Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 67

topic

Bé Cá Voi Sát Thủ Chỉ Muốn Dính Lấy Con Người - Chương 67 :Cậu cũng bị loại vì ‘quá đơn thuần’ à?

—————–

Đội của Giang Kinh Mặc đã cao chạy xa bay, nhưng vẫn nghe thấy tiếng gào thét kinh thiên động địa của Đoạn Mặc Hiên cầu xin Thời Tuế đừng chết.

Bốn người nhìn nhau.

Không nhịn được phụt một tiếng, bật cười.

Dù biết cười lúc này có hơi thất lễ, nhưng thực sự không thể nhịn được, quá buồn cười.

“Mặc dù tăng thêm 50% điểm thực sự rất tốt, nhưng kiểu lợi ích này cứ nhường cho mấy đàn anh hưởng đi!”

Bọn họ không dám nhận.

Trương Dụ Ca nhỏ giọng lẩm bẩm bên cạnh.

Giang Kinh Mặc quay đầu nhìn lại, mỉm cười.

“Không sao, cứ để anh Chim nhỏ giúp chúng ta đưa đội trưởng đến đó đi.”

Không phải là không chịu nổi việc tiêu tốn điểm tài nguyên.

Chỉ là thân thể Thời Tuế quá mức ‘yếu ớt’, thực sự không thể đưa đi cùng được.

Câu nói này nghe có chút mập mờ.

Giống như đang tạm gửi Thời Tuế ở chỗ Đoạn Mặc Hiên vậy.

Ba người còn lại vô thức nhìn về phía Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc vuốt mái tóc còn hơi ẩm, không biết đang nghĩ gì.

“Trước tiên đi tìm dân thường, rồi tìm quái vật.”

Giang Kinh Mặc híp mắt lại.

“Các cậu có thấy đàn anh Mạnh ở đâu không?”

“Không thấy.”

Vòng tay chỉ hiển thị vị trí của các đồng đội, hơn nữa còn không cố định tầng nào.

Vậy nên trên chiếc du thuyền khổng lồ này, nếu muốn thực sự tìm một người, đúng là không hề dễ dàng.

Có lẽ là do màn thể hiện quá nổi bật của Giang Kinh Mặc trên biển, suốt chặng đường này bọn họ gần như không gặp phải ai gây sự.

Rất nhanh, họ đã tìm thấy một đàn anh đang đóng vai dân thường trốn trong nhà bếp sau khi sự kiện ‘biến cố trên biển’ xảy ra.

Điều không thuận lợi chính là, khi tìm thấy người này, bên cạnh còn có một đội năm hai đang hợp tác với năm ba.

Ban đầu, họ có phần sợ Giang Kinh Mặc, nhưng sau khi nhìn thấy số lượng bốn người ít ỏi bên kia, rồi lại nhìn đội ngũ bên mình.

Cuối cùng, họ liếc nhìn đàn anh năm ba đang trốn trong khoang tàu xem kịch vui.

Lúc này anh ta gần như muốn giơ một tấm bảng lên đầu để cổ vũ—Đánh đi, đánh đi.

Không những không ngại chuyện lớn, mà còn bắt đầu xúi giục.

“Bên nào thắng thì tôi theo bên đó! Đến lúc đó điểm tài nguyên dễ bàn bạc, có khi tôi còn ăn ít hơn đấy.”

Bầu không khí này khiến tâm trạng kích động dâng trào.

Đám sinh viên năm hai bắt đầu xoa xoa tay, sinh viên năm ba từng bị Giang Kinh Mặc cướp vòng tay cũng cười lạnh, bẻ khớp tay chuẩn bị hỗ trợ tấn công.

“À…”

Giang Kinh Mặc dẫn ba người hơi lùi lại một bước.

Chủ yếu là do đối phương người đông thế mạnh, còn tràn đầy ‘ác ý’.

Tất cả đều mang theo ý định trả thù.

Hoàn toàn là hệ quả từ lần kiểm tra đầu tiên.

“Nhưng vấn đề là, em cũng đâu có cố ý lợi dụng kẽ hở, khi quy tắc vừa được công bố, ý tưởng liền nảy ra, em nghĩ đây cũng là một cách hành động đó chứ.”

Giang Kinh Mặc nghiêm túc nói.

Cậu có thể làm gì khác đây, cậu cũng tuyệt vọng lắm đó.

Giang Kinh Mặc vô cùng thành khẩn.

Toàn thân toát lên vẻ hiền lành thân thiện.

