Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 18
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 18 :Em thật sự rất dễ gần!
——————-
Giang Kinh Mặc nhét cái túi trong lòng mình vào tay Thời Tuế.
Thanh niên mặt mày tái nhợt, được Thời Tuế đỡ lấy.
“Em hơi chóng mặt, để em nghỉ một chút.”
Ở phía bên kia, cô gái nhện đã bị vài người xử lý và khống chế, lúc này cô ta đã hoàn toàn mất đi ý thức, điên cuồng hét lên, nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Mặc.
“Tôi đã gặp cậu!”
Đồng thời, những cái miệng trên người cô ta bắt đầu tự cắn vào thịt mình.
Cảnh tượng máu me ghê rợn và không thể hiểu nổi.
Giang Kinh Mặc vẫn chú ý đến tình hình bên kia, hơi nhíu mày.
Dường như Thời Tuế đã thấy những cảnh tượng này vài lần, đưa tay kéo đầu Giang Kinh Mặc quay lại.
“Trở về nghỉ ngơi trước đi, đội an ninh sắp đến rồi, thứ này có thu lại được không?”
Thời Tuế chỉ vào dây leo đang quấn quanh cổ tay hắn.
Giang Kinh Mặc thử một chút.
Lúc này, dây leo đó lại rất nghe lời, lập tức rút lại.
Rất nhanh, đội an ninh của Hồng Kông đã đến nhận nhiệm vụ.
Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên đã xử lý xong tình hình bên kia.
Nhìn Giang Kinh Mặc và Thời Tuế đi xa.
Thời Tuế lúc này đang thu tay lại, chiếc lồng kim loại giam giữ cô gái nhện lập tức tan biến, chỉ để lại những dấu vết bị phá hoại trên mặt đất.
“Chắc chắn người này đã mua thuốc P từ chợ đen, cô ta có lệnh truy nã, trước đây sống ở Kinh thị, sau khi giết kẻ thù và làm bị thương người vô tội, cô ta đã chạy trốn, không ngờ lại chạy đến đây.”
Cốc Khải nói, nhìn Giang Kinh Mặc với vẻ nhức đầu.
Anh cũng biết tình trạng của Giang Kinh Mặc vừa rồi không bình thường, chỉ nghi ngờ đánh giá Giang Kinh Mặc một lượt, không nói gì.
Đoạn Mặc Hiên ở bên cạnh giải thích cho Giang Kinh Mặc về tình hình hiện tại.
“Nhiều người dùng thuốc P sẽ trở nên như vậy, tầng trên không cần xem, toàn cảnh là một vụ thảm sát, có lẽ cô ta đã biến nơi này thành hang ổ. Vừa rồi cô ta không ngừng hét lên rằng đã gặp em nhỉ? Cô ta đến từ Kinh Thị, có thể thật sự đã gặp em ở đâu đó nên mới ra tay. Còn bây giờ thì cô ta đã mất lý trí rồi.”
“Sử dụng thuốc P có thể gây ra tác dụng phụ, như việc liên tục tìm kiếm chất dinh dưỡng để hấp thụ. Giống như dị năng giả hệ thực vật mà em gặp lần trước, hay cô gái nhện này, họ sẽ càng ngày càng đói, ý thức tự thân càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng là tự cắn nuốt chính mình. Đây là hậu quả thường thấy nhất, những dị năng giả trong tình trạng này cơ bản không thể sống sót.”
“Người lần trước cũng vậy?”
“Dị năng giả hệ thực vật mà em gặp lần trước cũng chỉ kéo dài được nửa ngày, việc chữa trị không có hiệu quả.” Đoạn Mặc Hiên nói thêm.
Đội an ninh đã đến để xử lý hiện trường, họ cũng rất thành thạo.
Dù sao những sự việc như thế này vẫn thường xuyên xảy ra.
Vì còn có việc khác cần xử lý, mấy người họ không về nhà lão Cốc mà đến nhà Thời Tuế ở gần đó.
Đoạn Mặc Hiên lái xe, Cốc Khải không yên tâm nên đi theo, trên xe họ nhỏ giọng thảo luận về tình trạng của Giang Kinh Mặc, trong khi suốt đường đi, cậu chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng choáng váng.
Cảm giác giống như bị kiệt sức do tiêu hao dị năng quá mức.
Cuối cùng Giang Kinh Mặc cũng không nghe thấy bọn họ nói gì, lảo đảo đi theo Thời Tuế.
Khi vào nhà, đi thẳng tới bên giường, cậu ngã người xuống rồi ngủ ngay lập tức.
