương Chính, trong bộ vest chỉn chu, tay xách hộp y tế, vẫn giữ phong thái lịch lãm, trẻ trung và điển trai. Anh mỉm cười lịch sự: “Anh Triệu là bạn tôi, việc của bác sĩ là cứu người, không có gì là vất vả cả.”

Nói rồi, Phương Chính lịch sự đưa danh thϊếp của mình cho Cố Mạn Tích, người phụ nữ dịu dàng như nước : “Nếu có cần, cô cứ liên hệ với tôi, thưa quý cô xinh đẹp.”

Cha chó nào đó: Ngửi thấy mùi của tình địch rồi...