Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 17

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 17 :Cá voi cây?

—————-

Dù sao cũng chỉ vài bước chân.

Ngay ở cổng tiểu khu thôi.

Giang Kinh Mặc nói cậu ăn hơi no nên muốn ra ngoài vận động, hít thở không khí, cũng chẳng có gì phải lo lắng.

Nghe mô tả về cái núm vú cao su xong, Giang Kinh Mặc tạm biệt thú hai chân con mang hương vị hải cẩu, rồi định đi ra ngoài.

Còn nghe thấy Vạn Đình đứng ở bên kia nói nhỏ.

“Hôm nay hai người bị làm sao thế? Trước đây không phải vì rau mùi mà cãi nhau sao? Em nhớ có lần nghiêm trọng nhất, hai người uống say còn leo lên sân thượng đánh nhau mà.”

Nghe vậy, Giang Kinh Mặc quay đầu cười: “Có lẽ là bây giờ đã hiểu được xã hội hiện đại có thể tự do lựa chọn, nên mới thấy thành quả cách mạng không dễ dàng có được.”

Đoạn Mặc Hiên, Cốc Khải: ….

Em còn dám không biết xấu hổ nói??

Mẹ kiếp, nếu không phải vì lời phát biểu quá ác độc của Giang Kinh Mặc trước đó, thì bọn họ làm sao đến nỗi mỗi lần nhìn thấy rau mùi là lại nhớ đến lời của Giang Kinh Mặc, cuối cùng dẫn đến việc mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng đến mức kỳ quái.

Đầu sỏ gây tội – bạn học Tiểu Giang nở một nụ cười rạng rỡ và vô tội, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, rồi đi mua núm vú cao su cho bé thú hai chân mới quen.

Mua được núm vú cao su ở cổng tiểu khu, tiện tay lấy vài thanh Crispy Shark, định ăn trên đường về, ăn thì no rồi, nhưng lại thèm.

Giang Kinh Mặc xách túi ni lông nhỏ, vừa đi vừa nhai thanh socola giòn rụm.

Tháng Mười ở Hồng Kông, nhiệt độ đã hoàn toàn hạ xuống.

Gió lạnh thổi qua, trái tim đang rạo rực của Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cậu cúi xuống sờ ngực mình.

“Thật kỳ lạ, cũng không thể là mình bị mắc bệnh tim gì đó chứ? Chẳng lẽ lần kiểm tra toàn diện trước đây không phát hiện ra?” Cậu lẩm bẩm.

Đi được một nửa, cậu bỗng dừng bước.

Quay đầu, nhìn về phía cửa sổ tầng hai của khu nhà bên cạnh.

Có tiếng nhai nhóp nhép rất nhỏ phát ra từ bên đó.

Giang Kinh Mặc: …

Không thể nào, ít nhất cũng không nên, lúc nào cũng xui xẻo như vậy chứ.

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

Giang Kinh Mặc thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm quay đầu đi, tiếp tục bước thêm vài bước.

Cho đến khi cửa sổ tầng hai phát ra một tiếng ‘rầm’, có thứ gì đó đập mạnh vào cửa sổ.

Tiếng kính vỡ rơi xuống, cửa sổ dần dần nứt ra vài đường.

Sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên.

Có thứ gì đó đập mạnh ở ngay trước mặt cậu.

Lực đạo rất mạnh, âm thanh cực kì lớn.

Một cái bóng khổng lồ rơi xuống trước mặt cậu.

Giang Kinh Mặc vừa cất bước vừa gọi điện cho Thời Tuế.

Lúc này, cậu cắn nát thanh Crispy Shark, xách túi đựng núm vú cao su cấp tốc chạy lùi về phía sau.

“Đội trưởng! Trong tiểu khu có thứ gì đó rất quái dị!! Nhìn giống như…..”

Khói bụi tan đi, cái bóng đó rơi vào tầm mắt của Giang Kinh Mặc.

“Nhện!”

Thời Tuế nói gì đó, nhưng Giang Kinh Mặc còn chưa kịp nghe, cậu cảnh giác nhìn chằm chằm vào dị năng giả mang cho cậu cảm giác uy hiếp rất lớn trước mặt, trong miệng vẫn còn thanh socola chưa nhai hết, nói chuyện có chút không rõ.

