Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1004
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1004 :Gặp lại Phệ Tâm (2)
“Hừ hừ hừ, nguyên thần của ngươi chính là vật đại bổ với ta!” Nói xong, người kia tháo mũ trùm xuống, để lộ ra mái tóc dài trơn mềm.
Đôi mắt màu hổ phách kia đang tham lam nhìn chằm chằm Đông Ly, “Chậc chậc chậc, túi da này của ngươi cũng không tệ, còn là một đại mỹ nhân, dù một nữ nhân như ta thấy được cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.” “Lại nói, từ sau khi ta phát hiện sự tồn tại của ngươi, ngươi vẫn đang trốn tránh ta, nhưng cuối cùng ngươi vẫn rơi vào trong tay ta!” Đông Ly căng thẳng nhìn người tới, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, “Ngươi là người vẫn đuổi theo ta mấy hôm nay? Trước đó, ta thấy ngươi tàn sát đồng loại khác, hơn nữa còn hấp thu nguyên thần của bọn họ!” Nữ nhân cười nhạt một tiếng, “Đồng loại? Hừ hừ hừ, có lẽ trước kia đúng là như thế.” Nói xong, nữ nhân hơi hăng hái nhìn về phía Đông Ly, “Ngươi còn nói ta tàn sát đồng loại, chẳng lẽ không phải ngươi cũng đang làm chuyện giống vậy sao?” “Thật thú vị, Quỷ Tinh quả nhiên cất giấu vô số bí mật, hơn nữa còn có thể trùng hợp như thế không, có loại dã thú như ngươi, cũng có ‘người chơi’ như ta!” “Thật ra hai chúng ta mới tính là ‘đồng loại’ đi, chỉ là phương hướng của chúng ta ngược nhau như hai mặt âm dương.” Đông Ly cau mày, “Cho nên, sau cùng ngươi sẽ trở thành dã thú hay Thú Thần?” “Dã thú, Thú Thần?” Nữ nhân mỉm cười, “Đó là sự theo đuổi của đám Cuồng nhiệt giả, không phải ta!” “Được, ngươi đã hỏi đủ nhiều vấn đề, ta không còn tâm trạng thỏa mãn lòng tò mò của ngươi, tiếp theo điều người cần làm chỉ đơn giản là chờ chết!” Ai ngờ, sau khi nữ nhân sắp ra tay, trước đó Đông Ly còn bối rối luống cuống lại bình tĩnh hơn, nàng lạnh lùng nhìn đối phương, “Quả nhiên là nữ nhân…” “Hả?” Người kia hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Đông Ly lại nói câu như thế.
Đông Ly mỉm cười, kiên nhẫn giải thích, “A, là thế này, vài ngày trước ta còn chưa biết thân phận thật của ngươi, cũng may bằng hữu của ta có lẽ quen biết ngươi.” “Ngươi là Phệ Tâm đi.” Nữ nhân hơi híp mắt lại, “Bằng hữu của ngươi? Bằng hữu của ngươi là ai?” Đúng vào lúc này, một bóng lưng xuất hiện sau lưng nữ nhân.
Nữ nhân vừa thấy người kia lập tức ngây ngẩn cả người.
“Là ngươi? Giang Khải!” Giang Khải nhìn nữ nhân trước mặt, cười lạnh một tiếng, “Phệ Tâm, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.” Trước đó, Phệ Tâm đã chặn lại lối ra sơn cốc, nhưng bây giờ sau lưng xuất hiện một người lại thành nàng bị Đông Ly và Giang Khải chặn lại.
Phệ Tâm suy nghĩ chút nữa, đã rõ đầu đuôi việc này.
Rất hiển nhiên mình bị Giang Khải lừa!
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ bằng hữu trong miệng dã thú kỳ quái này lại là Giang Khải!
Nàng quay người nhìn về phía Giang Khải, hơi hăng hái đánh giá Giang Khải một chút, “Giang Khải, gần đây ngươi lại nổi tiếng hơn nhiều.” “Lúc trước không trực tiếp giết ngươi, thậm chí tốc độ trưởng thành của ngươi cũng không bị kéo chậm lại, xem ra là chúng ta sơ suất.” Giang Khải mỉm cười, “Đừng nói như vậy, nếu không phải các ngươi, ta cũng không trở thành Giang Khải hiện tại.” “Vì cảm ơn ngươi thật tốt, chúng ta chỉ có thể giữ ngươi lại.” Phệ Tâm đột nhiên bật cười ha hả, “Giang Khải ơi Giang Khải, không ngờ qua một thời gian dài như vậy, ngươi vẫn ngây thơ như thế!” “Ngươi cảm thấy ngươi đánh chết Boss siêu bản đồ thì có tư cách khiêu chiến ta sao?” Giang Khải lạnh lùng nói, “Có tư cách hay không, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Khóe miệng Phệ Tâm hơi nhếch lên, ngũ quan xinh xắn phối hợp với nụ cười quỷ mị có cảm giác đặc biệt.