Mặc dù Giang Kinh Mặc có lớp filter rất mạnh, cộng thêm hình ảnh bé cá voi sát thủ trong nước thật sự rất đáng yêu, nhưng đó là khi nhìn từ trên boong thuyền. Nếu bạn xuống nước cùng bơi với cậu ta, trải nghiệm một lần, không cần biết lớp filter đó thế nào, tất cả đều phải dạt sang một bên.

Giang Kinh Mặc không nói câu này thì thôi, nói xong thì đám sinh viên năm hai từng suýt phát điên vì cá voi sát thủ trong nước cũng bắt đầu bẻ khớp ngón tay, hô lớn: “Đánh! Đánh gục cậu ta! Cướp hết tài nguyên của cậu ta!!”

“Thật ra trận này cũng không phải bọn anh muốn đánh đâu, chẳng qua là vừa khéo gặp phải thôi?”

Sinh viên năm ba kia cười hề hề, xoa xoa tay, nhìn chằm chằm vào Giang Kinh Mặc.

“Lần trước để cậu đánh lén thành công, lần này tôi nhất định phải cướp lại tài nguyên từ tay cậu!”

Để nhóc con cá voi sát thủ huyền thoại này nếm thử nắm đấm giận dữ của bọn họ, sau đó cưỡng ép giao nộp tất cả các gói tài nguyên chưa đổi ra!

“Nếu đã vậy….”

Giang Kinh Mặc nghiêm túc, chủ động tấn công.

“Tôi giữ chân Giang Kinh Mặc! Các cậu lo đối phó với những người còn lại, trong bài kiểm tra này, sinh viên năm ba bị hạn chế ra tay, chờ các cậu khống chế được bọn họ, chúng ta sẽ dùng đồng đội uy hiếp cậu ta!”

Sinh viên năm ba đó đầy hứng khởi, vừa nói xong đã lao vào đối đầu với Giang Kinh Mặc.

Hắn gầm lên một tiếng như sói tru, đồng tử chuyển thành màu đỏ máu như dã thú, khuôn mặt biến đổi do dị năng, móng vuốt sắc nhọn bật ra từ xương ngón tay, cường hóa cả tốc độ lẫn sức mạnh, tràn đầy tự tin, cười lớn lao về phía Giang Kinh Mặc.

“Bùm——”

Một tiếng nặng nề vang lên, khoảnh khắc va chạm, giống như hai luồng sức mạnh khổng lồ tạm thời thu lại, rồi ngay sau đó, ầm một tiếng, chén đĩa xung quanh đều bị hất văng khỏi bàn, rơi loảng xoảng vỡ nát, cơn gió mạnh quét qua khiến cả Giang Kinh Mặc lẫn đối phương đều bị đẩy lùi vài trượng!

Răng rắc, bàn ghế xuất hiện vết nứt, Giang Kinh Mặc chống tay lên mép bàn, mượn lực bật người lên, cong lưng co gối, nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn.

Mảnh sứ vỡ dưới đất tạo thành một bức tranh trừu tượng, đèn chùm trên đầu lắc lư qua lại, ánh sáng chớp nháy, những người xung quanh còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng lùi lại.

“Sao động tĩnh lại lớn như vậy?”

Không biết ai đó thấp giọng thốt lên, có chút hoảng sợ.

Ba người còn lại trong đội Giang Kinh Mặc nhìn nhau, cũng có phần ngơ ngác, vì đây không phải là phong cách chiến đấu thường thấy của Giang Kinh Mặc.

Nhưng rất nhanh, bọn họ đã có câu trả lời.

“Bàn chiến thuật thì ít ra cũng nên tránh người khác nghe thấy chứ?”

Giang Kinh Mặc từ từ đứng thẳng dậy, tóc vẫn chưa khô hết, ánh sáng bên ngoài không lọt vào đây, khuôn mặt cậu bình thản, còn mỉm cười, nhưng lúc này có thể thấy rõ nụ cười khiêu khích ở khóe miệng. Đối diện là sinh viên năm ba đang kinh ngạc không hiểu rõ tình hình, cậu lật ngược con dao nhỏ mua từ cửa hàng trong tay.

Ánh bạc lấp lánh lướt qua bên mặt, cậu chỉ tay về phía đối thủ.

“Nếu anh đã chính miệng nói ra, vậy thì thử xem, xem các anh có thể vượt qua phòng tuyến của em hay không.”

“….Cậu thực sự là sinh viên năm nhất sao?”

Sinh viên năm ba bị đánh lùi, thậm chí vòng tay còn phát ra tiếng tít tít báo động, hắn lau mặt, nhìn Giang Kinh Mặc với vẻ phức tạp.

