Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 66
topicBé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 66 :Hắn đã muốn vùi đầu vào bụng cá voi sát thủ để hít từ lâu rồi.
—————-
Thùng nước lớn được Trương Dụ Ca móc vào và thả xuống nước.
Giang Kinh Mặc nhẹ nhàng nhảy lên, cuộn thân hình nhỏ nhắn dài hơn nửa mét của mình, chui tọt vào trong thùng, sau đó ra hiệu cho Trương Dụ Ca đưa mình lên.
Dù biến thành cá voi sát thủ bơi vòng quanh trong biển rất vui vẻ, nhưng sau khi biến thành cá voi sát thủ thì không thể lên thuyền được.
Huống chi nếu biến trở lại hình người thì cậu không có quần áo để mặc.
Giữa thanh thiên bạch nhật thế này, thực sự không ổn lắm.
Giang Kinh Mặc cuộn mình trong thùng, Trương Dụ Ca mạnh mẽ bay lên.
Mọi người vẫn đang tranh giành những gói tài nguyên cuối cùng và ba sợi dây còn lại, ai cũng muốn nhanh chân lên boong tàu, chuẩn bị giấu những gói tài nguyên còn sót lại, đồng thời tìm dân thường cần bảo vệ và đưa họ đến khu vực an toàn.
Trong lúc hỗn loạn, có người nhìn thấy cảnh tượng trên đầu, Trương Dụ Ca đang hì hục xách một cái thùng lớn bay lên.
Trong lúc đang trợn mắt há mồm, một sinh viên năm hai tức giận giơ tay lên, định dùng dị năng của mình đánh rơi cái thùng đó.
Sau đó liền bị một đám năm hai xung quanh lao đến, ngay lập tức chế ngự, suýt chút nữa đầu anh ta đã bị nhấn chìm xuống nước.
“Làm gì vậy?! Các người làm gì vậy?! Ục ục ục, khụ khụ khụ, các người định giết người hả!!”
“Cậu mới định giết người đấy!”
Vài người đang giữ chặt anh ta càng ra sức đè chặt tay, gào lên đầy bất lực.
“Cậu có não không vậy? Cậu định làm gì?”
“Đánh nát cái thùng đó chứ làm gì! Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng kiểm tra là kiểm tra chứ! Mấy người mềm lòng, tôi thì không!”
Toàn thân anh ta ướt sũng, vừa phì phì phun nước biển mặn đắng vừa hùng hồn lý lẽ, cảm thấy đám người này chỉ vì thấy Giang Kinh Mặc trông đáng yêu mà che chở cậu ta là hoàn toàn không công bằng.
Người bên cạnh đầy vạch đen trên đầu.
“Ai mềm lòng? Ai mà không biết đáng yêu không thể làm no bụng chứ? Việc chính là việc chính, nhưng vấn đề là, cái tên đục nước béo cò này khó khăn lắm mới chịu đi, cậu còn định đánh cậu ta rớt xuống làm gì? Để cậu ta dùng đuôi đánh cậu bay lên trời à?”
Bị điên hay gì?
“Hay là cậu muốn thi sức bền với cá voi sát thủ dưới biển?”
Cậu bị khờ đúng không??
Người đó cứng đờ.
Hình như cũng có lý.
Vừa nãy Giang Kinh Mặc quất những gói tài nguyên lên cũng vô tình quất trúng họ.
Cái đuôi nhỏ kia chẳng khác gì roi da, nếu bị quất trúng thì chắc chắn rất đau.
Bọn họ đều chỉ mong cái tên phá đám này nhanh chóng rời đi.
Không hổ danh là bá chủ đại dương, ở dưới biển chẳng khác gì đang chơi công viên nước, trơn tuồn tuột, không ai bắt được, ai cũng phải nhường cậu ba phần.
Ngay cả cá mập cũng phải bỏ chạy.
Thế là suốt chặng đường Trương Dụ Ca vừa lo sợ vừa hồi hộp, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi bình an, mang cái thùng bay về phía cửa sổ tầng ba nơi đồng đội đang chờ.
Hai đồng đội khác sau khi đổi xong gói tài nguyên, liền đi tìm quần áo dự phòng cho Giang Kinh Mặc. Trương Dụ Ca trước hết đặt thùng xuống, trèo vào cửa sổ, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch vì căng thẳng.
Cậu ta vỗ ngực thở dốc, ngồi bệt xuống đất.
“Mẹ ơi, kích thích quá…”
Ai mà ngờ được bọn họ lại tham gia kiểm tra theo cách này chứ?
Trương Dụ Ca quay đầu nhìn Giang Kinh Mặc đang tựa cái đầu tròn xoe của mình lên thành thùng.