Ban đầu còn định trách mắng đối phương vì làm lãng phí đồ ăn của mình, nhưng Giang Kinh Mặc nhai socola, nhìn rõ hình dạng của đối phương.

Đó là một dị năng giả có hình dạng nhện, cao khoảng hai mét. Phần trên là một cô gái trẻ, còn phần dưới là một bụng nhện khổng lồ, bụng phình to, giống như đang chứa đầy trứng bên trong.

Nhìn cô gái này trông rất nhỏ tuổi, khoảng chừng mười sáu, mười bảy.

Nhưng gương mặt của cô ta đờ đẫn, đầy máu, trên cánh tay và cơ thể có nhiều cái miệng với răng sắc nhọn, hòa lẫn với máu thịt. Sau khi phá vỡ cửa sổ, mùi tanh của máu tươi càng nồng hơn.

Giang Kinh Mặc: …

Cảm ơn, tui đã ăn không vô nữa.

Thanh socola trong miệng cậu hơi nghẹn, cũng không biết nên nhổ ra hay nuốt vào.

Cô gái nhện nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Mặc, một lúc sau liền nở một nụ cười quỷ dị. Tám cái chân nhện di chuyển rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã chạy tới trước mặt cậu, chân nhện to lớn và sắc nhọn hung hăng nện xuống.

Giang Kinh Mặc nghiêng người né tránh cú đánh một cách nhanh gọn, tay cậu đấm mạnh vào chân nhện của đối phương.

Một tiếng ‘rắc’ làm người nghe cũng thấy rùng mình.

Cuối cùng, Giang Kinh Mặc cố gắng nuốt socola xuống, nhăn mặt.

“Cứng quá.”

Con nhện này chắc chắn phải đến cấp S.

Sao lại chạy vào khu dân cư này làm chuyện xấu chứ?

Sao cô lại nghĩ luẩn quẩn trong lòng vậy hả?

Giang Kinh Mặc đấm một cú không có tác dụng, khi cái chân nhện khác lao tới, cậu nắm lấy cái chân vừa bị đấm, nhảy lên không trung, áo bay phấp phới.

Cô ta có quá nhiều cái miệng sắc nhọn, làm Giang Kinh Mặc ngay lập tức nhớ đến dị năng giả hệ thực vật mà cậu đã gặp khi rời khỏi khu nhà mình.

Người trước mặt này còn đỡ, cái tên dị năng giả hệ thực vật trước kia mới là thật sự đáng sợ.

Không xác định được những cái miệng đó có cắn người hay không, Giang Kinh Mặc không dùng nắm đấm mà bật dậy, bay lên và đá mạnh vào bụng của đối phương.

Cú đá mạnh đến mức khiến đối phương lùi lại vài bước, bụng bị đá đến biến dạng nhưng lại nhanh chóng phục hồi, miệng phát ra tiếng gào rú không giống tiếng người.

Chắc chắn lại là loại thuốc P đó.

Thật đúng là cái thuốc chết tiệt!

Cảm thấy thứ này quá mức cay mắt, người lúc nào cũng mang vẻ mặt ngoan ngoãn như Giang Kinh Mặc lúc này cũng thực sự rất muốn chửi thề.

Cậu đáp xuống đất rồi né tránh.

Đối phương phản ứng tương đối chậm, nhưng tốc độ hành động rất nhanh, khả năng phòng thủ mạnh và khả năng phục hồi cũng rất tốt.

Chỉ mới sơ suất một chút, má của Giang Kinh Mặc đã bị trầy một vết nhỏ.

Vây lưng trên đầu Giang Kinh Mặc nổi lên, nhanh chóng rút lui, hơi thở có phần gấp gáp.

Trong tay cậu vẫn nắm chặt túi nilon.

“Khoan đã, chúng ta thương lượng chút đi.”

Giang Kinh Mặc hét lớn.

Đối phương thật sự dừng lại, nhìn xuống Giang Kinh Mặc từ trên cao, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cô không cảm thấy như vậy rất không công bằng sao? Tôi chỉ có hai tay, hai chân và một cái miệng, còn cô có tám chân, thêm hai tay và một đống miệng thế này….”