Thời Tuế nhìn Giang Kinh Mặc bá chiếm phòng ngủ chính, quay đầu nói với Cốc Khải: “Xin phép nghỉ cho em ấy, tối nay không về ký túc xá được, ngày mai thì phải xem tình hình đã. Cứ nói là gặp phải con nhện kia, nhưng đừng nhắc đến dị năng thứ hai của em ấy.”
“Được.”
“Anh Tuế, thứ vừa chui ra từ ống tay áo của bạn học nhỏ là gì vậy?”
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải đứng xa nên không nhìn rõ.
Chỉ thấy bạn học nhỏ vốn luôn ôn hoà lúc đấy không vui, sau đó từ ống tay áo có thứ gì đó hung hãn chui ra, tát lia lịa vào mặt con nhện có một đống miệng kia.
Lực tát không mạnh, nhưng lại rất vũ nhục người ta.
“Chắc là dị năng thứ hai mà máy móc không phát hiện ra?” Thời Tuế cũng đang suy nghĩ.
“Nhưng cái dây leo đó trông như một loại mô phỏng cá voi sát thủ.”
“Thật là lạ, sao lại có nhiều chuyện phát sinh trên người bạn học nhỏ như vậy?”
Cốc Khải đi xin nghỉ xong quay lại, cũng nghe được một ít.
“Không biết tình hình thế nào, nhưng việc thức tỉnh dị năng của em ấy vốn đã kỳ lạ rồi. Tìm người điều tra xem có trường hợp tương tự hay không, đừng để tin này lan ra ngoài.”
“Được.”
“Với lại, gần đây Cục Quản lý Dị năng cũng hơi loạn. Vài ngày trước, một lãnh đạo cấp S gặp chuyện, phản ứng của bên trên cũng rất lạ, nên phải tìm vài người đáng tin cậy một chút. Thuốc P bị cấm mà vẫn cứ xuất hiện liên tục, còn gây ra những tình huống bất ngờ cho Cục Quản lý Dị năng, còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Thời Tuế đứng bên giường, nhẹ giọng lên tiếng.
Đoạn Mặc Hiên và Cốc Khải nhìn nhau, vẻ cười đùa thường ngày đã biến mất, cả hai hiểu ý gật đầu.
Mà lúc này, Giang Kinh Mặc trên giường đang cau mày trở mình.
Trên má thanh niên còn có vết xước, khuôn mặt xinh đẹp hiền lành của cậu cau lại, trông có chút đáng thương.
Không biết cậu đang mơ thấy gì, mà trong lúc ngủ mê vẫn cau mày bực bội.
“A, nó lại xuất hiện rồi!” Đoạn Mặc Hiên khẽ nói.
Chỉ thấy dây leo màu cá voi sát thủ vừa được Giang Kinh Mặc thu lại, bây giờ lại lắc lư từ cánh tay trái của cậu trồi ra.
Lúc này nó hoàn toàn khác với vẻ hung hăng ban nãy, hành động rất chậm chạp, cái mấu trên đầu như vây lưng của cá voi dựng đứng, hơi lắc lư, tìm mục tiêu giữa ba người.
Nó ủ rũ lại đáng thương quấn quanh cổ tay của Thời Tuế.
Chỉ thiếu điều phát ra vài tiếng kêu thút thít của cá voi sát thủ.
Trên giường, biểu cảm của Giang Kinh Mặc cũng giãn ra không ít.
“Sao tôi cảm thấy thứ này phản ánh đúng nội tâm của bạn học Tiểu Giang vậy?” Đoạn Mặc Hiên nghi ngờ gãi đầu.
Cho nên cái dây leo nhỏ này bực bội, cũng là vì trong lòng Giang Kinh Mặc bực bội sao?
Nhưng lúc đó biểu tình của em ấy trông vẫn tốt mà, chỉ hơi tức giận một chút thôi.
Nhưng dù là lúc nào thì trông em ấy cũng có vẻ là người dễ tính.
“Có thể lắm.”
Thời Tuế nhìn xuống chiếc ‘vòng tay’ đen trắng quấn quanh cổ tay mình.
Chiếc vây lưng nhỏ nhẹ nhành ủi ủi, cọ xát trên tay hắn.
Việc cọ xát khiến Thời Tuế cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng vì đối phương đã bá đạo quấn chặt vài vòng nên không thể gỡ ra được.
“Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một thứ giống cá voi sát thủ mà lại dễ thương đến vậy…. cảm giác thế nào?”
Cốc Khải nhìn chăm chú, ngón tay run run muốn chạm vào.
“Tôi có thể chạm thử không?”
Thế giới này có nhiều điều kì ảo như vậy, hải cẩu sờ sờ cá voi sát thủ, chắc cũng không có gì sai đâu?