“Đại ca, lúc nãy tôi còn tưởng mình sẽ bị đánh hội đồng nữa chứ, suốt đường đi cứ ôm thùng né đông né tây.”
Giang Kinh Mặc lười biếng, giọng nói còn mang theo tiếng cười.
“Sợ gì chứ? Nếu bọn họ thực sự đánh thì cậu cứ ném thùng đi, tôi nhảy xuống tiếp tục phá bọn họ, có rớt cũng chẳng sao.”
Cậu phe phẩy cái đuôi nhỏ, ra hiệu cho Trương Dụ Ca nhìn cái đuôi ‘mạnh mẽ’ của mình.
Lại thêm một loạt lời bông đùa.
“Đến lúc đó cho bọn họ thử cảm giác bay lên không trung một chút.”
Không thể bay cao, nhưng tầm ba đến năm mét thì vẫn được.
Hơn nữa, còn phải gọi một tiếng ‘bố’, không gọi thì không cho xuống luôn.
Trương Dụ Ca: ……
Mặc dù đây là đại ca của mình.
Nhưng nhìn cái đuôi nhỏ nhòn nhọn kia.
Cậu ta thực sự rất muốn hỏi một câu — Cậu là người xấu đúng không?
Giang Kinh Mặc thu cái đuôi nhỏ của mình lại, cơ thể bị cuộn tròn trong không gian chật chội khiến tâm trạng cậu không vui, càng làm cậu thêm lười biếng. Từ khi nghe thấy quy tắc của bài kiểm tra này, cậu gần như đã suy tính xong từng bước cần làm.
Vừa rồi làm loạn dưới nước không phải vì lý do gì khác, mà là để bọn họ nhận ra rằng nếu cứ để cậu ở lại biển, họ sẽ khó mà leo lên thuyền.
Hiệu quả thật sự không tệ, ít nhất khi cậu rời đi, không nhiều người nghĩ đến việc làm thế nào để kéo cậu xuống.
Giang Kinh Mặc đầy một bụng mưu mô làm mọi người choáng váng đang nằm ườn trong thùng nước phe phẩy đuôi, chớp mắt: “Sao người còn chưa tới.”
“Mặc dù các gói tài nguyên vẫn chưa được lấy hết, nhưng trong sảnh khá hỗn loạn. Đại ca, gói tài nguyên mà cậu quất lên cũng mất vài cái, còn có mấy người đánh nhau ở cửa hàng. Khi bọn tôi đến mới thấy thông báo trong cửa hàng rằng việc đổi gói tài nguyên thành điểm là có giới hạn thời gian, từ 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều hàng ngày, quá giờ sẽ không được đổi. Hiện tại đã đến giờ, trong toà nhà đầy người đang cướp tài nguyên hoặc tìm kiếm những gói tài nguyên bị giấu. Muốn tới đây một cách an toàn chắc cũng không dễ.”
Hành lý của họ đều được để ở tầng cao, dẫn đến kết quả hiện tại.
Giang Kinh Mặc lại vẫy đuôi để đáp lại.
Nghe Trương Dụ Ca bên cạnh tính toán số điểm mà họ đã thu thập được lần này, có thể đảm bảo bảo vệ vài dân thường. Tiếp theo, họ phải đi tìm những người dân cần được bảo vệ. Để đảm bảo an toàn, đội của họ vẫn quyết định kéo Mạnh Cửu Châu vào chung thuyền.
Cũng chẳng trách trước đây đội Thời Tuế lại chọn một người năm ba như Cốc Khải, hệ phòng thủ thuần túy quả thật rất hữu dụng!
“Nói mới nhớ, hệ sinh thái ở đây đúng là tốt thật.”
Chờ mãi mà vẫn chưa thấy ai tới, nhịp thở của Trương Dụ Ca dần ổn định, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài nhìn một cái, báo cáo tình hình với Giang Kinh Mặc, còn chăm chú nhìn ra biển.
Mặc dù Trương Dụ Ca là người địa phương ở Hồng Kông, xuất thân từ gia đình dị năng giả có điều kiện, nhưng cậu ta nhát gan, có lẽ cũng bị ảnh hưởng bởi đặc tính của vẹt cockatiel nên chưa bao giờ rời nhà đi xa, đây cũng là lần đầu tiên cậu ta đi du thuyền ra biển.
Cậu ta tò mò quan sát đàn cá phía xa, giữa đại dương xanh thẳm, đàn cá đen như những xoáy nước đột ngột xuất hiện, tầng tầng lớp lớp, số lượng khổng lồ.