Giang Kinh Mặc nói xong, nhanh chóng nhảy lên, lợi dụng các tòa nhà xung quanh, nhảy vài cái rồi lao đến phía sau đối phương.

Đôi mắt cậu sáng lên, dị năng được đẩy lên mức cao nhất, cú đấm này có sức mạnh đặc biệt lớn, tạo ra cả luồng gió xung quanh.

Cú đấm nhắm thẳng vào đầu cô ta.

“Tôi chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi, đừng có làm bẩn núm vú cao su của bé thú hai chân nhà tôi chứ!!”

Giang Kinh Mặc nghiến răng, lúc này ở chỗ không người, sự tàn bạo cuối cùng cũng không kìm nén được nữa.

“Quá đáng lắm rồi nha.”

Thanh niên dựa vào chân cô ta để chống đỡ đòn tấn công, dưới ánh trăng, chiếc vây cá lớn che phủ gương mặt cậu, khiến khuôn mặt chìm trong bóng tối. Cậu cảm nhận được sự run rẩy của đôi chân ấy, liền nhanh chóng hành động, môi mím lại, vẻ mặt lạnh lùng, tay bắt đầu dùng sức.

Cô gái nhện gào thét, hai chân bảo vệ đầu bị Giang Kinh Mặc bẻ gãy từ khớp, rơi xuống đất.

Tiếng hét đó làm Giang Kinh Mặc đau nhức tai.

Cậu vừa mới thức tỉnh dị năng, dù kỹ năng chiến đấu có thành thạo đến đâu, nếu không theo kịp cường độ của dị năng thì cũng vô ích.

Nhưng Giang Kinh Mặc chỉ cảm thấy ngực ngày càng đau nhói và rạo rực, tim đập mạnh, có thứ gì đó từ ngực cậu lan ra, chậm rãi lan đến cánh tay, rồi tiếp tục kéo dài, từ từ trượt xuống cẳng tay.

Cùng với đó là một cơn nóng rát.

Lúc này, Giang Kinh Mặc tạm thời không có thời gian để lo lắng cảm giác này là gì, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Chỉ cố gắng nở một nụ cười, nhưng lúc này dù có cố tỏ ra ôn hoà đến đâu, thì trông mặt cậu vẫn lạnh như băng.

“Tôi thật sự rất dễ tính đó.”

Nhưng lúc này, ngực của cậu càng rạo rực hơn, như thể đang phản bác lại câu nói dễ tính của cậu.

Rõ ràng là cậu rất dễ tính mà!

Giang Kinh Mặc thầm nói.

Có ai có tính tình tốt hơn cậu không?

Nhìn thấy khuôn mặt cậu, đặc biệt là vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đó, rõ ràng máu đã phun ra nhưng cô ta vẫn có thể cười.

Giọng nói mơ hồ.

Dường như còn sót lại một chút ý thức cuối cùng, cô ta đưa tay ra muốn nắm lấy cậu.

“Tôi… đã từng gặp anh rồi…”

Gặp cái đầu nhà cô á!

Giang Kinh Mặc nhìn bàn tay đưa tới với những cái miệng và hàm răng sắc nhọn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Bị cắn một phát chắc chắn không xong.

Đúng lúc đó, lồng kim loại xung quanh bất ngờ nâng lên, mà Giang Kinh Mặc chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng từ trong cơ thể trong nháy mắt vọt ra, từ ống tay áo bên trái của cậu đột nhiên xuất hiện thêm một ‘cánh tay’ thứ hai.

Giang Kinh Mặc: ????

Tuy là cậu vừa mới nói đối phương có tám chân và hai tay là không công bằng với cậu, nhưng cũng không cần phải mọc thêm một cái tay khác ngay lập tức chứ??

Cái ‘cánh tay mới’ này cực kỳ hung dữ, vừa xuất hiện đã gạt phăng bàn tay đưa tới của đối phương, răng của cô ta hoàn toàn không thể cắn được nó, sau đó ‘cánh tay mới’ tiếp tục tát tới tấp vào mặt cô gái nhện.

Giang Kinh Mặc ngây người.

Đội của Thời Tuế nhận được tin nhắn của Giang Kinh Mặc thì lập tức đuổi đến hiện trường, bây giờ nhìn thấy cảnh này cũng dại ra.