“Ấm áp, khá mềm mại.”
Thời Tuế trả lời, đưa tay ra, ra hiệu cho anh ta có thể chạm vào.
Nhưng khi ngón tay của Cốc Khải sắp chạm vào phần vây lưng mô phỏng trên dây leo ở cổ tay mình, Thời Tuế lại không thể nhịn được nhíu mày.
Cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng hắn lại không hiểu nổi bản thân khó chịu ở điểm nào, liền thấy dây leo nhỏ cực kì nhạy cảm ngẩng đầu, xoay thân mình, hai vòng trắng trên đầu nhắm vào ngón tay của Cốc Khải.
Cốc Khải có chút lo lắng, ngón tay dừng lại, chờ dây leo nhỏ bình tĩnh lại.
Đối với Cốc Khải mà nói, loại cảm giác này rất vi diệu.
“Như là cho mèo con ăn, trước tiên sẽ nhìn, sau đó ngửi ngửi một chút, rồi mới quyết định có cho sờ hay không.”
Đoạn Mặc Hiên cũng thò tới, có hơi ngo ngoe rục rịch.
“Thực ra cũng khá dễ thương mà….”
Cốc Khải còn chưa kịp nói hết câu.
Chỉ thấy đầu dây leo nhỏ nứt ra, xuất hiện một khe hở với hai hàng răng nhỏ sắc nhọn, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cắn vào đầu ngón tay của Cốc Khải.
Thời Tuế: …
Đoạn Mặc Hiên: …
Cốc Khải: …
“Ao ao ao ao!!!”
Cốc Khải hét thảm thiết, làm dây leo nhỏ bị doạ sợ rút lại ngay lập tức, thu trở lại cơ thể của Giang Kinh Mặc. Lúc này, Giang Kinh Mặc lại trở mình, ngủ rất say, hơi thở đều đặn, toàn thân toát lên vẻ bình yên và dịu dàng.
Tóc cậu rơi trên gối, mặt tái nhợt, vết thương còn đang rỉ máu, hai tay khép lại trước ngực, trông có chút đáng sợ sau trận chiến, nhưng tư thế ngủ lại cực kỳ ngoan ngoãn.
Đoạn Mặc Hiên nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ rút tay lại, không còn ý định động vào nữa.
“May mà tôi chưa chạm vào, nhưng bạn học nhỏ này, sao em lại tiêu chuẩn kép như vậy hả?”
Đối với Thời Tuế thì quấn quýt không rời.
Đối với Cốc Khải thì cắn một phát.
Dù Cốc Khải có là hải cẩu đi nữa, thì làm như vậy cũng rất quá đáng đấy nhé!
Lên án, nghiêm khắc lên án!
Đoạn Mặc Hiên thò đầu qua.
“Ai da, lão Cốc, để tôi xem có bị cắn nặng không? Ngón tay không bị cắn đứt chứ?”
“Đừng có cười nữa!”
Cốc Khải tức giận.
Cái gì mà cá voi sát thủ đáng yêu hả.
Cá voi sát thủ nào mà đáng yêu!!??
“Không cắn chảy máu, nhưng nó cắn mạnh quá, tôi cũng không đề phòng, giờ thì ngón tay tê rần, chắc sẽ sưng lên.”
“Lão Cốc này, dù sao đây cũng là thành viên mới của chúng ta, anh Tuế đã viết xong báo cáo xin gia nhập rồi, ngày mai sẽ nộp lên. Anh phải rộng lượng, phải bao dung, bạn học nhỏ chỉ là dị năng hơi kỳ quặc một chút xíu thôi, không phải những bài kiểm tra khác đều không có vấn đề gì sao? Con người em ấy rất tốt, rất dễ gần, dù tiềm thức có muốn cắn anh, nhưng cũng chưa cắn chảy máu mà.”
Đoạn Mặc Hiên nhìn ngón tay của Cốc Khải, cười nói.
Về tình trạng đặc biệt của Giang Kinh Mặc lúc này, tuy Thời Tuế đã bảo bọn họ kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng thực ra mọi người đều khá yên tâm.
Dù sao thì Giang Kinh Mặc có lai lịch rất sạch sẽ, sạch đến mức Thời Tuế cũng không tìm thấy bất cứ vấn đề gì. Các bài kiểm tra khác đều không có vấn đề, chỉ có điều lo lắng rằng thế giới này không yên bình, ở Vân Hạ Quốc còn đỡ, nhưng ở nước ngoài có rất nhiều tổ chức nghiên cứu điên cuồng, nếu dị năng của Giang Kinh Mặc bị lộ ra ngoài, có thể sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết.