Đám cá mập bị Giang Kinh Mặc dọa chạy lúc này cũng từ từ bơi lại, đuổi theo đàn cá, nhưng có thể thấy chúng rất cẩn thận, chỉ cần đàn cá tiến gần đến du thuyền, chúng sẽ dừng lại ở xa để quan sát.
Bơi qua bơi lại, đàn cá cũng tìm ra quy luật, khi bị truy đuổi, chúng sẽ chạy về phía du thuyền, còn đập trúng các sinh viên chưa kịp lên thuyền, khiến bọn họ phát ra những tiếng kêu oai oái.
Các thầy cô phụ trách an toàn cho sinh viên trên một chiếc thuyền khác tỏ vẻ lực bất tòng tâm, nằm bò ra bàn trong sự bất lực — thực ra là cười đến mức không thẳng người nổi.
“Cảnh náo nhiệt này cũng quá trắng trợn rồi!”
Trương Dụ Ca nắm chặt tay.
“Nhưng mấy con cá mập kia có phải bị đại ca dọa đến mức không dám lại gần không? Nghe nói cá voi sát thủ ăn gan cá mập để bổ sung dầu cá, tôi cũng không biết gan cá mập có vị gì.”
“Cũng được, ăn khá ngon.”
Giang Kinh Mặc dựa vào mép thùng, nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu.
“Đối với tôi.”
Trương Dụ Ca: ???
Trương Dụ Ca kinh hãi quay đầu lại.
Đại ca, sao cậu biết??
“Đại ca, vừa rồi cậu không thực sự muốn đuổi theo gặm đám cá mập đó chứ?”
Mặc dù dị năng giả sẽ bị ảnh hưởng bởi hình thái dị năng của mình, nhưng, nhưng cũng không đến mức….
“Sao có thể.”
Giang Kinh Mặc ngạc nhiên, vây cá vỗ vỗ vào bụng.
“Tôi đã nói mà — hahaha, nghe nói có một quốc gia rất thích ăn cá mập, có phải ở đó cũng bán gan cá mập không?”
Gia đình của Giang Kinh Mặc rất có điều kiện, nên việc kiếm được những món kỳ lạ cũng không có gì ngạc nhiên.
Trương Dụ Ca cười gượng, cảm thấy mình đã tìm ra câu trả lời.
“Trước mặt các bạn học mà tàn bạo quá thì cũng không hay, nhất là mấy bé cá mập.”
Giang Kinh Mặc nghiêm túc nói: “Tôi hòa bình thân thiện như vậy, sao có thể để lại bóng ma tâm lý cho các bạn học được chứ, hơn nữa, mấy con cá mập kia tôi còn chưa rõ chúng có phải động vật được bảo vệ hay không.”
Các loài động vật được quốc gia bảo vệ quá nhiều, Giang Kinh Mặc còn chưa kịp phân loại xem con nào ăn được con nào không.
Lỡ như cậu nuốt vô bụng thì hậu quả không thể lường trước được.
Gần đây cậu đã xem rất nhiều trường hợp trên TV.
Giang Kinh Mặc thật sự lo lắng.
Trương Dụ Ca: …
Cái gì mà lo để lại bóng ma tâm lý cho các bạn học, câu cuối của cậu mới là trọng điểm đúng không?!
Tui nghi ngờ cậu đang giả ngu không biết, cố tình dọa tui!!
Hình như có ai đó nghe thấy câu trả lời này rồi cười khẽ.
Tiếng bước chân vang lên bên tai.
Từng bước chậm rãi, Trương Dụ Ca lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa ra vào bên cạnh.
Âm thanh này không giống của Địch Hán Thu hay Kha Phong phát ra.
Giang Kinh Mặc thì không có phản ứng gì lớn.
Cho đến khi cánh cửa cầu thang được đẩy ra….
Một người đàn ông cao lớn xuất hiện ngoài cửa, môi nhếch lên nụ cười lười biếng, trên sống mũi đeo một cặp kính viền vàng.
Cả người hắn toát lên khí chất thư sinh, nhã nhặn.
Còn tiện tay đóng cửa lại.
“Thời… đàn anh Thời Tuế!”
Trương Dụ Ca ban đầu còn giật mình, nhưng sau khi nhìn rõ người đến là ai, cậu ta liền thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao trong bài kiểm tra này, Thời Tuế cũng không phải giám khảo, hơn nữa còn là đồng đội của Giang Kinh Mặc.
Mỗi ngày tan học, mọi người đều có thể thấy ba người trong đội Thời Tuế kề vai sát cánh, cười đùa vui vẻ đến đón Giang Kinh Mặc đi ăn cơm.