Dưới ánh sáng, Giang Kinh Mặc cuối cùng cũng nhìn rõ thứ gì đã xuất hiện từ ống tay áo của mình.

Đó là một cái dây leo màu trắng đen bóng loáng.

Đầu dây leo còn có một cái đầu nhọn nhỏ, đứng ở đỉnh, bên cạnh còn có hai đốm trắng, trông rất giống vây lưng và màu ngụy trang của cá voi sát thủ.

Lúc này, cái dây leo cá voi sát thủ này hoàn toàn không sợ bị cắn, còn đuổi theo cô gái nhện đã ngây ngẩn và tiếp tục đánh.

Giang Kinh Mặc vội vàng nắm lấy cái dây leo hung dữ này, thân thể cậu thuận thế ngã xuống đất.

Cậu cảm thấy lúc chạm đất, cả người cậu có chút lảo đảo.

Tiêu hao dị năng quá nhiều, lại thêm tiếng gào thét của cô gái nhện lúc nãy.

Và khoảnh khắc cái dây leo này xuất hiện, như thể đã hút cạn sức sống của cậu.

Nhưng vấn đề không phải là những điều đó.

Vấn đề là….

Giang Kinh Mặc với cái vây lưng to lớn và nổi bật, nắm lấy dây leo, lâm vào trầm tư.

Rốt cuộc cậu là cái thứ gì vậy?

Dị năng của cậu không phải là cá voi sát thủ sao?

“Em là…. cá thực vật?” Thời Tuế đã đi đến bên cạnh Giang Kinh Mặc.

Nhìn vào ngực Giang Kinh Mặc đang phồng lên…. cậu vừa mới nhét túi nilon đựng núm vú cao su vào đó.

Lúc này, ánh mắt cậu dại ra, không thể cười nổi, có chút mờ mịt và bất lực khi nắm lấy cái dây leo hung dữ còn muốn đánh người kia.

Nhưng rõ ràng, trạng thái hưng phấn của cái dây leo này đã giảm nhiều so với lúc nãy khi đánh người.

Thời Tuế giơ tay kéo ống tay áo của Giang Kinh Mặc lên.

Dây leo mọc ra từ phần dưới cánh tay của cậu, kéo dài ra sau với một vết đỏ dài.

Giang Kinh Mặc kéo áo lên nhìn vào bên trong, quả nhiên, vết đỏ trên ngực cậu lúc này rất nổi bật, kéo dài từ đó xuống tận cánh tay.

“Một phần dị năng của em không thể phát hiện được, có lẽ chính là thứ này.” Thời Tuế nhíu mày, tự hỏi nhìn cái dây leo cá voi sát thủ đang quấn quanh cổ tay Giang Kinh Mặc, sau khi đánh người không thành, nó chỉ lắc lư nhẹ nhàng.

“Có lẽ em là người có song dị năng? Mặc dù trước đây chưa từng có trường hợp nào như vậy.”

Theo lý thuyết, người có dị năng chỉ thức tỉnh một loại dị năng mạnh nhất, những dị năng khác dù có manh mối cũng sẽ bị dị năng chính đàn áp ngay lập tức.

Thời Tuế chưa từng nghe nói về người có song dị năng.

Giang Kinh Mặc ôm đầu hơi chóng mặt.

Cảm thấy chuyện này còn khó hiểu hơn cả toán học.

“Vậy nên, em thực sự là một con cá voi cây sao?”

Thời Tuế nhún vai, tuy cũng không rõ lắm, nhưng nhìn gương mặt tái nhợt của Giang Kinh Mặc, liền trấn an cậu: “Ai mà biết được, dù sao thì nhìn cái lớp vỏ của dây leo này, chắc đã bị em đồng hóa thành hình dạng cá voi sát thủ rồi, chắc cũng không có vấn đề gì.”

Giang Kinh Mặc: …

Cảm ơn lời chẩn đoán bằng mắt thường của anh nhé.

Còn nữa, mặc dù cậu thực sự rất muốn lúc nào cũng có thể cọ cọ với Thời Tuế, nhưng bạn dây leo ơi, bạn đừng có bạo dạn như vậy được không, bạn đã quấn quanh cổ tay anh ấy mấy vòng rồi đấy??