Hơn nữa, nội bộ của Cục Quản lý Dị năng cũng không hẳn là yên ổn.
Vì lợi ích của bạn học nhỏ, một dị năng tiềm lực cấp 3S đã đủ nổi bật, nhưng thế giới này không chỉ có một hay hai người cấp 3S, nên sẽ không quá lộ liễu. Những vấn đề khác có thể che đậy bằng cách nói rằng cậu có cách thức thức tỉnh không bình thường, còn lại thì cố gắng không tiết lộ quá nhiều.
Bỏ qua cái dây leo nhỏ có vẻ phản ánh nội tâm của Giang Kinh Mặc, nhìn vẻ mặt đáng thương của em ấy, vẫn rất dễ khiến người ta mềm lòng.
“Tôi đi lấy hộp y tế.”
Thời Tuế quay đầu, đi ra ngoài.
“Tôi về nhà đưa núm vú cao su cho con gái đây.” Cốc Khải giơ ngón tay bị ‘cắn’, túm Đoạn Mặc Hiên, “Tay tôi đau quá, cậu lái xe cho tôi đi, lát nữa chúng ta cùng quay lại.”
Vì vậy, chờ đến khi Giang Kinh Mặc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái, không hề gặp ác mộng, phần lớn cơ thể đã được Thời Tuế làm sạch, trên mặt đã được khử trùng và dán một miếng băng cá nhân.
Cậu ngủ rất ngon, cũng không khó chịu khi thức dậy.
Trong ánh nắng ban mai, cậu thanh niên lại trở nên mềm mại và ôn hoà, ngoan ngoãn kéo chăn, chớp mắt nhìn ba người ngồi đối diện giường, có vẻ như cả đêm không ngủ.
Thanh niên theo phản xạ mỉm cười, làn da dưới ánh nắng trắng mịn như tỏa sáng.
Cậu hơi bối rối.
“Có chuyện gì vậy? Sao các anh lại nhìn em như vậy?”
Ký ức đêm qua ùa về, Giang Kinh Mặc sững sờ, nụ cười cứng lại, cúi đầu kéo cổ áo.
Nhìn chỗ ban đầu chỉ có một vết nhạt, giờ đây giống như một vết bớt đỏ hồng, hình dạng như một chiếc lá.
Dị năng xao động hôm qua giờ đã hoàn toàn yên ổn.
Sau đó, dây leo nhỏ hình cá voi sát thủ lại thò đầu ra từ cánh tay trái của Giang Kinh Mặc, như thể đang duỗi người một cách lười biếng.
Giang Kinh Mặc và dây leo nhỏ mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Giang Kinh Mặc quay sang nhìn ba người họ.
“Đội trưởng ơi, trải qua một đêm nghiên cứu, anh đã biết em là thứ gì chưa?”
“Sao câu này nghe cứ kỳ cục kiểu gì vậy.”
Thời Tuế đã nghiên cứu Giang Kinh Mặc suốt cả đêm sao?
Đoạn Mặc Hiên gãi đầu, ngáp một cái.
“Rốt cuộc là tình huống như thế nào, bọn anh vẫn chưa rõ, nhưng bọn anh có một giả thuyết.”
Giang Kinh Mặc chăm chú lắng nghe, gật đầu hỏi: “Giả thuyết gì?”
“Em gầy gò như gà con ấy, chẳng đánh lại ai cả, hãy bồi bổ thêm đi.”
Đoạn Mặc Hiên thăm dò mở lời.
Giây tiếp theo, Đoạn Mặc Hiên nhảy sang bên cạnh.
Chỉ thấy dây leo kia bỗng dưng kéo dài, đập vào ghế của anh.
Chiếc ghế kim loại bị đập ra một vết lõm nhỏ.
Mà Giang Kinh Mặc thì vẫn cười tươi, như thể không có gì thay đổi.
“Trời ơi, nó thực sự phản ánh nội tâm của em sao? Anh chỉ nói giỡn thôi mà, là nói giỡn đó, hôm qua em đã bẻ gãy chân người ta rồi.”
Giang Kinh Mặc: …!
Giang Kinh Mặc vội vàng vươn tay kéo dây leo lại, giấu vào trong áo.
“Không thể nào, sao có thể chứ, tất cả đều là do nó tự ý hành động, chứ em rất dễ gần mà.”
Dây leo đang có ý đồ đập người cũng rụt trở về.
Giang Kinh Mặc ngẩng khuôn mặt vô tội xinh đẹp lên, nghiêm túc gật đầu, cực kỳ chân thành.
~~~~~~~~~