Tất nhiên, việc kề vai sát cánh cười đùa chủ yếu tập trung ở Cốc Khải và Đoạn Mặc Hiên, Thời Tuế lúc nào cũng mang dáng vẻ lười biếng, không quá quan tâm đến mọi thứ, nhưng lần nào cũng có mặt khi đến đón Giang Kinh Mặc.
Có thể nhìn ra được bầu không khí trong đội Thời Tuế rất tốt, những sinh viên năm nhất vốn lo lắng vì Giang Kinh Mặc bị lôi kéo vào đội cố định từ sớm cuối cùng cũng yên tâm phần nào.
Đặc biệt là lớp cấp thấp, sau một thời gian dài như vậy, ánh nhìn thần tượng hóa đối với Thời Tuế cũng giảm đi đáng kể, chủ yếu là do thường xuyên gặp gỡ, đã trở nên quen thuộc, vị đại ca 3S huyền thoại khi ở cùng mọi người cũng không có gì khác biệt.
Giang Giang lúc lắc đuôi nhỏ, cảm thấy đuôi bị cuộn lại không thoải mái, nhưng vì bên cạnh có Trương Dụ Ca, cậu không tiện nói ra, lúc này thấy Thời Tuế, gần như theo bản năng thốt lên: “Síii síiii síiii, đội trưởng.”
Tiếng gọi này mềm mại, khác hẳn với giọng nói trong trẻo thường ngày của Giang Kinh Mặc, giống hệt tiếng kêu của cá voi sát thủ trong các bộ phim tài liệu.
Nếu không phải nhờ những bộ phim tài liệu đó, ai mà biết được bá chủ đại dương lại có tiếng kêu như thế này.
Thời Tuế không biểu hiện gì nhưng lại nhướng mày, ánh mắt đầy ý cười.
Hắn bước tới bên thùng, trực tiếp bế Giang Kinh Mặc ra ngoài.
Chú ‘cá béo’ đen trắng múp míp được Thời Tuế bế vào lòng, cái đuôi cuối cùng cũng được thả lỏng.
Giang Kinh Mặc hài lòng vẫy vẫy đuôi, quay đầu nhìn Thời Tuế.
“Đội trưởng, sao anh không ở yên trong nhà hàng mà lại chạy tới đây?”
“Ban đầu định đến xem náo nhiệt thôi.”
Thời Tuế nhìn quanh một lượt.
Rất cẩn thận lấy ra một tờ giấy từ túi áo, lót xuống đất rồi ngồi xuống.
“Bây giờ bối cảnh trên thuyền đã thay đổi, những dân thường trên thuyền cần điểm tài nguyên để sống sót, anh là NPC đặc biệt, đến đây tìm em xem em có thể nuôi anh được không.”
Thời Tuế lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay, ra hiệu cho Giang Kinh Mặc nhìn chiếc vòng của mình.
Sau khi quy tắc được công bố, trên vòng tay của Thời Tuế cũng hiển thị thông tin chi tiết.
Thời Tuế, dân thường, thân thể yếu ớt, sau lưng có khối tài sản kếch xù, sau khi đưa người đến khu an toàn, mỗi ngày tiêu hao điểm tài nguyên gấp đôi.
Hai người vô thức nhìn vào thân hình cường tráng của Thời Tuế, trông như một cú đấm có thể hạ gục luôn một con bò….
Thân thể yếu ớt?
Giảng viên sắp xếp cho anh ấy vai trò này đã nghĩ gì vậy?
“Đương nhiên, tin hay không thì tùy các em, không tin cũng không sao,” Thời Tuế chậm rãi cúi đầu nhìn bé cá voi sát thủ nhỏ đang kinh ngạc trong lòng mình, nói, “Dù sao các giảng viên cũng nói, quái vật sẽ mượn danh con người để ẩn náu, cũng sẽ vì điểm thực tập mà tranh giành điểm tài nguyên của các em.”
Điều này thì bình thường, sự chú ý của hai người lại bị điểm tài nguyên hấp dẫn, tiêu hao gấp đôi điểm tài nguyên?
Giang Kinh Mặc và Trương Dụ Ca mở to mắt.
Ban đầu để một dân thường sống sót trong ba ngày sẽ tiêu tốn 30 điểm tài nguyên đã làm người ta đau đầu, bây giờ người trước mặt này cần đến 60 điểm.
Anh là thú nuốt vàng hả?
Giang Kinh Mặc trong lòng Thời Tuế bắt đầu theo bản năng suy nghĩ làm sao để vứt bỏ củ khoai lang nóng bỏng tay Thời Tuế này.