“Xem ra ngươi cảm thấy rất hứng thú với ta, có phải ngươi rất tò mò ta cướp bóc nguyên thần của người khác để dùng làm gì không?” Không đợi Giang Khải đặt câu hỏi, Phệ Tâm tự hỏi tự trả lời, “Mục đích ta cướp bóc nguyên thần chỉ có một, đó chính là…” Đột nhiên, đôi mắt màu hổ phách của Phệ Tâm chợt bắn ra một tia sáng màu vàng.
“Chỉ dựa vào ngươi cũng dám phách lối ở trước mặt ta?!” “Hình thái thứ hai, hình thái ma nữ!” Vẻ ngoài của Phệ Tâm xảy ra sự thay đổi cực lớn, sau lưng này nhô lên cao cao, cho đến khi sau lưng hoàn toàn cong lên, xương cốt phá vỡ quần áo, phần lưng bóng loáng của nàng lập tức trở nên dữ tợn xấu xí.
Khuôn mặt vốn được cho là cực phẩm của nàng lập tức xuất hiện đầy nếp nhăn, không ngừng duỗi ra đầu lưỡi dài đến mức không giống nhân loại liếm láp khóe miệng.
“Công kích nguyên thần . Nộ trảm!” Phệ Tâm đột nhiên ra tay, đánh ra một đạo kiếm khí hung mãnh bắn thẳng về phía Giang Khải.
“Công kích nguyên thần?” Giang Khải không ngờ Phệ Tâm vừa ra tay đã là hình thái Quỷ dị, hơn nữa còn là công kích nguyên thần.
Lần công kích này không thể coi thường, Giang Khải vội vàng né tránh.
Ngay lúc Giang Khải tránh đi, thân hình Phệ Tâm nhảy lên, bắn thẳng về phía Giang Khải, đồng thời liên tục đánh ra mấy chục kiếm, sau khi mở đường lại chạy trốn từ bên cạnh Giang Khải!
“Đáng chết, hóa ra tên này muốn chạy?!” Giang Khải trợn to mắt.
Đôi mắt màu hổ phách kia đang tham lam nhìn chằm chằm Đông Ly, “Chậc chậc chậc, túi da này của ngươi cũng không tệ, còn là một đại mỹ nhân, dù một nữ nhân như ta thấy được cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.” “Lại nói, từ sau khi ta phát hiện sự tồn tại của ngươi, ngươi vẫn đang trốn tránh ta, nhưng cuối cùng ngươi vẫn rơi vào trong tay ta!” Đông Ly căng thẳng nhìn người tới, dùng toàn bộ tinh thần đề phòng, “Ngươi là người vẫn đuổi theo ta mấy hôm nay? Trước đó, ta thấy ngươi tàn sát đồng loại khác, hơn nữa còn hấp thu nguyên thần của bọn họ!” Nữ nhân cười nhạt một tiếng, “Đồng loại? Hừ hừ hừ, có lẽ trước kia đúng là như thế.” Nói xong, nữ nhân hơi hăng hái nhìn về phía Đông Ly, “Ngươi còn nói ta tàn sát đồng loại, chẳng lẽ không phải ngươi cũng đang làm chuyện giống vậy sao?” “Thật thú vị, Quỷ Tinh quả nhiên cất giấu vô số bí mật, hơn nữa còn có thể trùng hợp như thế không, có loại dã thú như ngươi, cũng có ‘người chơi’ như ta!” “Thật ra hai chúng ta mới tính là ‘đồng loại’ đi, chỉ là phương hướng của chúng ta ngược nhau như hai mặt âm dương.” Đông Ly cau mày, “Cho nên, sau cùng ngươi sẽ trở thành dã thú hay Thú Thần?” “Dã thú, Thú Thần?” Nữ nhân mỉm cười, “Đó là sự theo đuổi của đám Cuồng nhiệt giả, không phải ta!” “Được, ngươi đã hỏi đủ nhiều vấn đề, ta không còn tâm trạng thỏa mãn lòng tò mò của ngươi, tiếp theo điều người cần làm chỉ đơn giản là chờ chết!” Ai ngờ, sau khi nữ nhân sắp ra tay, trước đó Đông Ly còn bối rối luống cuống lại bình tĩnh hơn, nàng lạnh lùng nhìn đối phương, “Quả nhiên là nữ nhân…” “Hả?” Người kia hơi ngạc nhiên, không biết vì sao Đông Ly lại nói câu như thế.