Đây có lẽ là cảm giác chung của tất cả những ai từng giao thủ với Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc lại di chuyển, hắn buộc phải đón chiêu.

Lúc này hắn đã có chút hối hận.

Nghĩ lại thì, tự dưng hắn đi gây chuyện với Giang Kinh Mặc làm gì?

“Sao cảm giác này giống hệt như lúc Thời Tuế nhập học vậy….”

Sinh viên năm ba bị đánh lùi liên tục.

Cuối cùng hắn không kiềm chế được chửi thề một tiếng.

Ở Học viện Dị năng, tiềm lực dị năng của mỗi sinh viên đều không được tiết lộ.

Thông thường, sau lần đầu tiên tham gia Đại hội bốn viện, mọi người mới hiểu rõ hơn về tiềm lực của từng cá nhân. Lúc đó, thông tin của mỗi người sẽ được đăng ký đầy đủ tại Cục Dị năng và cho phép tự do lập đội.

Khi Thời Tuế mới nhập học, mỗi trận đấu, mỗi kỳ kiểm tra đều là cú sốc lớn đối với họ, lạnh lùng, hờ hững và tàn nhẫn, như một cỗ máy vả mặt không ngừng. Không chỉ họ, mà cả năm hai cũng cảm thấy như vậy.

Sau lần Đại hội bốn viện đầu tiên, họ mới biết Thời Tuế là một dị năng giả cấp 3S mới nổi của nước Vân Hạ — Bão kim loại.

Và bây giờ, Giang Kinh Mặc lại mang đến cho hắn cảm giác tương tự.

Toàn nước Vân Hạ chỉ có chưa đến mười dị năng giả cấp 3S, chẳng lẽ lại xuất hiện thêm một người nữa?

Sinh viên năm ba nghĩ vậy, rồi lại cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Dị năng giả tiềm lực cấp 3S là rau cải trắng ngoài chợ sao?

Sao có thể nói có là có?

Một học viện mà ba khóa xuất hiện hai người, có khi hiệu trưởng nên đi mua vé số luôn cho rồi!

Nhưng mà điều đáng chết là….

Bạn học Giang Kinh Mặc này, sao lại khó đối phó thế hả?!

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Giang Kinh Mặc….

Hắn cũng không cảm thấy bạn học nhỏ này có vẻ gì là dễ gần, tính tình tốt đâu!

Không lẽ là thật sao?!

Trong vài giây ngắn ngủi, hai người đã va chạm hàng chục lần, khiến cho đồ đạc trong khoang tàu vỡ vụn khắp nơi. Dưới sự tấn công mạnh mẽ này, cả hai phía đều không thể tiến lên can thiệp.

Bên cạnh, sinh viên năm ba đóng vai dân thường vừa kinh ngạc vừa không nhịn được thốt lên.

“Nhìn đi, nhìn đi, tất cả đều đến đánh nhau vì tôi đấy.”

Xem tầm quan trọng của anh ta kìa.

Sướng chết đi được!

Anh ta cười đến mức mặt hơi méo mó.

Thành thật mà nói, trông có hơi thiếu đánh.

Nhưng anh ta vừa dứt lời.

Giang Kinh Mặc đã xoay người, nhảy ra sau lưng anh ta.

“Ơ ơ ơ, định bắt người rồi chạy à?” Anh ta vừa nói, trên cổ đột nhiên xuất hiện một con dao.

Vị đàn anh đang hưng phấn múa tay múa chân kia lập tức cứng đờ.

Sinh viên năm ba đang đấu tay đôi với Giang Kinh Mặc cũng cứng đờ.

Đây là đang làm gì vậy?

Chỉ thấy Giang Kinh Mặc mỉm cười, chậm rãi hỏi: “Đàn anh, thực ra thẻ mà anh bóc được là thẻ quái vật đúng không?”

“Cậu nói gì vậy? Bậy bạ! Tôi đã nói rồi, ai có năng lực thì tôi sẽ theo người đó, cậu đang ép buộc tôi, tôi không đi theo cậu đâu! Thả tôi ra, quy tắc quy định không được làm tổn thương dân thường! Không thì sẽ bị trừ điểm.”

Giang Kinh Mặc không nói gì, dao trong tay liền cắt xuống.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đàn anh năm ba đang bị Giang Kinh Mặc khống chế đột ngột xoay người, vô số dòng điện chạy ra, bò lên ngón tay Giang Kinh Mặc.