Chỉ thấy Thời Tuế cúi đầu, ánh mắt buồn bã.
“Em không định nuôi anh sao?”
Mặc dù hắn ‘ăn’ nhiều, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể cố gắng một chút.
Giọng nói u buồn, âm điệu nhẹ nhàng, có chút cảm giác bất lực đáng thương vì sắp bị bỏ rơi.
“Giang Giang mà không nuôi đội trưởng, đội trưởng sẽ không qua được kỳ thực tập mất.”
Nói nghe rất thảm.
Một người đàn ông cao lớn như vậy, nhưng lại có vẻ vô cùng đáng thương.
Sau đó hắn nheo mắt lại.
“Vừa rồi em không định nghĩ cách bỏ rơi đội trưởng đấy chứ?”
Giang Kinh Mặc đang cố gắng dụi dụi vào lòng Thời Tuế với dáng vẻ ‘cá béo’ của mình, nghe vậy thì có chút chột dạ.
“Đâu có, sao có thể chứ.”
Giang Kinh Mặc tính toán lại.
Vây cá vỗ qua vỗ lại.
“Đội trưởng yên tâm, em chắc chắn sẽ nuôi anh, đợi lát nữa quần áo của em tới, anh hãy đi cùng bọn em đến khu an toàn nhé.”
Thời Tuế vốn đang ‘ủ rũ’.
Nhưng vừa nghe thấy câu này, cảm thấy hài lòng, sự ‘yếu ớt’ biến mất sạch sẽ, hắn lười biếng nói.
“Đừng có ngồi đó tính điểm nữa, anh tiêu tốn 60 điểm là vì sau này khi anh ở trong khu an toàn, điểm của các em sẽ tăng lên 50%, đội trưởng có thể lừa em sao?”
Khi đến khu an toàn, họ sẽ lần lượt công bố những người dân thường đặc biệt này, bao gồm cả những vật phẩm rơi ra từ quái vật, cũng nhằm tăng cường sự cạnh tranh trong ba ngày này, biết đâu vào phút chót có thể lật ngược tình thế, vì vậy phải cố gắng hết sức từ đầu đến cuối. Các giảng viên muốn tiêu hao sức lực của tất cả sinh viên đến mức tối thiểu trước khi bắt đầu thi đấu cá nhân.
Giang Kinh Mặc rất hưởng ứng, phát ra một tiếng “oa u”.
Dùng vây cá vỗ vỗ vào người Thời Tuế.
Vừa nãy họ còn đang lo lắng làm sao để tìm dân thường, giờ đã có một người dâng tận cửa rồi.
Trương Dụ Ca thở phào nhẹ nhõm, thấy đồng đội mang quần áo cho Giang Kinh Mặc vẫn chưa tới, cậu ta cũng không nhịn được đứng lên.
“Tôi đi tìm bọn họ, sẽ về ngay.”
Trong đội của Giang Kinh Mặc, Trương Dụ Ca xếp thứ hai về dị năng. Cậu ta có vẻ yếu đuối chủ yếu là do hướng phát triển của dị năng ảnh hưởng, dễ bị giật mình, dễ hoảng sợ, nhát gan, miệng thì lúc nào cũng khoác lác hùng hồn.
Nhưng sau khi được Giang Kinh Mặc huấn luyện thích nghi mạnh mẽ, tuy bây giờ vẫn có lúc bị doạ sợ, nhưng không còn la hét như trước nữa.
Nói xong, cậu ta lom khom bước ra ngoài.
Trong cầu thang nhỏ tầng ba chỉ còn lại hai người.
Giang Kinh Mặc và Thời Tuế nhìn nhau.
Thời Tuế không nhịn được, xoa xoa mảng màu trắng trên mắt Giang Kinh Mặc.
Cá voi sát thủ quả thật trông rất đáng yêu.
Màu đen trắng cộng với tiếng ‘síiii’, cứ như sinh vật bước ra từ anime.
Hơi mát mát, sờ rất thích.
Hắn còn ngửi ngửi một chút.
Giang Kinh Mặc vừa ngâm mình trong nước biển, chỉ có mùi vị mặn chát của biển cả, không có mùi của người khác.
Mùi này ngửi cũng rất dễ chịu.
Giang Kinh Mặc bị xoa đến cảm thấy tê tê.
Mặc dù thích được cọ cọ, nhưng lúc này cậu như một con búp bê nhỏ ngây ngô, bị người ta xoa từ đầu đến đuôi.
Thậm chí có những vị trí không thích hợp, nếu không phải Giang Kinh Mặc vẫy đuôi đe dọa, Thời Tuế có lẽ cũng sẽ chạm vào.