Đông Ly mỉm cười, kiên nhẫn giải thích, “A, là thế này, vài ngày trước ta còn chưa biết thân phận thật của ngươi, cũng may bằng hữu của ta có lẽ quen biết ngươi.” “Ngươi là Phệ Tâm đi.” Nữ nhân hơi híp mắt lại, “Bằng hữu của ngươi? Bằng hữu của ngươi là ai?” Đúng vào lúc này, một bóng lưng xuất hiện sau lưng nữ nhân.
Nữ nhân vừa thấy người kia lập tức ngây ngẩn cả người.
“Là ngươi? Giang Khải!” Giang Khải nhìn nữ nhân trước mặt, cười lạnh một tiếng, “Phệ Tâm, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.” Trước đó, Phệ Tâm đã chặn lại lối ra sơn cốc, nhưng bây giờ sau lưng xuất hiện một người lại thành nàng bị Đông Ly và Giang Khải chặn lại.
Phệ Tâm suy nghĩ chút nữa, đã rõ đầu đuôi việc này.
Rất hiển nhiên mình bị Giang Khải lừa!
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ bằng hữu trong miệng dã thú kỳ quái này lại là Giang Khải!
Nàng quay người nhìn về phía Giang Khải, hơi hăng hái đánh giá Giang Khải một chút, “Giang Khải, gần đây ngươi lại nổi tiếng hơn nhiều.” “Lúc trước không trực tiếp giết ngươi, thậm chí tốc độ trưởng thành của ngươi cũng không bị kéo chậm lại, xem ra là chúng ta sơ suất.” Giang Khải mỉm cười, “Đừng nói như vậy, nếu không phải các ngươi, ta cũng không trở thành Giang Khải hiện tại.” “Vì cảm ơn ngươi thật tốt, chúng ta chỉ có thể giữ ngươi lại.” Phệ Tâm đột nhiên bật cười ha hả, “Giang Khải ơi Giang Khải, không ngờ qua một thời gian dài như vậy, ngươi vẫn ngây thơ như thế!” “Ngươi cảm thấy ngươi đánh chết Boss siêu bản đồ thì có tư cách khiêu chiến ta sao?” Giang Khải lạnh lùng nói, “Có tư cách hay không, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.” Khóe miệng Phệ Tâm hơi nhếch lên, ngũ quan xinh xắn phối hợp với nụ cười quỷ mị có cảm giác đặc biệt.
“Xem ra ngươi cảm thấy rất hứng thú với ta, có phải ngươi rất tò mò ta cướp bóc nguyên thần của người khác để dùng làm gì không?” Không đợi Giang Khải đặt câu hỏi, Phệ Tâm tự hỏi tự trả lời, “Mục đích ta cướp bóc nguyên thần chỉ có một, đó chính là…” Đột nhiên, đôi mắt màu hổ phách của Phệ Tâm chợt bắn ra một tia sáng màu vàng.
“Chỉ dựa vào ngươi cũng dám phách lối ở trước mặt ta?!” “Hình thái thứ hai, hình thái ma nữ!” Vẻ ngoài của Phệ Tâm xảy ra sự thay đổi cực lớn, sau lưng này nhô lên cao cao, cho đến khi sau lưng hoàn toàn cong lên, xương cốt phá vỡ quần áo, phần lưng bóng loáng của nàng lập tức trở nên dữ tợn xấu xí.
Khuôn mặt vốn được cho là cực phẩm của nàng lập tức xuất hiện đầy nếp nhăn, không ngừng duỗi ra đầu lưỡi dài đến mức không giống nhân loại liếm láp khóe miệng.
“Công kích nguyên thần . Nộ trảm!” Phệ Tâm đột nhiên ra tay, đánh ra một đạo kiếm khí hung mãnh bắn thẳng về phía Giang Khải.
“Công kích nguyên thần?” Giang Khải không ngờ Phệ Tâm vừa ra tay đã là hình thái Quỷ dị, hơn nữa còn là công kích nguyên thần.
Lần công kích này không thể coi thường, Giang Khải vội vàng né tránh.
Ngay lúc Giang Khải tránh đi, thân hình Phệ Tâm nhảy lên, bắn thẳng về phía Giang Khải, đồng thời liên tục đánh ra mấy chục kiếm, sau khi mở đường lại chạy trốn từ bên cạnh Giang Khải!
“Đáng chết, hóa ra tên này muốn chạy?!” Giang Khải trợn to mắt.