Giang Kinh Mặc run lên một chút, ánh mắt lóe lên tia lạnh, mạnh mẽ đẩy người kia xuống đất, lưỡi dao cắt qua, vòng tay lách cách rơi xuống, biến thành màu đỏ sẫm, bên trong còn rơi ra một mảnh giấy, trên đó ghi thông tin của dân thường đang bị ‘con quái vật’ này giam giữ.

Tình thế đảo ngược quá nhanh, đầy kịch tính.

Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.

Chỉ thấy Giang Kinh Mặc ngồi bệt xuống đất, run rẩy hai cái.

Cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của người khác khi cậu chữa trị cho họ.

“Đệch!! Sao cậu nhìn ra được?!”

Người kia vô cùng tức giận, không thể tin nổi.

Rõ ràng vừa rồi bọn họ còn đang chiến đấu vì anh ta, anh ta còn suy tính làm sao để cướp thêm điểm tài nguyên của đám người này, kết quả vừa quay đầu, không ngờ bản thân lại bị loại?!

Giang Kinh Mặc quay đầu cười.

“Đàn anh thể hiện quá rõ ràng, trong túi có dao đúng không? Khi chúng ta đánh nhau, anh mấy lần muốn động thủ, đặc biệt là khi em cố tình làm lớn chuyện, biểu cảm của đàn anh quá nóng lòng.”

Thật sự là rất không biết che giấu.

Quá rõ ràng.

“Đàn anh vẫn còn quá đơn thuần.” Giang Kinh Mặc nói ra kết luận cuối cùng.

Đàn anh quái vật bị loại: ….Đơn thuần em gái cậu!

Sau đó, Giang Kinh Mặc nhìn về phía nhóm người đang tròn mắt nhìn, không biết phải kết thúc thế nào.

“Đàn anh.” Cậu nở một nụ cười rạng rỡ.

“Làm, làm gì?”

Người kia vốn chẳng nhận ra điều gì, nhưng bây giờ nhìn Giang Kinh Mặc, bỗng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Không nhịn được mà lùi lại mấy bước, cảnh giác hỏi.

“Chúng ta hợp tác đi. Quái vật không thể vào khu an toàn, hơn nữa chúng sẽ tìm cơ hội tấn công con người để lấy điểm tài nguyên. Chúng ta lừa chúng một vố nhé.”

Giang Kinh Mặc chân thành mở lời, lắc lắc tờ giấy trong tay.

“Đến lúc đó chia đôi điểm.”

Cậu vỗ ngực, nói với các đàn anh đang bán tín bán nghi: “Em rất đáng tin, đàn anh Mạnh biết mà.”

Nghe cũng có lý.

Cuối cùng, đội đối thủ bị Giang Kinh Mặc khéo léo chuyển hướng.

Hai đội ‘nắm tay nhau’ đi tìm thông tin trên tờ giấy.

Cuối cùng, họ tìm được vài dân thường và đưa họ vào khu an toàn.

Nhìn danh sách bảo vệ trong tay mình, rồi nhìn sang Giang Kinh Mặc với nụ cười ôn hòa bên cạnh, đám người vẫn còn ngơ ngác.

Cậu thanh niên xinh đẹp, khi không động tay thì tính tình rất tốt, lại còn biết khen người.

Trái tim trong thoáng chốc đã nghiêng về phía cậu.

Cậu ấy thật sự rất tốt.

Trong khi đó, vị đàn anh năm ba quái vật không lấy được điểm tài nguyên nào, còn bị lấy làm gương điển hình, bị ‘khen’ là đơn thuần, đang tức tối trong nhóm sinh viên bị loại.

“Cậu ta nói tôi quá lộ liễu, còn nói tôi đơn thuần! Tôi đơn thuần chỗ nào chứ?! Rõ ràng là cậu ta quá thâm hiểm! Cậu ta nói nhìn ra là nhìn ra à!”

Đám sinh viên năm ba hiểu rõ tình hình đều nhìn anh ta với ánh mắt đồng cảm.

Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, một người vừa mắng vừa bước vào.

“Sao còn có người chơi cái trò câu cá này vậy?? Không phải bọn họ là đội đối địch sao?! Là ai nghĩ ra cái cách độc ác này, có cho người ta con đường sống không hả?!”

Tất cả mọi người đều nhìn sang, có vài người còn hỏi với vẻ mặt không còn thiết sống.

“Cậu cũng bị loại vì ‘quá đơn thuần’ à?”

Một câu nói mà dường như chứa đựng hàng ngàn lời.

Người kia ngơ ngác nhìn quanh, lập tức hiểu ra, đầy căm phẫn hét lên: “Moá nó!”

Lừa biết bao nhiêu người, đúng là một cái bẫy mà!