Biến thành cá voi sát thủ rồi, anh sờ loạn như vậy chẳng phải là đang quấy rối sao?
Giang Kinh Mặc đang định phản đối.
Toàn thân cá đều bị nhấc bổng lên, rồi đối mặt với Thời Tuế ở khoảng cách gần.
Giang Kinh Mặc: ???
Thời Tuế không phải đang hôn, mà chỉ đơn giản là đang dụi dụi, hít hà mùi hương trên người Giang Kinh Mặc.
Không chỉ dụi đầu, hắn còn lật Giang Kinh Mặc lại, vùi đầu vào bụng trắng của cậu mà dụi dụi hít hít.
Hành động này giống như đang cưng nựng một chú mèo.
“Đội trưởng, anh đang làm gì vậy?”
Giang Kinh Mặc ngơ ngác để Thời Tuế lật ngửa mình ra, đuôi quật một cái lên cằm Thời Tuế.
Thời Tuế cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Sau khi thực hiện xong trò lưu manh, hắn lại trở về vẻ mặt ôn hòa, điềm tĩnh như thường.
Không thể nhìn ra người vừa vùi đầu vào bụng Giang Kinh Mặc để hít hà là hắn.
Văn nhã bại hoại mang theo nụ cười lười biếng chẳng chút che giấu.
“Anh đã muốn làm vậy từ lâu rồi.”
Khi mua bể cá và các món đồ chơi dưới nước khác cho Giang Kinh Mặc, hắn đã muốn vùi đầu vào bụng cá voi sát thủ để hít hà.
Giang Kinh Mặc khiếp sợ.
Hoá ra là có âm mưu từ trước!
Cửa lại một lần nữa được mở ra, tiếng nói của vài người truyền đến.
“Không phải bọn tôi chậm chạp, mà là do quá hỗn loạn. Cậu không ra ngoài nhìn thử đi, khắp nơi đều đang đánh nhau, dù không mang đồ gì theo cũng bị kéo lại để kiểm tra xem có giấu gói tài nguyên nào hay không. Còn có một đám người đang bao vây dân thường, vừa đe doạ vừa dụ dỗ, thậm chí bế họ lên rồi chạy về khu an toàn. May là bọn tôi tìm được cái cầu thang này, chỉ có năm tầng nên không ai tới, còn cầu thang chính thì chật ních người.”
Giọng Kha Phong đầy oán giận.
Họ ôm quần áo của Giang Kinh Mặc bước vào, ngẩng đầu lên nhìn.
Biểu cảm sững sờ, giọng nói ngay lập tức im bặt.
Chỉ thấy vị đại ca thường ngày lười biếng đầy khí thế đang giữ chặt vị bá chủ đại dương không chịu ngồi yên kia.
Vị bá chủ đại dương vừa khiến một đám người phải kinh hồn bạt vía giờ phút này dù đang phản kháng, nhưng nhìn chung, cậu giống như một món đồ chơi lông xù, bị Thời Tuế giữ chặt để hít hà bụng nhỏ.
Trương Dụ Ca, Kha Phong, Địch Hán Thu: …
???
Từng có tin đồn….
Giang Kinh Mặc, người bị phân vào lớp cấp thấp trong kỳ thi nhập học, có thể vào được đội của Thời Tuế là nhờ đi cửa sau.
Có người nói là vì gia đình Giang Kinh Mặc giàu có và quyền thế trong giới người thường, tương lai rộng mở, hợp tác phát triển với Thời gia sẽ có lợi hơn; cũng có người nói là vì Giang Kinh Mặc quá đẹp trai, làm Thời Tuế vừa mắt nên mới được vào đội; còn có tin đồn rất hoang đường là Thời Tuế thích cá voi sát thủ, nên khi nghe Giang Kinh Mặc có dị năng hướng cá voi sát thủ thì lập tức bắt vào đội.
Sau khi nhập học, những người thực sự hiểu rõ năng lực của Giang Kinh Mặc đều không nghĩ những tin đồn kia là thật.
Giang Kinh Mặc vốn đã là đại ca, Thời Tuế lại không bài xích cậu, chỉ hai điều này thôi cũng đủ để Giang Kinh Mặc vào đội của Thời Tuế.
Nhưng lúc này, nhìn Thời Tuế đang ôm và hít hà bụng nhỏ cá voi sát thủ đến mức lệch cả kính.
Ba người ngay lập tức cảm thấy, thì ra những tin đồn kia…. cũng không phải là không thể.
Thời Tuế bế Giang Kinh Mặc đứng lên, không nhanh không chậm cầm lấy quần áo của cậu, bế cậu đi lên lầu.
“Tôi đưa em ấy đi thay đồ.”
Chẳng có chút lúng túng nào khi bị bắt gặp đang hít cá voi sát thủ.
Ngược lại, thái độ rất bình thường.
Trong giây lát khiến người ta nghi ngờ bản thân, hình như người không bình thường là bọn họ…?
Nhìn Thời Tuế ôm Giang Kinh Mặc lên lầu, ba người nhìn nhau.
Trương Dụ Ca: “Đồng đội hít nhau một tí ấy mà… hình như cũng bình thường nhỉ, đúng không? Haha, chủ yếu là hình dạng của đại ca quá đáng yêu thôi!”
Kha Phong híp mắt, về mặt này cậu ta là chuyên gia, cực kì nhạy bén: “Muốn nói thật không?”
“Thật gì cơ?”
Kha Phong: “Tôi rất thích vẹt cockatiel, từng tới nhà một người bạn hít một con vẹt lông vàng rất hiếm, hít tới mức nó lăn đùng ra chết, dù phải hít trúng một đống lông…”
Hình thái dị năng của Trương Dụ Ca là loại cockatiel lông xám phổ biến nhất, cậu ta tỏ vẻ không hài lòng.
“Lông vàng thì sao? Giá của nó toàn là do thổi phồng lên thôi! Thử thả nó ra ngoài tự nhiên xem, chưa đến hai ngày là toi mạng. Còn tôi, có thể sống trong thiên nhiên hoang dã, uống nước lạnh, chịu gió rét, né tránh kẻ địch, chẳng vấn đề gì cả! Lông nhiều thì sao? Vẹt cockatiel lông nhiều không được à? Không được à??”
Địch Hán Thu và Kha Phong cùng nhìn qua.
Địch Hán Thu: “Anh Trương, hành động của anh chúng tôi thường gọi là đụng đến nỗi đau liền nhảy dựng lên.”
Trương Dụ Ca: …
Lông trên đầu Trương Dụ Ca dựng đứng hết lên.
Kha Phong: “Ồ, vậy cậu thử tưởng tượng tôi hít hà cậu đi.”
Trương Dụ Ca và Kha Phong đối diện nhau.
Trương Dụ Ca: …
Kha Phong: …
Lông trên đầu Trương Dụ Ca dựng đứng lên rồi đột ngột rũ xuống, cả hai cùng quay đầu, đồng thanh “oẹ”.
Khi Giang Kinh Mặc mặc quần áo xong thì cùng Thời Tuế từ trên lầu xuống, liền nhìn thấy ba đồng đội của mình đang mang vẻ mặt khó tả.
Tóc cậu vẫn còn ướt, những sợi tóc dài được vén ra sau tai, để lộ đôi mắt sắc sảo xinh đẹp, cậu nghiêng đầu thắc mắc.
“Các cậu sao vậy?”
“Không có gì.”
“Không có, không có gì đâu.”
“Đại ca, chúng ta đi thôi, ngoài đàn anh ra, chúng ta còn phải tìm thêm vài dân thường nữa.”
Giang Kinh Mặc đáp lại một tiếng.
“Nói mới nhớ, chúng ta làm sao phân biệt được ai là dân thường, ai là quái vật giả dạng đây? Chỉ khi đưa vào khu an toàn mới xác định được à? Với lại, khu an toàn định trừ điểm thế nào? Mỗi ngày trừ một điểm? Vậy chúng ta cần có chiến lược đấy, tránh trường hợp kéo về quá nhiều người rồi cuối cùng điểm không đủ.”
Giang Kinh Mặc gật đầu, không biết nghĩ đến điều gì, cậu chợt nở một nụ cười rạng rỡ, những chiếc răng nhọn trắng toát ẩn hiện sau đôi môi hồng hào.
“Không sao, nếu quái vật muốn cướp điểm tài nguyên, đến lúc đó bảo người khác thử giúp chúng ta là được.”
Ba người nhìn cậu.
Nhìn một cái rồi lập tức quay đi.
Ừm, hư hỏng một cách rất bình thường.
Nhưng khi đi được một đoạn đường.
Bốn người cùng quay đầu lại, nhìn Thời Tuế đang chậm rãi đi theo phía sau.
“Đội trưởng? Sao anh đi chậm thế?”
Đã tụt lại sau ba mét.
Thời Tuế giơ chiếc vòng trên tay lên, mỉm cười khiêm tốn.
“Thân thể yếu ớt, không cho phép đi nhanh, nếu không sẽ bị cảnh báo trừ điểm, mang theo anh thì tốc độ cả đội cũng phải giảm theo.”
Lấy thêm 50% điểm tài nguyên cũng đâu có dễ như vậy.
Bốn người nhìn ‘thân thể yếu ớt’ của Thời Tuế, trong giây lát không nói nên lời.
Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập trên cầu thang.
“Haha, anh biết mà, anh vừa nhìn thấy mấy đứa ở đây là đoán được đội trưởng chắc chắn sẽ đến tìm Tiểu Giang.”
Một nhóm người từ trên lầu vội vàng chạy xuống, dẫn đầu là Đoạn Mặc Hiên, lúc này đang rất phấn khích.
Anh ta đã hợp tác với sinh viên năm hai, nhanh chóng tìm thấy một con ‘quái vật’ và may mắn lấy được đồ vật rơi ra từ nó, thuận tay mang theo luôn.
Anh ta thề trong lòng, bị Giang Kinh Mặc hố nhiều lần như vậy, lần này nhất định phải trả đũa!
Anh ta nhắm vào Thời Tuế, chạy xuống mấy bước, dán tờ giấy lên người hắn.
Chiếc vòng tay của Thời Tuế ngay lập tức thay đổi, phát ra ánh sáng xanh nhạt, chứng tỏ người dân thường này đã thuộc về một đội.
Thời Tuế quay đầu lại, nhìn Đoạn Mặc Hiên đang cười ngạo nghễ.
“Tốt bụng nói cho mấy đứa biết, đây là đạo cụ có thể rơi ra khi đánh quái vật, không ngờ phải không, lần này đội trưởng là người của bọn anh nhá, hahaha!”
Giang Kinh Mặc ngây người trong hai giây, suy nghĩ.
“Vậy anh Chim nhỏ, anh phụ trách cõng đội trưởng nhé.”
Giang Kinh Mặc dường như không có phản ứng gì, còn tặng Đoạn Mặc Hiên một ánh mắt đầy trọng trách.
Đoạn Mặc Hiên theo bản năng cảm thấy biểu cảm của Giang Kinh Mặc lại đang gài bẫy anh ta, nhưng vẫn chưa hiểu là bẫy chỗ nào, anh ta nhìn đội của Giang Kinh Mặc rời đi với vẻ nghi hoặc.
Tiểu Giang vừa đi vừa không quên cúi chào tạm biệt anh Chim nhỏ và đội trưởng nhà mình.
Đoạn Mặc Hiên quay đầu nhìn Thời Tuế.
Giọng nói nặng nề.
“Anh Tuế, đây là kiểm tra đó, sao cậu có thể chiều chuộng đồng đội như vậy được?”
Thời Tuế nhìn Đoạn Mặc Hiên, nở nụ cười ‘thân thiện’.
“Cậu nói đúng.”
Chốc lát sau, Đoạn Mặc Hiên đã hiểu được ý nghĩa nụ cười của Thời Tuế.
Nụ cười của anh ta cứng đờ trên mặt.
“Ý gì đây? Không thể đi thang máy? Được người khác cõng cũng không thể đi nhanh, suốt hành trình bọn tôi còn phải vác cậu lên?? Còn tiêu tốn gấp đôi điểm tài nguyên?!”
Thời Tuế thản nhiên gật đầu.
“Anh Tuế, sao cậu không nói sớm là cậu phiền phức như vậy hả!!!”
Đoạn Mặc Hiên và những người xung quanh trợn mắt nhìn, ôm đầu.
Thời Tuế nhìn anh ta, rất điềm tĩnh.
“Ồ, cậu đang quát tôi.”
Đoạn Mặc Hiên: ?
Thế này mà gọi là quát hả?
Sau đó anh ta nhìn thấy Thời Tuế lấy ra một tờ giấy đặt xuống bậc thang, thong thả ngồi dựa vào một bên.
Giọng nói của Thời Tuế rất lạnh lùng, bình thản nhưng ý nghĩa rất đáng sợ.
“Bị quát rồi, không ổn, tôi chết mất.”
Hắn đặt tay lên vòng tay.
Vòng tay hiển thị rằng Thời Tuế hiện thuộc về đội của Đoạn Mặc Hiên, nếu hắn chết đi, tám phần đội của Đoạn Mặc Hiên cũng sẽ đi đời.
Đoạn Mặc Hiên: ??!!
Ai sắp chết mà còn phải bận tâm đến việc lót một tờ giấy dưới mông chứ?!
Nhưng lúc này, anh ta chỉ còn cách nhượng bộ.
“Anh Tuế! Đừng mà! Anh Tuế, bình tĩnh nào, bố, cậu là bố ruột của tôi, xin đừng chết mà!!”